“Ngươi không biết sao?” Tiên Vu kinh ngạc lông mày nhíu lại nhưng rất nhanh trên mặt lại thoáng qua vẻ vui sướng, hưng phấn tiến lại xoa xoa bàn tay nhỏ bé, thần bí nháy mắt: “Có muốn biết không?”. Nghe nói là một câu chuyện xưa rất hay!
Ánh mắt xanh thẳm của hắn giống như hồ nước đang gợn sóng
“Muốn” Liễu Nha kiên định xác thực gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lộ ra một chút kì vọng
Tiêu Vu bỗng nhiên mỉm cười, thật dịu dàng, thật trầm tĩnh, ấm áp, lại giống như mèo nhỏ trộm được cá.
“Vậy theo ta đi nghe kể chuyện xưa, đương nhiên phải có thiên thời địa lợi nhân hòa!” Hắn không cần suy nghĩ đã giữ chặt Liễu Nha, vẻ mặt rất tự nhiên không có xuất hiện chút nhăn nhó, chuyển mắt xem có bóng ai không rồi cúi người ôm thắt lưng Liễu Nha, đưa nàng đến rừng cây nhỏ sau Tàng Thư Các
Liễu Nha vừa muốn phản đối, nhưng nàng không ngờ vừa đi vài bước đã xuất hiện ánh sáng trước mắt, thì ra sau cánh rừng là thảo nguyên mênh mông bát ngát, tuy đang ở mùa thu, cây cỏ lại có chút khô vàng nhưng tất cả không ảnh hưởng tới vẻ đẹp nơi đây, chính xác là cái màu xanh lam của trời, màu xanh biếc của cây cỏ, đỏ của hoa, còn có không khí tươi mát, bức tranh thảo nguyên nơi này có thể nói là một chốn bồng lai tiên cảnh trong hoàng cung, Tiên Vu buông nàng, mái tóc màu đỏ nhạt bay trong gió, đôi mắt nhẹ nhàng hiện lên nụ cười yếu ớt, tranh công : “Thế nào? Nơi này thật đẹp có đúng không? Không đè nén như trong hoàng cung!
Tiêu Vu lẳng lặng nằm xuống, đặt hai bàn tay sau ót (gáy), vài sợi tóc bay rối nhẹ nhàng rơi xuống trên cái trán trắng nõn, trơn bóng kia, che khuất đi vẻ duyên dáng của lông mày, lông mi rậm màu vàng mảnh dài rung đông nhè nhẹ theo hô hấp, chiếu ra một mảng xanh thẳm.
“Sao ngươi tìm được nơi này?” Liễu Nha khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng ngửi mùi hương cỏ xanh tràn ngập trong không khí nơi đây, thật thơm, chỉ một lát chuyện buồn phiền trong lòng đều tan biến, một mảng màu sắc thiên nhiên xanh biếc làm cho lòng người ta thả lòng, nàng cũng ngồi xuống song song bên cạnh Tiên Vu đang nằm, học theo bộ dáng thảnh thơi nhìn trời.
Tiên Vu ngẩn ra, không ngờ Liễu Nha lại không câu nệ tiểu tiết như vậy, bên trong con mắt thoáng qua vẻ vui sướng, nhưng sau mừng rỡ lại cô đơn. “Đáng tiếc, bây giờ nàng là Thanh phi, nếu như……”Giọng nói của hắn chợt chở lên thoải mái, đứng lên: “Ngươi biết không? Thứ ta yêu nhất chính là hương vị này, mỗi năm ta đều đến thảo nguyên này ở lại mấy tháng, nuôi ngựa , chăn dê , lớn tiếng hát vang ở chân núi, thật thích ý!
“Không phải ngươi là Thái tử sao? Theo ta được biết, mỗi ngày thái tử đều bị giam cầm trong hoàng cung đúng không? Phải học lễ nghi, phê tấu trương, nâng cao phương diện tố chất, để tương lai kế thừa sản nghiệp thống nhất đất nước mà!” Liêu Nha nghiêng mặt nhìn hắn
Tiêu Vu khẽ thở dài: “Ngay cả nàng cũng biết cuộc sống của thái tử khổ cực biết bao, kì thật ta cảm thấy ta không thích hợp làm thái tử, Tiên Hoa thích hợp nhất, đáng tiếc muội ấy là một nữ nhân.
