Trăng treo thật cao trên trời, tối nay ánh trăng cực kỳ mê người, nam tử đi ra khỏi tẩm điện, sau đó, cư nhiên bay vào Xa Nguyệt điện.
Nữ tử trong điện giống như cảm nhận được nam tử đến, nàng ta đứng lên, váy xoè màu vàng kim hoa lệ kéo đất, xinh đẹp giống như đóa sen, nụ cười quyến rũ ngưng ở khóe môi, còn chưa mở lời, nam tử đưa đôi bàn tay tới, một miếng vải đen che lại ánh mắt của nàng ta.
"Ưmh. . . . . . Minh, tại sao không thể để cho ta nhìn người?" Nữ tử nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, cựa quậy, thân thể mềm mại tựa vào trên người hắn, tay nhỏ bé trắng noãn hướng lên, lại bị nam tử nắm thật chặt trong tay.
Không có tán tỉnh, không có dịu dàng, nam tử chỉ thô lỗ đè lên nữ tử, váy xoè xinh đẹp trong nháy mắt hóa thành mảnh vụn, mặc dù nữ tử không nhìn thấy động tác của nam tử, nhưng lúc da thịt trắng noãn phơi bày ở trong không khí, nàng ta hưng phấn hét lên một tiếng, ưỡn người, từ từ nghênh tiếp hắn.
Mảnh vụn màu vàng kim tung bay ở trong không khí, cái yếm rách, quần lót rách cởi ra, nữ tử thét chói tai y hệt tiếng rên rỉ, giường hẹp lay động, đêm quỷ dị đột nhiên trở nên kiều diễm vô hạn, mập mờ lại mê ly.
Hồi lâu sau, tiếng rên rỉ của nữ tử rốt cuộc ngưng xuống, nam tử đứng dậy, lạnh lùng lấy một tay đẩy nàng ta ra, mặt không vẻ gì mặc trường bào vào.
"Minh, ở lâu một lát được không? Sắc trời còn sớm!" Nữ tử hơi có chút không vui, đứng dậy, miệng nhỏ cong lên, cái khăn đen che mắt phát ra sột soạt.
"Ít nói nhảm!" Nam tử hừ lạnh, động tác không ngừng lại, sắp xoay người, lại bị nữ tử ôm eo, "Minh, ta là ái phi của người, chẳng lẽ cũng không thể nhìn bộ dáng ngươi sao? Ta vào cung đã ba năm, mỗi đêm đều giống như vụng trộm, ta. . . . . ."
"Xa Nguyệt, ngươi đang oán trách sao?" Sắc mặt nam tử tối sầm lại, mắt xanh u ám lạnh lùng nhìn phía trước.
Nữ tử cả kinh, vội vàng giải thích: "Không phải. . . . . . Không phải vậy, phải . . . . ." Nam tử cười lạnh ngắt lời nàng ta, "Tất cả nữ nhân nhìn thấy mặt ta đều đã chết rồi!"
Nữ tử hít vào một ngụm khí lạnh, thân thể trần truồng trắng nõn bại lộ trong không khí nổi lên một tầng da gà, hai tay nhỏ bé từ từ buông ra.
Khóe môi nam tử hiện ra nụ cười lạnh, cửa phòng mở ra, nghênh ngang rời đi.
Từ từ gạt miếng vải đen trên mắt, nữ tử khẽ thở dài một hơi, từ từ vuốt ve bụng, chỉ mong lần này, nàng có thể mang thai bảo bảo của Minh.
Nam tử ra khỏi Xa Nguyệt điện, đi tới hướng phòng chứa củi của hậu điện.
Nữ nhân nhìn thấy mặt hắn đều chết, nhưng trong phòng củi còn có một kẻ cố tình không chết, đêm khuya yên tĩnh, trăng đen gió lớn, chính là thời cơ tốt nhất để giết người.
Trong phòng củi, Liễu Nha không nhịn được nhìn trời thở dài một cái, lần này xuyên qua, dầu gì hưởng thụ trai đẹp thức ăn ngon, nhưng không có nghĩ đến bản thân lại có duyên với phòng chứa củi lụp xụp như vậy, năm ngày vào cung, thật không biết lúc nào mới có thể cùng Lục Ánh trở về thanh lâu, thanh lâu buôn bán trong truyền thuyết.
