“Nếu ông Kim đã phải anh đến mời tôi thì đương nhiên tôi sẽ qua đó một chuyến. Có điều tôi xài 200 triệu ăn một bữa cơm mà lại bị người ta xốc bàn, còn làm cha mẹ tôi hoảng sợ, chẳng lẽ tôi cứ thế đi theo anh hay sao?” Diệp Thiên kéo ghế ra ngồi xuống, thái độ không xử lý chuyện này thì hắn sẽ không đi đâu cả.
Lãnh Hổ am hiểu nhìn mặt đoán ý nên cũng hiểu được ý của Diệp Thiên. Hắn bèn nhìn khắp một lượt, hỏi: “Thằng nào xốc bàn hả?" “Tôi xốc.” Tần Lâm Văn không sợ Lãnh Hổ. Thế lực chống lưng cho cậu ta chính là nhà họ Tần. Mặc dù cậu ta không biết tại sao ngài Kim lại cần nhờ tới một tên phế vật ở rể bị đuổi ra khỏi nhà, song cậu ta vẫn tự tin cho rằng Lãnh Hổ sẽ không dám đụng vào cậu ta chỉ vì tên phế vật ở rể kia. “Đền cho cậu ấy 200 triệu đi.” Đúng là Lãnh Hổ không dám đụng vào cậu ta, nhưng lại dám bắt cậu ta phải đền tiền. “Tại sao tôi lại phải đền?” Tần Lâm Văn kiêu căng đáp: “Đừng nói là xốc bàn ăn của anh ta, cho dù tôi đốt nhà anh ta thì ai dám bắt tôi đền tiền chứ?”
Lãnh Hổ nheo mắt, muốn đánh Tần Lâm Văn mà lại phải nhịn. “Xem ra tôi còn phải thay mặt chị cậu dạy cho cậu một bài học. Lúc này, Diệp Thiên đứng dậy đi về phía Tần Lâm Văn. “Anh định làm gì hả? Đừng tới đây!”
Tần Lâm Văn cả kinh lùi lại. Thấy Diệp Thiên ép sát, cậu ta vội la lên: “Lãnh Hổ cứu tôi, mau cứu tôi!”
Lãnh Hổ thờ ơ. Tần Lâm Văn nhất thời tuyệt vọng. “Tôi đền, tôi đền được chưa?” Cậu ta thật sự sợ Diệp Thiên lại cho mình thêm mấy cái bạt tai, vậy thì khuôn mặt tuấn tú của mình sẽ bị hủy hoại mất.
Thế là Diệp Thiên kêu mẹ mình đọc số tài khoản ngân hàng, không lâu sau đã nhận được tin nhắn 200 triệu đã được gửi đến. Dương Thu Thanh mừng ra mặt, thế này chẳng khác nào không tốn một xu mà vẫn được ăn món ngon.
Lúc này, Diệp Thiên lại nói: “Tiền cơm đã đền rồi, nhưng còn tiền tổn thất tinh thần của cha mẹ tôi thì sao?”
Lãnh Hổ đã hơi mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn
Chu Bính nói: “Chuyển 2 tỷ tiền tổn thất tinh thần cho cha mẹ của cậu Thiên, ngay lập tức!” “Vâng vâng vâng!” Chu Bính không dám từ chối, hỏi số tài khoản của Dương Thu Thanh rồi lập tức chuyển 2 tỷ qua.
Lúc này Diệp Thiên mới chịu buông tha cho đám người này, dẫn cha mẹ đi theo Lãnh Hổ rời khỏi nhà hàng. “Mẹ nó, ông đây sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!” Tần Lâm Văn tức giận sôi máu, nổi trận lôi đình.
Hơn nửa tiếng sau, trong một phòng bệnh xa hoa ở bệnh viện Tâm Đức, thành phố Giang Thành. “Mẹ, mẹ sao vậy? Đừng làm con sợ! Bác sĩ!
Mau gọi bác sĩ!”
Ngài Kim vốn đang nói chuyện với bà mẹ già ngơ ngơ ngác ngác của mình, ai dè cụ bà nghe được một lát, bỗng ngã xuống giường với vẻ đau đớn, gọi kiểu gì cũng không có động tĩnh, khiến ngài Kim sợ đến mức kêu to.
Chẳng mấy chốc, một đoàn chuyên gia đứng đầu bệnh viện ùa vào phòng bệnh, vội vàng kiểm tra cho cụ bà.
Chưa đầy 3 phút sau, kết quả kiểm tra đã có, sắc mặt Ngô Khánh Hào trắng bệch đi đến trước mặt ngài Kim: “Ngài Kim, tình trạng của cụ nhà cực kỳ bất ổn, mạch máu bị tắc trong đầu cụ đã xuất hiện tình trạng phát nổ, e rằng...