“Tiên Hoa” Liễu Nha ngẩn ra, tên này đẹp….Nàng không kiềm được mím môi cười cười
“Chính là Ngọc Triệt, muội ấy ghét bỏ tên của mình khó nghe, liền đổi thành Ngọc Triệt, thật ra thì cái tên này được đặt trước lúc mẫu hậu qua đời!” Hắn nói xong, vẻ mặt có chút cô đơn.
“Ngọc Triệt tinh thông mọi thứ cầm kì thi họa, mạnh mẽ không thua kém nam tử, nhưng đáng tiếc nàng ấy là nữ nhi không thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước……” Tiên Vu còn chưa nói hết, đã bị Liễu Nha thở phì phò cắt đứt, nàng đứng thẳng lên, “Ai nói là nữ nhi không thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước ...,đùa gì chứ, ngươi nói vậy quá thiên vị, ai nói cô gái không bằng nam tử. . . . . . Rất nhiều nữ anh hùng, cũng làm nên công lao, giết địch vì nước, là đại anh hùng tài đức, nữ nhi có chỗ nào không bằng nam nhi chứ?”
Chọn đoạn kịch Hoa Mộc Lan vừa lúc dùng ở đây, nói rõ ràng, tình ái dào dạt, khiến Tiên Vu ngẩn ra, cuối cùng Liễu Nha còn vểnh mặt lên tạo ngón tay hình hoa lan uy vũ, hắn không nhịn được ngẩng đầu cười to, tiếng cười trong sáng, khiến con chim sống ở trên nhánh cây cũng kinh sợ bay đi.
“Cười cái gì?” Liễu Nha cảm thấy buồn bực, hơi nhíu mày, tiếp tục ngồi xuống bên cạnh Tiêu Vu
“Không phải cười, mà là vui mừng, vui mừng vì rốt cục hoàng muội muội đã có tri kỷ, sau khi trở về, ta nhất định sẽ kể lời này cho hoàng muội nghe, muội ấy nghe, còn không biết vui mừng tới trình độ nào! Có lẽ tương lai hai người sẽ là bằng hữu tốt nhất!” Tiên Vu cũng ngồi dậy, xoa nước mắt ở khóe mắt bật cười nói.
Liễu Nha vừa nghe thấy tên Ngọc Triệt, liền không kiên nhẫn chu mỏ lên, nàng cũng không có hứng thú làm bạn với một nữ nhân tâm cơ nặng nề như Ngọc Triệt!
"Đúng rồi, ngươi không phải muốn nói cho ta biết truyền thuyết Kim Lang Vương à, mau nói!" Nàng hứng thú đi đến gần.
Tiên Vu cười một tiếng, thần bí nháy mắt mấy cái, "Ngươi thấy Tàng Thư Các kia không? Nghe nói tầng ba tầng bốn, đều là bộ sách thần bí về Kim Lang Vương được cất vào từ ngàn năm nay, có một buổi tối, ta len lén đi vào tầng chót nhất trên lầu các, phát hiện bức hoạ giấu ở một ô vuông trong góc, thông qua chữ viết phía trên, ta căn bản hiểu rõ truyền thuyết khiến Kim Lang Vương triều giữ kín như kín ngàn năm!"
