"Viên thuốc này chỉ lớn bằng hạt đậu mà hơn ba trăm năm mươi tỷ một viên? Cậu nghĩ nhà họ Vũ chúng tôi giàu có nên muốn lừa thế nào thì lừa à?" Vũ Lâm Thắng khó chịu nói với Diệp Thiên.
Cho dù vốn cao hơn nữa thì một viên thuốc như thế chỉ tầm ba triệu rưỡi mà thôi. Hét giả tận ba trăm năm mươi tỷ, đúng là phát tài rồi!
Khi nghe thấy con số ba trăm năm mươi tỷ, ngay cả Lý Tế Thế cũng sợ đến mức suýt nhảy dựng lên, chỉ thấy Diệp Thiên đúng là phát điên rồi.
Khi Diệp Thiên lấy dược liệu của sinh lực đan, ông cũng đứng cạnh xem. Tuy hắn dùng toàn vị thuốc quý giá nhưng cũng chỉ đến trăm triệu là kịch mức rồi. Trung bình một viên thuốc chỉ khoảng ba bốn trăm mà thôi, hắn lại định bán với giá ba trăm năm mươi tỷ, quả là quá hám lợi.
Nhưng ông không biết khi luyện đan, Diệp Thiên đã thêm chân nguyên trong cơ thể mình vào. Đây chính là nguyên nhân khiến hắn nói chi phí của viên thuốc này rất cao..
Đương nhiên Diệp Thiên cũng định miễn phí nhưng thái độ của Vũ Lâm Thắng khiến hắn rất khó chịu nên mới bán cho nhà họ Vũ với giả hơn ba trăm năm mươi tỷ.
Nếu ông xem thường tôi thì tôi sẽ khiến ông phải nhỏ máu. "Có lấy không? Kiểu gì một viên thuốc cũng phải hơn ba trăm tỷ, trả được thì tôi chữa. Không trả được thì dẹp đi." Diệp Thiên nói với vẻ không sao cả, rất lưu manh. "Cậu!" Vũ Lâm Thắng muốn bóp chết Diệp Thiên: "Tuy nhà họ Vũ giàu nhưng không phải cho cậu lừa như thế, tôi không thể chấp nhận giá tiền này!" "Vậy quên đi, xem như tôi không đến." Diệp Thiên làm động tác tạm biệt rồi quay người rời đi.
Ông cụ Vũ ngồi trên xe lăn muốn gọi hắn lại nhưng không được.
Thấy thế, Vũ Lâm Thắng hồ: "Cậu chờ đã"
Diệp Thiên quay đầu lại: "Ba trăm năm mươi tỷ một viên, nếu thiếu một xu thì không bàn nữa."
Vũ Lâm Thắng cắn răng, nặng nề gật đầu: "Cần mấy viên để chữa khỏi bệnh của ba tôi?" "Tám viên." "Vậy cậu uống hai viên cho tôi. Nếu không có độc, tôi sẽ để cậu chữa cho ba mình. Nếu cậu có thể chữa khỏi, tôi cam đoan sẽ giao đủ hơn ba ngàn tỷ tiền thuốc.
Tuy rất đắt nhưng nếu có thể chữa khỏi bệnh cho ba thì cũng không tính là gì. "Được." Câu trả lời chắc chắn này khiến Diệp Thiên rất hài lòng, hắn uống luôn hai viên sinh lực đan.
Nửa tiếng sau, thấy Diệp Thiên vẫn ổn thì Vũ Lâm
Thắng mới thôi cảnh giác, bảo Diệp Thiên đưa mình tám viên thuốc rồi cho ba ông ta ăn.
Ông cụ Vũ vừa uống sinh lực đan xong thì đôi mắt đục ngầu bỗng phát ra tia sáng rực rỡ.
Ngay sau đó, ông cụ cảm thấy lỗ chân lông trên người mình đều mở ra, không ngừng hấp thu sức mạnh, sau đó hóa thành sức lực để chèo chống cơ thể như cây khô này.
Ông cụ Vũ chậm rãi đứng dậy khỏi xe lăn, xương cốt trên người giãn ra, phát ra tiếng "răng rắc" liên hồi.
Vũ Lâm Thắng sợ ngây người!
Lý Tế Thế cũng ngẩn ngơ!
Vừa uống thuốc chưa đến năm phút mà ông cụ Vũ bị liệt vài chục năm đã đứng dậy được à? Trời ạ! Đúng là thuốc tiên!
Bọn họ đều thầm cảm khái trong lòng. "Khỏe rồi! Rốt cuộc tôi cũng khỏe rồi! Vũ Thiên Trường tôi lại khôi phục thực lực vốn có rồi! Ha ha! Ha ha ha!"