Ngô Khánh Hào còn chưa dứt lời thì ngài Kim đã đạp ông ngã xuống sàn nhà, điên cuồng hét lên: “Phế vật. Một lũ phế vật! Nếu mẹ tôi xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ băm các người thành thịt vụn cho chó ăn!”
Đám bác sĩ trong đoàn chuyên gia đều run rẩy. Chỉ có một ông lão tuổi gần thất tuần kéo khẩu trang xuống, nói: “Đây không phải là nơi cho anh sinh cái dũng của kẻ thất phu. Bây giờ tôi cho anh hai sự lựa chọn. “Thứ nhất, chờ mẹ anh qua đời.” “Thứ hai, cho phép tôi tiến hành phẫu thuật hộp sọ ngay bây giờ.
Đối mặt với ông lão này, ngài Kim cũng phải hạn chế tính khí của mình. Ông lão này chính là chuyên gia khoa thần kinh hàng đầu ở thủ đô do bệnh viện mời đến để cứu bà cụ, tên ông là Lý Tế Thế.
Lĩnh vực ông am hiểu nhất chính là khoa thần kinh, ở những lĩnh vực khác cũng có trình độ rất cao, ngay cả lĩnh vực y học cổ truyền cũng rất có tiếng tăm trên cả nước, được gọi là hóa thạch sống kết hợp y học đông tây, rất khó tìm thấy vị bác sĩ nào nổi tiếng hơn ông trong nước.
Ông sống ở thủ đô, từng chữa bệnh cho vô số nhân vật quyền quý hay chính trị gia, đó chính là lý do mà ngài Kim cũng không dám nổi giận với ông. “Xác suất phẫu thuật hộp sọ thành công là bao nhiêu?” Ngài Kim hỏi. “1%. Lý Tế Thế đáp. “Cái gì?” Ngài Kim kinh ngạc hết sức: “Lần trước, chẳng phải ngài từng nói là còn 10% hay sao? Tại sao bây giờ lại chỉ còn 1%?” “Bị anh bỏ lỡ thời cơ chữa bệnh tốt nhất chứ sao. Nếu anh còn chưa đưa ra quyết định thì ngay cả 1% xác suất cũng không còn nữa đâu.” Lý Tế Thế đanh mặt nói.
Ngài Kim nhất thời hối hận vô cùng. Hồi còn 10% xác suất, ông ngại xác suất thành công quá thấp, sợ phẫu thuật thất bại thì mình sẽ mất mẹ vĩnh viễn. Kết quả là kéo dài mấy ngày, xác suất thành công chỉ còn lại 1%. “Mẹ, con đã hại mẹ rồi!” Ngài Kim đau đớn khóc nói, nước mắt tràn đầy trên khuôn mặt.
Mặc dù ông có tiếng là gian trá, lại sát phạt quả quyết, nhưng chắc chắn là một đứa con có hiếu hiếm thấy trên thế gian này, lúc nào cũng tỏ vẻ ngoan ngoãn trước mặt mẹ già của mình. “Ngài Kim, em đã dẫn người đến cho ngài rồi đây.”
Ngay khi ngài Kim chuẩn bị quyết định làm phẫu thuật hộp sọ cho cụ bà thì Lãnh Hổ đã dẫn Diệp Thiên vào phòng bệnh.
Ngài Kim nhất thời tỉnh táo, vội quay sang thúc giục Diệp Thiên: “Cậu Diệp, cứu mẹ tôi với, mau cứu mẹ tôi với!” “Được rồi.” Diệp Thiên đang định đưa ra điều kiện, nhưng thấy ngài Kim khóc bù lu bù loa, hiển nhiên là bà cụ đã lâm vào tình trạng nguy kịch, nếu đưa ra điều kiện vào lúc này thì rõ ràng là không ổn, cứu người trước rồi hẵng tính. Hắn chỉ cần 2 tỷ mà thôi, hắn không tin ngài Kim sẽ tiếc không cho chút tiền ấy. “Khoan đã.” Lý Tế Thế bỗng ngăn cản Diệp Thiên, nói với ngài Kim: “Tình trạng của mẹ anh không chấp nhận anh lại kéo dài thời gian. Nếu cậu ta không thể chữa khỏi, anh lại kêu tôi làm phẫu thuật mở hộp sọ thì tôi chỉ có thể nói rằng nhà xác đã chừa sẵn giường cho mẹ anh rồi.