Chuyện xưa phải kể về một ngàn năm trước, nguồn gốc Kim Lang Vương triều ở phía Bắc, thảo nguyên mênh mông bát ngát là nhà của bọn họ, bọn họ ở trên thảo nguyên nuôi ngựa, chăn dê, dựng lều trại, mà con sói hung hãn chính là tượng trưng cho dân tộc vĩnh hằng nhất trên thảo nguyên, dũng sĩ thảo nguyên, mọi người cường tráng khác thường, bọn họ vì chứng tỏ sức mạnh, đều sẽ xăm hình con sói trên lồng ngực trần, con sói có nanh vuốt bén nhọn, giương thân thể vận sức chờ phát động, thân thể của nó đứng thẳng lan tràn từ cánh tay tráng kiện của nam nhân tới lồng ngực lông rậm rạp, càng thêm lộ rõ khí phách của loài sói
Sống gần Lang tộc, có một nhóm dân tộc du mục nổi tiếng săn bắt, họ không nuôi thả ngựa, chăn dê thảo nguyên giống Lang tộc, mà là làm thuê cho Lang tộc, săn giết sói con, vì đến mùa xuân, chắc chắn sẽ có một đàn sói con đến thảo nguyên săn thức ăn, giết hại sinh linh.
Săn Lang tộc cùng Lang tộc nâng đỡ lẫn nhau sinh sống mấy trăm năm, cho tới nay bình an vô sự.
Một ngàn năm trước, Tộc trưởng Kim Vô Nhai của Lang tộc uy vũ cao lớn, hình xăm trên ngực hắn ta đẹp nhất thảo nguyên, được khen như thảo nguyên xanh biếc, mang theo tộc của hắn ta rong ruổi mở mang trên thảo nguyên xinh đẹp, khiến Lang tộc có cuộc sống cơm no áo ấm.
Có một năm, Kim Vô Nhai ra ngoài buôn bán da thú, làm quen một cô gái đẹp tựa như thần tiên, nàng ta có mái tóc vàng con ngươi xanh biếc, bất kỳ nữ nhân nào trên thảo nguyên cũng không xinh đẹp bằng, Kim Vô Nhai dẫn nàng ta trở lại, bố trí ổn thỏa ở trong Lang tộc, khi đó Kim Vô Nhai và công chúa Mặc Kỳ của Săn Lang tộc sớm có hôn ước, đây là lần đầu tiên tộc Lang tộc và Săn Lang tộc kết thân trong trăm ngàn năm qua.
Mặc Kỳ, là một cô gái đẹp như ngôi sao, trong suốt, hồn nhiên, mặc dù không có yêu mỵ như cô gái tóc vàng, nhưng cũng là người xinh đẹp nhất trên thảo nguyên lúc đó.
Từ lúc cô gái tóc vàng đến tình thế liền thay đổi, cô gái tóc vàng yêu Kim Vô Nhai, cả ngày dây dưa cùng hắn ta, nụ cười quyến rũ giống như hoa bách hợp đầy nọc độc, mang theo hấp dẫn trí mạng nhất; dáng người xinh đẹp mềm mại vô lực, cuốn lấy thân thể và trái tim của hắn ta.
Mặc Kỳ vốn có bản tính kiên cường của người tộc Săn Lang tộc, nên chỉ lặng lẽ nhìn người đàn ông đắm chìm trong bách hợp có độc mà rối rắm, nước mắt chảy một hàng lại một hàng.
Việc Săn Lang tộc và Lang tộc kết thân cũng không bởi vì cô gái tóc vàng xuất hiện mà thay đổi, Kim Vô Nhai cưới Mặc Kỳ,cô gái yêu mỵ kia chỉ có thể làm tiểu thiếp.
Nhưng bất kỳ nữ nhân nào cũng không thể bằng được cô gái yêu mị đó, khiến Kim Vô Nhai bị mê hoặc trong đó, từ đó không hề dẫn dắt người của tộc nam chinh bắc thảo, cả ngày chỉ chìm trong nữ sắc. Một nam nhân cứ chạy giữa hai nữ nhân như cá gặp nước.
Rốt cuộc có một ngày, Kim Vô Nhai bị yêu hoặc lại nổi điên lên, tự tay giết chết Mặc Kỳ, sau đó thanh tỉnh lại ân hận lúc đầu đã làm sai, nên đã tự sát vì tình theo nàng ấy.