Đang ngồi cảm thán, cửa phòng chứa củi đột nhiên bị mở ra, trong lòng Liễu Nha khẽ động, nhớ ban ngày vẻ mặt Kim Huy như đinh chém sắt, không kiềm hãm được vui mừng nhướng mày, có lẽ Huy vương gia phái người cứu nàng, không nhịn được thò đầu ra, xuyên thấu qua khe cửa nhìn quanh ra ngoài, từ từ ngắm, chỉ liếc mắt một cái, bị sợ đến hồn bay phách tán, là Hoàng đế Kim Minh biến thái, khuôn mặt xinh đẹp yêu khí dưới ánh trăng tản mát hơi thở lạnh lùng chói lọi, một đôi mắt xanh không kém cạnh so với đêm đó nhìn thấy Kim Lang, vẻ mặt âm hiểm, Liễu Nha lập tức đóng then cửa lại, dùng thân thể chặn trên cửa phòng, không cần suy nghĩ, người này nhất định là tới giết người diệt khẩu rồi, chỉ là phiền toái hắn tự thân động thủ, suy nghĩ một chút còn có chút băn khoăn.
"Ngươi cho là có thể chống lại trẫm sao?" Nam tử lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt u lãnh*.
* u ám, lạnh lẽo.
"Ngươi muốn giết ta, ta đương nhiên không ngăn được, nhưng mà ta nói cho ngươi biết, ngày đó ta thật sự không có nhìn thấy gì cả, nam nhân nữ nhân, lột sạch quần áo, từ phía sau nhìn tới, ai thấy rõ ai chứ? Lại nói ngươi là Hoàng đế, nữ nhân trong Hoàng cung này tuỳ ngươi lựa chọn, còn sợ người khác biết hay sao? Van cầu ngươi, đừng có giết ta, đột nhiên ta muốn sống ở thế giới kỳ quái này!" Liễu Nha uất ức bẹt bẹt miệng, đem tay nhỏ bé đặt chung một chỗ nhẹ giọng van xin.
Nữ nhân thông mình không để ý thiệt thòi trước mắt, hiện tại Kim Huy không ở đây, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Cầu xin ta? Giữa ban ngày ngươi còn hiên ngang lẫm liệt cơ mà!" Tròng mắt nam tử chớp động, giống như bảo thạch lưu chuyển, khóe môi vui thích mím lại.
Xem đi, biến thái, người khác cầu xin hắn, hắn lại vui mừng đến như vậy! Liễu Nha khẽ nguyền rủa một tiếng, khuôn mặt tươi cười chào đón: "Giữa ban ngày thấy có người thất lễ, ta cũng cần mặt mũi, hiện tại không có ai, chúng ta có thể thương lượng, ngươi thả ta đi!"
Trong ánh mắt nam tử thoáng qua không thể tưởng tượng nổi, rất dễ nhận thấy, hắn không có nghĩ đến nữ nhân lại há miệng trao đổi.
"Nói cho trẫm chỗ Mặc Trạc, trẫm không giết ngươi!" Nam tử nhỏ giọng nói, ánh mắt chớp động.
"Mặc Trạc?" Liễu Nha ngẩn ra, đây là lần thứ hai nàng nghe đến cái tên này, thế nhưng sinh ra cảm giác thân thiết không lý do, có lẽ, Mặc Trạc này là vũ khí để nàng sống sót.
"Thế nào? Không muốn nói?" Ánh mắt nam tử đột nhiên trở nên ác độc, chuẩn bị phá cửa mà vào.
"Không, không phải!" Liễu Nha vội vàng khoát tay, "Ta thật sự không biết hắn ta đang ở đâu, nhưng có ta ở trên tay của ngươi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tới! Ngươi cần gì phải gấp?"
Nam tử ngẩn ra, hơi trầm tư, bàn tay lay động, cánh cửa bộp một tiếng nứt ra, Liễu Nha cả kinh thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, ngước mắt lên, nam nhân đã từ trên cao nhìn xuống nàng.
"Ngươi ngươi ngươi. . . . . ." Oa, nam nhân võ công thật giỏi, tin tưởng bằng công phu mèo cào của nàng sợ là. . . . . .
"Ngươi tốt nhất không cần giở trò gì, ngoan ngoãn ở trong hoàng cung đợi, nếu như muốn trốn, kết quả của ngươi sẽ như cánh cửa này!" Nam tử lạnh lùng mở miệng.
"Yên tâm đi, ta sẽ không trốn, ta chờ Mặc Trạc cứu ta!" Liễu Nha rũ rèm mắt xuống, một bộ ngoan vô cùng.
Nam tử hừ lạnh một tiếng, xoay người, gió nhẹ thổi lất phất, Liễu Nha đột nhiên khịt lỗ mũi, mùi vị này. . . . . . Giống như là mùi khử trùng, lại khiến nàng nhớ đến hiện đại, chẳng lẽ cổ đại này cũng có nước sát trùng sao?
