Lúc này, bên trong căn phòng Thính Vũ Các, rạng sáng ba giờ hơn, Đóa Đóa còn chưa ngủ, ngồi ở trên giường ôm bạch hổ, vừa sờ đầu nhỏ của bạch hổ, vừa trò chuyện với Bạch Hổ.
“Bạch Hổ, cậu nói Đóa Đóa bị người xấu bắt đi. phụ thân mẫu thân sẽ nhớ Đóa Đóa chứ?”
Bạch Hổ gật cái đầu nhỏ.
“Đóa Đóa cũng cho là như thế.” Đóa Đóa lẩm bẩm vừa nói: “Bởi vì Đóa Đóa rất nhớ phụ thân mẫu thân, phụ thân mẫu thân chắc chắn rất nhớ Đóa Đóa, chỉ là không biết, phụ thân mẫu thân có giống như Đóa Đóa không, cũng khóc nhè, cũng không ăn cơm.”
Bạch Hổ truyền thông tin cho Đóa Đóa: Chủ nhân nhất định sẽ đi tìm cậu, bà chủ nhất định sẽ khóc.
Đóa Đóa gật đầu một cái, miệng trề ra. Dáng vẻ bị kích thích lại khóc lên: “Lần trước ba biến mất, mẹ liền khóc rất đau khổ, cũng không ăn cơm, tớ sợ lần này mẹ lại không ăn cơm. Tớ mong ba có thể tìm được tớ, mang tớ về nhà, như vậy mẹ liền chịu ăn cơm.”
“Ô ô…”
Vừa nói, nói đến chỗ đau lòng, Đóa Đóa nhịn không được khóc ồ lên.
Đúng lúc này, két một tiếng, cửa phòng bị mở ra.
Ngay sau đó, giọng nói từ trong mơ của Đóa Đóa, cúi cùng vang lên ở bên tai cô bé.
“Đóa Đóa, con gái bảo bối của ba, ba đến rồi!”
Đóa Đóa lập tức hoạt bát lên, ngửa đầu nhìn, thấy là ba, nụ cười của cô bé trong nháy mắt nở rộ, ngay lập tức nhảy xuống giường, dốc lực chạy hết sức ta bên Diệp Thiên.
“Ba! Sao ba ta đây được! Đóa Đóa rất nhớ ba nha!”
Lúc này Diệp Thiên đóng kỹ cửa lại, ra hiệu về phía Đóa Đóa, liền mở hai cánh tay ra, đón lấy Đóa Đóa chạy ta ôm thật chặt vào trong lòng.
Giờ phút này, chỉ có nước mắt mới có thể giải thích được nỗi nhớ của hai bên.
Giờ phút này…
“Ba cũng nhớ Đóa Đóa, rất nhớ rất nhớ.” Sau một lúc, Diệp Thiên mới lau đi nước mắt nơi khóe mắt nói.
Bởi vì, anh có thể cảm nhận được rõ ràng, con gái gầy đi nhiều vòng, giống như đứa trẻ dân tị nạn ở Châu Phi gầy như que củi.
Hơn nữa lúc trước Thần Diệp Hy đã nói, cho dù là tảng đá kiên cường như anh, cũng không khỏi ướt đôi mắt.
Con gái bảo bối của anh chịu khổ!
“Ba, sao ba nhanh như vậy, tìm được Đóa Đóa nha?” Đóa Đóa tựa đầu nhỏ trên vai ba, vui vẻ hỏi.
“Trên người Đóa Đóa chảy dòng máu của ba, ba tìm được Đóa Đóa rất dễ dàng.” Diệp Thiên vuốt ve sau lưng Đóa Đóa cười nói.
“Đóa Đóa còn tưởng rằng thật lâu thật lâu ba mới tìm được Đóa Đóa cơ.” Nha đầu nhỏ phát ra tiếng cười như chuông bạc.
“Nhưng mà ba vẫn tới trễ, để cho bảo bối Đóa Đóa của ba chịu khổ.” Diệp Thiên tràn đầy tự trách, sau đó hỏi: “Nghe nói Đóa Đóa đã mấy ngày không ăn cơm, tại sao vậy?”