Cô gái tóc vàng nhìn hai người chết vì tình kia, lửa giận hận thù đã thiêu đốt toàn bộ lý trí của nàng, nàng ta lấy sinh mạng ra thề, mỗi một thời đại Lang tộc, đều phải sống trong bóng ma của sói, đêm mười lăm trăng tròn, chính là lúc biến hình, Lang tộc sẽ vĩnh viễn đuổi giết Săn Lang tộc như kẻ địch.
Nàng ta muốn Lang tộc đời đời kiếp kiếp là kẻ địch của Săn Lang tộc, đời đời kiếp kiếp không thể yêu nhau!
Nàng ta vì lời nguyền đó mà bỏ ra cái giá bằng cả mạng sống, hóa thân thành giọt máu nhỏ xuống giữa chân mày hậu duệ Lang tộc.
Chuyện xưa kể xong, có chút nặng nề, nặng nề đến Liễu Nha chìm vào trong đó thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, hình ảnh trên bức họa ở trước mặt nàng cứ như tái hiện lại chuyện xưa, nàng nhìn thấy cô gái tóc vàng tràn đầy hận thù và tuyệt vọng, sự hối hận của Kim Vô Nhai và sự oán hận của Mặc Kỳ, tất cả chân thật xuất hiện trước mặt nàng, lòng của nàng lại thấy đau.
"Thanh Thanh?" Tiên Vu kinh ngạc khi thấy sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng lại mở miệng cười: “Nữ tử mấy người luôn đa sầu đa cảm, cũng chỉ là một truyền thuyết, nếu thật sự có thể biến thành sói vào đêm trăng tròn, vậy không phải là yêu nghiệt sao?"
“Oành” một tiếng trống vang lên trong lòng nàng, có thứ gì đó nổ tung trong lòng Liễu Nha, nàng đột nhiên chuyển mắt nhìn gương mặt mỉm cười của Tiên Vu, sự sợ hãi nhanh chóng lan ra cả người
Tất cả là trùng hợp hay là. . . . . . Nghĩ đến đây, cả người Liễu Nha như là một cây cung bị kéo căng, khẩn trương, sợ hãi, phán đoán tất cả mọc lên như nấm, xâm nhập vào trong lòng, xuyên vào trong xương tủy, không phát ra tiếng động nào.
Lồng ngực bỗng thắt lại, hàng loạt cảm giác lạnh lẽo kéo đến khiến nàng rùng mình, nàng đứng lên, nhưng bước đi lại có chút cứng ngắc.
"Ngươi làm sao vậy?" Tiên Vu ngẩn ra, thấy Liễu Nha không giống như nói giỡn, không nhịn được đuổi theo hỏi.
Cứng ngắc khoác tay, Liễu Nha chạy về phía Ngưng Hương Cư, Lang tính, chẳng lẽ con Kim Lang kia là người biến hóa? Sẽ là ai? Là ai đây? Nhưng có thể đây chỉ là truyền thuyết? Chỉ mong đây thật là một truyền thuyết!
Nàng vội vàng chạy vào Ngưng Hương Cư, muốn lục quyển da cừu xem, nhưng cả người lại ngây ngẩn trước giường.
Kim Minh sao giờ này còn ngủ! Hắn cứ nằm im lặng, tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đều, hắn ngủ rất ngon, giống như một đứa nhỏ tham ngủ,nhưng lại hiện ra một chút quỷ dị, một loại quỷ dị làm lòng người kinh hãi
Lúc này đã là giữa trưa, sao Kim Minh còn ngủ?
“Thanh phi nương nương, Huy Vương Gia đang đợi ở sảnh, người muốn gặp hoàng thượng!” A Hà nhẹ nhàng gõ cửa phòng tiến vào, cúi người thấp giọng nói.
“Hả?” Liễu Nha quay đầu nhìn lại, rồi lại nhìn vào Kim Minh đang nằm trên gường, không chút do dự nàng nhẹ nhàng tiến đến đẩy đẩy thân thể hắn: “Hoàng thượng, hoàng thượng? Nên rời giường rồi!”