Mẹ nó, chặn đường phát tài của mình à? Diệp Thiên bực bội nghĩ, đang định lên tiếng thì Ngô Khánh Hào lại nói: “Cụ Lý, trình độ châm cứu của cậu Thiên này có thể nói là siêu phàm, hay là để cậu ấy thử xem?"
Lý Tế Thế lạnh lùng nói: “Nếu châm cứu có tác dụng thì ngày xưa Tào Tháo bị đau đầu, tại sao thần y Hoa Đà lại không châm cứu cho ông ta mà lại đề nghị mở hộp sọ?”
Ngô Khánh Hào lập tức câm nín. Ngài Kim vốn đang nghĩ nên để ai cứu mẹ mình, nghe Lý Tế Thế nói vậy thì lập tức quyết định: “Mau làm phẫu thuật cho mẹ tôi đi.” “Chuẩn bị phẫu thuật, người không liên quan ra ngoài.” Lý Tế Thế ra lệnh, sau đó đeo khẩu trang, bắt đầu chuẩn bị trước cuộc phẫu thuật.
Diệp Thiên bất đắc dĩ. Ngài Kim đã đưa ra quyết định rồi, hắn còn có thể nói gì được đây? Chỉ còn cách ra ngoài mà thôi. “Cậu Thiên, hãy khoan. Ngoài phòng bệnh, ngài Kim ngăn cản Diệp Thiên đang định rời đi. “Ông đã chọn phẫu thuật rồi thì còn cản tôi lại làm gì?”
Ngài Kim đáp: “Để bảo đảm an toàn, mong cậu hãy chờ một lát. Lỡ phẫu thuật thất bại thì tôi mong cậu sẽ cứu mẹ tôi. Không cứu được, tôi cho cậu 2 tỷ, nếu cứu được, tôi sẽ cho cậu 20 tỷ.
Chỉ bằng câu nói không cứu được cũng cho 2 tỷ, Diệp Thiên nán lại.
Thực ra Diệp Thiên làm thế cũng không phải là chỉ vì tiền, nếu không lúc nãy hắn đã đẩy Lý Tế Thế ra, nhanh chóng đâm kim châm xuống thì cụ bà đã tỉnh lại rồi, 2 tỷ dễ như trở bàn tay. Lý do khiến hắn nán lại là vì lòng hiếu thảo của ngài Kim làm hắn xúc động. Bởi vì chính hắn cũng là một đứa con hiếu thảo. “Ngài Kim, không ổn rồi!”
Mọi người ngồi chờ trên băng ghế ngoài phòng phẫu thuật chưa được 3 phút thì cửa phòng phẫu thuật bỗng mở ra, Ngô Khánh Hào kinh hoàng chạy ra ngoài.
Trái tim ngài Kim chợt trùng xuống, linh cảm chẳng lành bao trùm khắp người. “Nói đi.” “Chúng tôi đang chuẩn bị bắt đầu phẫu thuật thì cụ nhà đã... Đã “Mẹ ơi!”
Ngài Kim suy nghĩ bằng mông cũng biết Ngô Khánh Hào đang nói cái gì. Thế là ông vội xông vào phòng phẫu thuật như một cơn gió. “Mẹ ơi! Mẹ tỉnh lại đi mẹ! Con không có cơ hội hiếu thảo với cha, chỉ trông cậy vào mẹ thay cha hưởng thụ lòng hiếu thảo của con mà thôi. Mẹ đi rồi, con sẽ áy náy suốt đời mất, mẹ ơi...
Ngài Kim đã hơn 50 tuổi, nhưng lúc này vừa lay thân thể của cụ bà vừa khóc như một đứa trẻ. “Xin anh hãy nén đau buồn, tôi đã cố gắng hết sức rồi. Bộ não của cụ nhà đột nhiên xuất hiện tình trạng xuất huyết với diện tích lớn, cho dù thần tiên ra tay cũng không thể cứu vãn được... Lý Tế Thế bất lực nói. “Bậy bạ
Đúng lúc này, một tiếng quát khẽ vang lên. Diệp Thiên cầm một bao kim châm cứu đi tới, bất mãn nói: “Ông là lang băm thì đừng có mà chửi bởi thần tiên. Chỉ cần còn hơi thở, ba hồn bảy vía chưa mất thì thần tiên sẽ cứu được hết.”
Dứt lời, Diệp Thiên lập tức kéo Lý Tế Thế chặn đường sang một bên. “Cậu!” Lý Tế Thế tức giận. Ông được coi là thần y của thủ đô, thế mà cậu ta dám bảo mình là lang băm? “Nếu cậu có thể cứu sống bệnh nhân này thì Lý Tế Thế tôi đây sẽ quỳ xuống dập đầu cho cậu “Thế thì ông hãy nhìn cho kỹ.” Diệp Thiên nói rồi rút ba cây kim châm ra: “Muốn cứu những người thoạt nhìn như đã chết, nhưng vẫn còn một hơi này thì phải phong ấn ba hồn của họ trước.