Nói ta việc này Đóa Đóa liền tức giận, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Những người xấu kia nói, phải đem Đóa Đóa giam giữ ta ba bốn năm, Đóa Đóa rất sợ không thấy được phụ thân mẫu thân, liền không đinh ăn đồ của họ. Sau đó khóc thật to thật to, thì những người xấu kia sẽ ghét Đóa Đóa, đem Đóa Đóa ném đi, như vậy Đóa Đóa có thể trở lại bên cạnh phụ thân mẫu thân.”
“Nhưng mà Đóa Đóa đã mấy ngày không ăn cái gì, không có sức để khóc, những người xấu kia cũng không ném Đóa Đóa đi, thiếu chút nữa làm cho Đóa Đóa tức chết cơ.”
“Có một chị tên là Thần Diệp Hy đối với Đóa Đóa rất tốt, đút Đóa Đóa ăn cơm, nếu không Đóa Đóa cũng chết đói, liền không thấy được ba.”
Diệp Thiên nghe Đóa Đóa nói hết xong, chỉ cảm thấy lỗ mũi đau xót, hốc mắt lại lần nữa mờ mịt, chỉ cảm thấy con gái bảo bối của mình quá thông minh, nhưng cũng quá ngốc.
Đến mức, ngoại trừ anh đau lòng, cũng không biết nên nói cái gì.
“Ba. Mẹ có khỏe không?” Lúc này Đóa Đóa nhớ ta mẹ.
“Tàm tạm, chỉ là nhớ Đóa Đóa quá nhiều, cũng như Đóa Đóa vậy, rất khuya cũng không ngủ.” Diệp Thiên nói.
“Đóa Đóa cũng rất nhớ mẹ. Bây giờ ba có thể mang Đóa Đóa trở về gặp mẹ không ạ?” Nha đầu nhỏ nhìn ba, chớp đôi mắt to, đáng thương hỏi ba ba.
Diệp Thiên trầm mặc ước chừng nửa giờ đồng hồ, mới gật đầu nói được.
Ban đầu, anh không chắc chắn có thể mang Đóa Đóa đi ra ngoài, nhưng nhìn cặp mắt nhỏ của Đóa Đóa vừa mong đợi vừa đáng thương, cuối cùng anh mềm lòng.
Cho nên, liền quyết định thử một chút. Coi thử có thể đem Đóa Đóa ra ngoài được không.
“Quá tốt! Đóa Đóa rất nhanh là có thể thấy mẹ rồi!”
Nha đầu nhỏ vui vẻ nhảy lên.
“Meo meo!”
Bạch Hổ cũng vui sướng kêu lên.
Diệp Thiên liếc nhìn Bạch Hổ, thấy cả người nó toàn là vết thương, liền từ trong nhẫn không gian lấy ra cho nó viên nguyên khí đan lớn, Bạch Hổ ngay lập tức nuốt vào sinh lực tràn đầy, trong nháy mắt cả người tràn đầy sức mạnh.
Mà Diệp Thiên, ôm lấy Đóa Đóa đi ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh một cái, thấy không có ai, lúc này lấy ra áo choàng đen từ nhẫn không gian mặc vào. Lại cầm ra một cái mặt nạ, sau đó lấy mũ trên đầu xuống, tóc rối bù, ôm Đóa Đóa bay ra bên ngoài.
Những đạo cụ này, anh mua trước khi vào Thần Huyền Tông, bởi vì anh đã có dự tính trước, chờ khi vào Thần Huyền Tông, liền cải trang một chút, nửa đêm đi gặp Đóa Đóa, nếu bị phát hiện, anh có thể toàn vẹn trở về, không bị ai phát hiện là anh làm.
Rất nhanh Diệp Thiên nhanh chóng bay ta một nơi vắng vẻ có tường che, bắt đầu chuẩn bị phá trận.
Hai ngày nay anh đã cẩn thận xem xét qua, Thần Huyền Tông cộng có mười tám trận pháp vây quanh, phá vỡ hết cần một tiếng, anh không chắc chắn rằng có thể dưới tình huống không ai phát hiện phá vỡ hết trận pháp. Nhưng vì Đóa Đóa, anh nguyện ý thử một lần.