Người trên giường không kiên nhẫn nhăn mặt, xoay người ngủ tiếp, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt hắn, khiến khuôn mặt mơ hồ, dưới ánh mặt trời da thịt màu mật ong có chút trong suốt.
Liễu Nha nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác kì quái
“Kim Minh, mau rời giường, giữa trưa rồi!” Liễu Nha nỗ lực hạ nghi vấn của bản thân xuống, lại lắc lắc thân hình người nam nhân, nam tử kia vẫn ngủ say, lông mi rủ xuống trên hốc mắt.
"Thanh phi nương nương, làm sao bây giờ?" A Hà nhìn Liễu Nha, do dự mở miệng.
"Ngươi cho Huy Vương Gia vào đi, Hoàng thượng bất tỉnh!" Liễu Nha điều chỉnh lại giọng điệu, đứng dậy, ánh mắt xẹt qua vẻ lo nghĩ.
Không bao lâu, bức rèm che được vén lên, Kim Huy mặc y phục đỏ tía sải bước đến, đôi mắt xanh đen dường như có điều suy nghĩ, trên mặt Liễu Nha có chút ngập ngừng, liền bước nhanh đến phía trước giường hẹp: "Hoàng huynh, đã là giữa trưa, các đại thần còn đang chờ hoàng huynh vào triều !" Mắt hắn nhẹ nhàng rũ xuống, gìọng nói có chút oán khí, có lẽ vì oán giận Kim Minh đưa hắn vào đại lao, oán giận phải đợi nửa ngày.
Im hơi lặng tiếng.
Nam nhân thâm trầm ngủ, như bức tượng băng lạnh lùng tuấn mỹ, gương mặt không mang theo chút tình cảm, chỉ ngủ say.
Kim Huy nghi hoặc nhìn sang Liễu Nha.
“Đừng nhìn ta...ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, từ sáng sớm sau khi tỉnh lại đã như thế này, đã ngủ nửa ngày !" LiễuNha uất ức nhíu mày, buông tay một cái, biểu hiện mình cũng không biết chuyện gì đang diễn ra.
Kim Huy chuyển mắt một cái, vẻ mặt lúc này đột nhiên hỗn loạn không có chút cảm xúc, hắn nhàn nhã quay đầu nhìn lại: "Có lẽ là hoàng thượng quá mệt mỏi, cho huynh ấy ngủ một giấc đi!" Rồi hắn đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
"Xin chờ một chút!" Trong lòng Liễu Nha đột nhiên hiện lên truyền thuyết kia, nàng tiến lên, đứng ở trước mặt Kim Huy, ngẩng đầu lên: "Ta muốn biết chuyện tình của Kim Lang!"
Vẻ ác độc không dễ phát hiện xẹt qua mắt nam tử, mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng cũng đủ làm Liễu Nha kinh hãi không thôi.
Xem ra, nàng thật không hiểu rõ về Kim Huy!
"Kim Lang? Không phải ngươi đã gặp rồi sao? Nó là sủng vật phụ hoàng nuôi dưỡng !" Hắn nhíu mày không trả lời vấn đề của nàng.
"Chỉ đơn giản là sủng vật thôi sao ? Vì một sủng vật, Thái Thượng Hoàng bị buộc phải sống núi, dù là sinh nhật Thái hậu hay lễ quốc khánh lớn cũng không thể tham dự? Chỉ là sủng vật, mà phải đích thân đệ đệ ruột của hoàng thượng, Vương Gia đêm hôm khuya khoắt đi tìm nữ tử tới chăm sóc sao? Chỉ là sủng vật, vậy tại sao Kim Minh lại phái nhiều Cao Thủ Đại Nội tìm kiếm nhưng không thu hoạch được gì? Có lẽ, nó không đơn giản chỉ là một con Kim Lang!"
Sắc mặt Kim Huy bỗng chốc nặng nề , mắt đen xẹt qua tia yêu dị màu đỏ, hắn lạnh lùng nhìn lên, khóe môi cười nhạt, "Mặc Thanh Thanh, ngươi không nên hiếu kỳ, thu lại tất cả những hoài nghi của ngươi, cái gì không cần biết, chỉ cần ngoan ngoãn làm bạn bên cạnh huynh ấy, cái gì cũng không hỏi!"