"Ngươi chờ một chút!" Nàng đứng lên, dùng sức ngửi lỗ mũi, không sai, là mùi trên người người đàn ông này, bỗng dưng, nàng đột nhiên nghĩ đến một khả năng, khuôn mặt nhỏ nhắn biến đỏ.
Tiểu Lộc đã từng nói, nam tử có vài thứ giống như nước sát trùng!
"Còn có chuyện gì?" Nam tử không vui ngước mắt, giọng nói lạnh lẽo.
"Không có việc gì, chỉ phiền toái về sau rửa sạch thân thể hãy đến, mùi này, thật sự không dám khen tặng!" Nàng chỉ chỉ thân thể nam tử, lộ vẻ tức giận mở miệng.
". . . . . ." Kim Minh lạnh lùng cau mày, khóe môi hơi co quắp.
"Nữ nhân, vẫn nên cẩn thận cái đầu ngươi đi!" Cửa phòng phịch một tiếng đóng mạnh, không lâu sau, vang lên âm thanh vật nặng rơi xuống nước. Bên ngoài phòng chứa củi chính là một hồ nước, đáy hồ trong suốt.
Liễu Nha ngồi sững trên đất, tay nhỏ bé chống quai hàm, thế nhưng cảm thấy buồn cười, có lẽ, người đàn ông này không đáng ghét như trong tưởng tượng. Nhưng Mặc tộc rốt cuộc là tộc gì? Hơn nữa. . . . . . Nàng vuốt ve sau lưng bóng loáng lần nữa, thật sự là nàng bị Bạch Lang cào trầy, tại sao một vết thương cũng không có? Còn có bớt trăng trong miệng bọn họ là thế nào? Có lẽ tìm được Mặc Trạc trong truyền thuyết, là có thể lý giải thân thế của nàng.
※
Lưu ly cung, Thái hậu lo lắng nhíu nhíu mày: "Ngươi nói hôm nay Minh nhi hỏi tới Kim Lang? Huy nhi, Lục Ánh đã thấy Minh nhi thực sự, ngươi mau sớm xử lý sạch sẽ nàng ta, lưu lại cuối cùng là mầm tai vạ."
"Mẫu hậu, Lục Ánh đã thần chí không rõ, hơn nữa ta đã phái người giám thị cẩn thận, không gây ra hoạ, chỉ cần đêm trăng tròn tiếp theo, đưa Thanh Thanh vào phòng của hoàng huynh, chúng ta sẽ biết, Thanh Thanh có phải ngôi sao Mặc tộc trong truyền thuyết hay không. Nhưng mà trước lúc đó, chúng ta phải dùng tất cả các biện pháp bảo vệ Thanh Thanh an toàn, ngươi cũng biết, hoàng huynh hận nhất chính là Mặc tộc!" Kim Huy từ từ mở miệng, nhẹ nhàng nhấp trà nóng, khí nóng hòa hợp từ từ đi lên, làm cho người ta không nhìn rõ nét mặt hắn.
"Ngươi xác định Thanh Thanh chính là người trong Mặc tộc sao? Nếu như chỉ là người bình thường trong Mặc tộc, chúng ta lưu nàng ta lại cũng là mầm tai vạ!" Thái hậu hơi cau mày.
"Mẫu hậu, cơ hội ngàn năm có một, chẳng lẽ người nhẫn tâm mỗi tháng thấy một nữ tử chết thảm sao? Quan trọng nhất là, càng như vậy, người sẽ càng khổ sở hơn!" Kim Huy dừng lại, giọng nói kiên quyết.
Không kiềm chế được mà vân vê tràng hạt, Thái hậu từ từ nhắm mắt lại.
Kim Nhật, đứa bé đáng thương của nàng!
"Nhật. . . . . . Hắn được không?"
"Tà tính của Minh nhi đã từ từ áp chế Nhật xuất hiện, tiếp tục như vậy nữa, Nhật sẽ biến mất đấy!" Kim Huy nhỏ giọng nói.
"Không, không thể, Nhật là một phần của Minh, chỉ có Nhật tồn tại, Minh mới có thể tính là người! Nếu như Nhật biến mất. . . . . ." Thái hậu mở mắt ra, ánh mắt trở nên sợ hãi.
"Kim Lang Vương triều của chúng ta sẽ bị diệt vong, mẫu hậu, Thanh Thanh là cơ hội duy nhất!" Kim Huy nhỏ giọng nói.
Thái hậu trầm mặc, ngước mắt nhìn vầng trăng sáng trên trời, nếu như vầng trăng cong soi sáng vĩnh viễn không thay đổi, nếu như đứa bé của nàng – Kim Nhật vĩnh viễn nở cười đơn thuần, mà không phải Kim Minh tà ác. . . . . .