Khoảng hai mươi phút sau, thấy mình không bị liệt như trước, ông cụ Vũ kích động giang tay, ngửa đầu thoải mái cười ha hả! "Tốt quá! Đúng là tốt quá rồi!"
Vũ Lâm Thắng và người hầu nhà họ Vũ đều kích động đến mức mắt rơm rớm nước.
Điều này cũng có nghĩa là rường cột đã ngã xuống mấy chục năm của nhà họ Vũ lại lần nữa đứng lên. "Thần y! Cậu Thiên đúng là thần y! Thật sự cảm ơn cậu! Tôi cũng không biết nên nói gì cho đúng... Vũ Thiên Trường cầm tay Diệp Thiên, vô cùng kích động. "Ông cụ Vũ, ông đừng thế, cháu sợ đấy." Diệp Thiên vội gỡ tay ông cụ Vũ ra. Có lẽ là do ông cụ Vũ bị liệt rồi không đánh răng, mùi hôi từ miệng ông ấy khiến dạ dày hắn nhộn nhạo nên không thể đứng quá gần. "Ha ha!" Vũ Thiên Trường phát ra tiếng cười sảng khoái. "Trả tiền thôi, ba ngàn năm trăm tỷ." Diệp Thiên nhìn về phía Vũ Lâm Thắng.
Vũ Lâm Thắng chưa kịp trả lời, Vũ Thiên Trường đã nói: "Chừng đó sao đủ, phải trả cho Diệp thần y gấp đôi. Nhà họ Vũ tôi không thiếu tiền, nhất định phải cảm ơn cậu hậu hĩnh."
Vũ Lâm Thắng: "…"
Con đã đau lòng muốn chết vì ba ngàn năm trăm tỷ rồi, ba còn trả gấp đôi, hào phóng thật đấy. Ba có biết trong những năm ba bị liệt, tài sản nhà chúng ta còn bao nhiều không?
Tuy Vũ Lâm Thắng oán thầm nhưng cũng không dám trái ý ba. Đối với nhà họ Vũ, số tiền đó đúng là không đáng bao nhiêu cả. Diệp Thiên lấy số thẻ rồi đưa cho anh hai, bảo anh hai thu tiền giúp hắn. "Ba à, tu vi võ đạo của ba vẫn còn chứ?" Sau khi sắp xếp xong, Vũ Lâm Thắng hỏi.
Vũ Thiên Trường gật đầu: "Ba cảm giác sức mạnh của ba đã quay về cấp bậc của mười năm trước rồi." "Tốt quá!" Vũ Lâm Thắng trở nên kích động: "Sau khi ba bị liệt, sau mười năm sóng gió, từ vị trí đứng đầu bốn gia tộc lớn của thủ đô, nhà họ Vũ chúng ta sắp bị đẩy khỏi mười gia tộc đứng đầu rồi. Bây giờ ba đã khôi phục thực lực, chẳng mấy chốc nhà họ Vũ chúng ta sẽ quay về hàng ngũ bốn gia tộc lớn mà thôi." "Chắc chắn rồi. Ai dám ngăn cản sự vùng dậy của nhà họ Vũ, phải hỏi xem nắm đấm của ba có đồng ý không đã Vũ Thiên Trường dứt lời rồi đấm một phát về phía cái bàn bằng đá cẩm thạch ở gần đó.
Âm!
Bàn đá cẩm thạch bị một luồng kinh khí đánh trúng nổ tung tại chỗ. "Được làm ông cụ Vũ, mạnh đấy." Diệp Thiên không khỏi khen ngợi. Hắn không ngờ người học võ trên trái đất lại có thể đánh vật từ xa, xem như đã khiến hắn thay đổi cách nhìn.
Vũ Thiên Trường cười hà hà: "Muốn khiêm tốn lắm nhưng thực lực không cho phép, khiến cậu Thiên sợ rồi. Ngại quá!"
Diệp Thiên cười ha hả: "Ông cụ Vũ, ông cũng kiêu ngạo quá đấy." "Hừ! Nói kiểu gì thế, thực lực của ông cụ nhà tôi rành rành ra đó, kiêu ngạo là kiêu ngạo thế nào. Cậu tin ông ấy có thể giết cậu bằng một ánh mắt hay không?" Vũ Lâm Thắng đứng cạnh khó chịu nói. "Lâm Thắng, sao lại nói chuyện với cậu Thiên thế? Nếu cậu ấy không chữa cho ba, ba có thể khôi phục thực lực à?"