Giọng nói nam nhân nặng nề làm cho người ta cảm thấy khó thở.
Liễu Nha kiên quyết lắc đầu một cái "Không, takhông phải đứa bé, ngươi không cần suy nghĩ ra một lý do buồn cười để lừa gạt ta, tại sao Kim Minh lại hận Kim Nhật, có phải. . . . . ." Nàng dừng lại, không dám nói tiếp, Kim Nhật thiện lương, đáng yêu như vậy, thế nào lại là Kim Lang được? Sẽ không, sẽ không !
"Mặc Thanh Thanh !" Nam tử đột nhiên rống to làm cắt đứt suy nghĩ của nàng, nàng nhìn lên, Kim Huy, người trước mặt nàng bây giờ, nàng chưa từng thấy, trên khuôn mặt cũng không còn nụ cười thanh thản, mà cả người trở nên khẩn trương khác thường.
"Chấm dứt suy đoán vớ vẩn của ngươi lại, coi như. . . . . ." Hắn khó khăn thở dài một hơi, "Coi như ta cầu xin ngươi vậy !"
Liễu Nha giật mình, vẻ mặt nam tử và giọng nói có chút bất lực, khiến nàng nghĩ tới một sự thật, không lẽ, không lẽ Kim Nhật thật sự chính là con Kim Lang kia!
Nhưng, nhưng mà, Kim Nhật thiện lương, hồn nhiên như vậy, làm sao có thể. . . . . .
Nàng vội vàng nhìn lên như muốn hỏi chorõ ràng, nhưng đáp lại nàng là ánh mắt tuyệt vọng của nam tử, nàng ngưng lại suy nghĩ, mím môi cười cười, cười đẹp như hoa: "Ta đồng ý với ngươi, không suy đoán lung tung nữa, nhưng ngươi phải đồng ý với ta, nếu như có thể, xin ngươi hãy bảo vệ Tiểu Nhật, hắn giống như một đứa bé !"
Kim Huy thở phào nhẹ nhõm, "Ta sẽ!" Nói xong, hắn bước đi mà không quay đầu lại.
Ở cuối ánh bình minh, trong hoàng cung, Kim Huy bỗng dừng lại, Nhung Thiên đang hồi báo với hắn chuyện hôm nay của Liễu Nha.
"Tàng Thư Các? Còn gặp được Tiên Vu?" Kim Huy hơi cau mày.
"Dạ, hai người ở thảo nguyên phía sau Tàng Thư Các nói chuyện hồi lâu, hơn nữa còn trò chuyện thật vui vẻ, nhưng trò chuyện xong, Thanh phi lại có vẻ tâm sự nặng nề trở về Ngưng Hương Cư."
"Tâm sự nặng nề ?"
"Dạ!"
“ Vậy Tiên Vu đâu, mấy ngày nay hắn làm cái gì?"
“Đi dạo trong cung, thường tìm thái giám cung nữ tâm sự, không có gì khác thường, trừ hôm nay!"
"Coi chừng Tiên Vu, ta sẽ nghĩ biện pháp khiến hắn rời khỏi Kim Lang Vương triều!" Kim Huy nặng nề lên tiếng.
"Dạ!"
Hồi lâu sau, Kim Huy nhìn Nhung Thiên, từ từ nói: "Nhung Thiên, ngươi nói, ta nên nói ra chân tướng với Mặc Thanh Thanh hay không? Có lẽ. . . . . ." Hắn không có nói tiếp, tầm mắt từ từ rũ xuống.”
Nhung Thiên giật mình, hắn không trả lời, nhưng trong lòng thì kinh ngạc, Vương gia biết rõ sao lại hỏi ý kiến của hắn, có lẽ, Vương gia không phải là không biết đáp án, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.
Mưu lược hùng mạnh, thâm tàng bất lộ như Vương Gia, cũng có lúc phải phân vân lưỡng lự như thế này.