Dứt lời, hắn đâm kim châm cứu vào ấn đường và hai vai của cụ bà. “Sau đó chặn bảy vía.
Nói xong, hắn tiếp tục đâm bảy kim châm lên người cụ bà. “Kế tiếp là khơi thông máu chảy trong não” Nói đoạn, hắn đâm mười mấy kim lên đầu cụ bà rồi lại nhổ ra. “Tiếp tục cho tụ huyết chảy ra.
Xong lại đâm thêm mười mấy châm nữa. Chẳng mấy chốc đã có tụ huyết chảy ra từ thất khiếu (hai hốc mắt, hai lỗ mũi, miệng, hai tai, tổng cộng là thất khiếu) của cụ bà. “Kỳ diệu! Thật kỳ diệu!”
Lý Tế Thế vốn tưởng rằng Diệp Thiên chỉ giả vờ giả vịt, song khi thấy thất khiếu của cụ bà bắt đầu chảy tụ huyết, ông không nhịn được kêu lên. Tất cả bác sĩ ở đây cũng kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng. “Cuối cùng mở phong ấn ba hồn bảy vía. Sau khi tụ huyết chảy hết, Diệp Thiên nhổ mười mấy cây kim lấy máu, sau đó mới nhổ 10 cây kim châm cứu phong ấn ba hồn bảy vía. Cụ bà lập tức mở mắt ra, cứ như thể xác chết vùng dậy. “Mẹ! Cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi!” Ngài Kim mừng như điên xông tới. “Choắt! Con là thằng Choắt của mẹ đúng không?” Bà cụ hỏi, đôi môi khô khốc khẽ run rẩy. “Đúng rồi, con là thằng Choắt đây! Con là thằng Choắt đây mẹ! Ha ha ha!” Ngài Kim sung sướng ôm chầm lấy mẹ mình, bầu không khí hạnh phúc tràn ngập phòng phẫu thuật. “Diệp thần y, xin hãy nhận cái cúi đầu của hậu bối Lý Tế Thế!”
Không cần Diệp Thiên phải nhắc nhở, Lý Tế Thế đã tâm phục khẩu phục quỳ xuống trước Diệp Thiên. Trước mặt bậc thầy y học này, cho dù ông già đến mấy thì cũng chỉ có thể tự nhận là hậu bối mà thôi. “Diệp thần y, xin hãy nhận cái cúi đầu của Kim
Thiện Hùng này. Cảm ơn cậu đã cứu mẹ tôi! Ân đức của cậu, Kim Thiện Hùng tôi đây sẽ ghi nhớ suốt đời!” Ngài Kim cảm kích quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.
Dưới gối đàn ông có ngàn vàng, nhưng vì mẹ già, ông quỳ xuống cũng đáng giá. “Diệp thần y...
Cụ bà cũng muốn xuống giường với tạ Diệp
Thiên cho mình cơ hội được gặp lại con trai, nhưng bị Diệp Thiên ngăn cản: “Cụ đừng đa lễ.” Sau đó hắn nói: “Mọi người đứng lên hết đi. “Cảm ơn Diệp thần y.” Hai người đều đứng dậy. “HỔ, cậu hỏi số tài khoản của Diệp thần y rồi kêu bên tài vụ của tập đoàn Thiện Hùng gửi 20 tỷ, à không, là 40 tỷ đến tài khoản của Diệp thần y “Vâng, thưa ngài Kim.
Lãnh Hổ nhanh chóng nhận được số tài khoản của Diệp Thiên, sau đó sang chỗ khác gọi điện thoại cho tài vụ. Lúc này, Diệp Thiên lại nhìn Lý Tế Thế hỏi: “Ông có thể làm chứng chỉ hành nghề khám chữa bệnh cho tôi được không?” “Được, đương nhiên là được!” “Khi nào làm xong?” “Bây giờ tôi sẽ đi làm, sáng mai là có cho Diệp than y. “Được rồi, vậy thì chúng ta đi làm thôi.”
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Diệp Thiên báo thù một ngày cũng muộn. Sau khi làm chứng chỉ hành nghề y xong, hắn phải đi vả mặt ông bố của Trương Thủy Đồng.
Lọ thuốc ngủ kia chính là do lão già mắc dịch đó cho Diệp Thiên, cũng chính vì bị lão già đó kích thích nên Diệp Thiên mới uống thuốc quá liều. Ác giả ác báo, hắn phải cho lão già đó chịu bất hạnh trước một hồi mới được.