Chẳng qua không chờ anh bắt đầu phá trận, giọng nói từ sau lưng vang lên.
“Tao thật tò mò mày rốt cuộc là ai, lại dám liều chết đắc tội với toàn tông. Cướp đi thất khiếu linh lung, lá gan lớn đến mức làm tao sợ hãi.”
Người nói chuyện không ai khác, chính là Nhị trưởng lão.
Ở lúc mất ý thức bị cắt liên lạc, ông ta liền kết luận có người giúp Diệp Thiên giải trừ cổ. Mang Diệp Thiên rời khỏi bẫy rập, cho nên trước tiên ông ta chạy ra, quan sát trong bóng tối, rốt cuộc có phải tàn dư của Thần Tử tiền nhiệm đang làm điều mờ ám hay không.
Bên ngoài thì tông môn đoàn kết. Nhưng mà ở bên trong lại lục đục với nhau, kết bè kết phái để mưu lợi, như cung đình ngày xưa vậy, trước khi không có sắc lập Thần Tử, các trưởng lão muốn đem đệ tử giỏi nhất đẩy lên vị trí Thần Tử.
Mà đứng giữa tất cả trưởng lão, chỉ có đệ tử xuất sắc nhất của Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, cho nên Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão liền bắt đầu giúp các đệ tử kết bè phái để mưu lợi, cuối cùng đệ tử Đại trưởng lão là Cảnh Dụ được sắc lập là Thần Tử, Nhị trưởng lão nhận lấy thất bại, nhưng có Trấn tông chủ, họ mặc dù lòng bất hòa nhưng ngoài mặt phải hòa hợp.
Làm cho Nhị trưởng lão không nghĩ ta là, Thần Tử Cảnh Dụ lại chết ở trần gian, trải qua cố gắng của ông ta, cuối cùng đem đệ tử của ông đẩy lên vị trí Thần Tử.
Nhưng mà ông ta mới vui mừng được vài ngày, liền xuất hiện Diệp Thiên, còn được tàn dư của Thần Tử tiền nhiệm là Ngũ trưởng lão đề cử cho, ông ta làm sao ngồi yên được?
Cho nên mới làm một chiêu này, nhưng ở thời điểm mấu chốt nhất, Diệp Thiên được người cứu.
Nhưng ông ta nằm mơ cũng không nghĩ ta là, tên này dám trộm thất khiếu linh lung vật quý báu của Thần Huyền Tông, quả thật hù dọa ông ta, cho nên đặc biệt muốn biết người này rốt cuộc là ai, tại sao lại có lá gan lớn như vậy.
“Buông ta ra! Cái đồ xấu xa nhà ông! Ông mau buông ta ra!” Đóa Đóa lúc này vừa giãy dụa vừa hét lên.
Lòng Diệp Thiên ấm áp, con gái bảo bối của anh thật ngoan, giúp ba che dấu thân phận nha!
“Mày muốn tự mình tháo mặt nạ xuống, hay là tao phải đi lấy mặt nạ của mày?” Nhị trưởng lão chắp tay sau lưng, từng bước từng bước ấn đi như gió về phía Diệp Thiên, khóe miệng cong lên nụ cười sâu xa.
Ông ta tin rằng, rất nhanh sẽ biết được đối phương là người nào.
Nếu là đánh ngang tay với ông, từ dưới mắt ông chạy đi, vậy không thể nghi ngờ nhất định là Đại trưởng lão, nếu không đánh lại ông ta, lấy được mặt nạ, rốt cuộc cũng biết đó là ai.
“Không phải là ông đánh nhau với ta chứ?” Diệp Thiên hết sức thay đổi giọng nói.
“Ha ha! ! !”
Nhị trưởng lão ngửa đầu cười to: “Mày cũng đừng che dấu trước mặt tao, mày cho rằng thay đổi giọng nói tao không biết mày là ai sao?”
“Mày sai rồi, mày rốt cuộc là ai, tao tìm hiểu là biết.”
Dứt lời cả người vụt qua, áp sát gần Diệp Thiên, nhanh như ma quỷ hướng ta mặt nạ lấy xuống.