Vũ Thiên Trường trừng mắt nhìn con trai rồi cười với Diệp Thiên: "Cậu Thiên làm nghề y, không hiểu nghề võ của chúng tôi. Người có thực lực không thể khiêm tốn nổi, theo cách nói của các cậu thì đúng là kiêu ngạo. Nhưng kiêu ngạo cũng cần vốn liếng đúng không? Nếu không có vốn liếng thì dễ mất mặt lắm" "Xem ra ông cụ Vũ rất am hiểu môn học này." Diệp Thiên cảm thấy Vũ Thiên Trường thật thú vị nên không định khiến ông ấy mất mặt.
Nhưng không ngờ Vũ Thiên Trường lại ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: "Cũng không quá hiểu nhưng tôi biết nếu tôi nói “vô địch thật cô đơn” ở trước mặt các cậu thì cũng không tính là kiêu ngạo, bởi vì tôi có thực lực. Nhưng trước mặt người mạnh hơn tôi thì tôi phải ngậm chặt miệng để tránh cho họa từ miệng mà ra." "Không biết cậu Thiên có hiểu ý tôi không?" "Hiểu chứ." Diệp Thiên gật đầu, mỉm cười: "Hay chúng ta đánh thử một chiêu, xem xem ông có cô đơn thật không" "Sao cơ? Cậu muốn đánh thử một chiêu với tôi à?" Vũ Thiên Trường suýt chút nữa phì cười: "Tôi không khoác lác đầu, với người bình thường như cậu Thiên thì một chưởng của tôi có thể đánh chết trăm mống đấy" "Cậu Thiên à, có câu này hơi khó nghe. Tôi nghi ngờ cậu đến từ nông thôn nên không biết thực lực của ba tôi đáng sợ đến mức nào, ông cụ nhà tôi có thể giết cậu như giết gà trong phạm vi mười thước đấy." Vũ Lâm Thắng nói với vẻ khinh thường. "Đúng thế, cậu Thiên, khi người học võ bước vào giai đoạn như ông cụ Vũ hiện giờ thì ngay cả đạn cũng không thể tổn thương. Mỗi cú phất tay có sức mạnh của mười ngàn người, kẻ bình thường như chúng ta không động đến họ được đâu." Lý Tế Thế vội khuyên nhủ. "Thế à?" Diệp Thiên càng thêm tò mò: "Hôm qua tôi vừa giết một người học võ tự xưng là tài giỏi trong chớp mắt, nhưng tôi không biết cấp độ như ông cụ Vũ đây thì lợi hại đến mức nào, liệu có giết ngay được hay không nên mới muốn thử một chiêu với ông cụ Vũ để sau này còn biết là đánh hay chạy khi gặp họ."
Hắn không hiểu gì về võ đạo nên không biết người học võ có danh hiệu bậc thầy lợi hại đến mức nào, hắn muốn thử thực lực xem sao.
Kết quả hắn vừa dứt lời thì ba con ông cụ Vũ đều cười đau cả bụng. "Cậu không hề có hơi thở của người học võ mà còn đòi giết chết chúng tôi ngay tức khắc ư? Sao cậu không lên trời ý?" Vũ Lâm Thắng ôm bụng cười.
Vũ Thiên Trường cũng cười, lắc đầu: "Cậu Thiên, cậu đừng so chiều với tôi, tôi sợ chỉ một cú đánh nhẹ thôi cũng đủ để đập chết cậu rồi. Thế này đi, nếu cậu tò mò thì tôi sẽ đứng đây cho cậu đấm một phát. Nếu cậu đánh trúng tôi, xem như tôi phục cậu nhưng tôi phải nhắc trước, đừng dùng quá nhiều sức, nhỡ gãy xương ngón tay thì không tốt đâu." "Được, vậy để tôi thử thực lực của ông nhé." Diệp Thiên nói rồi bước đến trước mặt Vũ Thiên Trường, đặt nắm đấm lên lồng ngực ông ấy: "Dùng hết sức của ông để đứng vững đi, tránh cho tôi không thử được."
Vũ Thiên Trường rất bất đắc dĩ, chỉ có thể làm theo lời Diệp Thiên. Ai bảo hắn đã chữa khỏi cho ông ấy chứ. "Đánh đi." "Ông cụ Vũ đứng vững nhé." "Cậu Thiên đừng khiến xương tay bị gãy là được." "Được thôi."
Diệp Thiên dứt lời rồi mở nắm đấm đang áp vào ngực Vũ Thiên Trường thành bàn tay, vỗ mạnh.
Âm!
Vũ Thiên Trường lập tức bay ra ngoài như diều đứt dây, sau đó ầm thêm tiếng nữa, ông ấy tạo thành một hình người trên vách tường của phòng Tổng Thống rồi biến mất trong căn phòng.