Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 289 - Thổ dân không biết xấu hổ

Trước Sau

break
Khi Mộc Đạo Tử nói với Diệp Thiên tin tức mà mình nhận được, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười: "Mệnh danh là Đan Vương mà phải mất hơn một tháng mới có thể nghiên cứu và phát triển loại thuốc kéo dài hai giờ dành cho nam giới?” "Đúng vậy, chủ nhân, thành tựu này của Đan Vương đã là một kỳ công lớn rồi.” Mộc Đạo Tử sùng bái.

Diệp Thiên cười nói: "Chuyện này đúng là trò xiếc của trẻ con mà, chỉ có chút năng lực đó mà cũng có thể làm Đan Vương, thực sự là làm trò cười cho thiên hạ mà.” “Chủ nhân, đừng coi thường hai giờ đó. Mộc Đạo Tử nói: "Thể chất của phàm nhân không gì sánh được với tu sĩ, rất khó nghiên cứu một viên thuốc kéo dài hai giờ mà không hại thân thể, cũng chỉ có Đan Vương mới làm được, các tư sĩ khác không làm được!” "Đương nhiên. Nếu như là thương nhân thì đừng nói hai giờ, đan dược kéo dài bốn năm giờ thì tôi có thể làm ra, nhưng sau khi sử dụng nó, cơ thể sẽ bị tổn hại rất nhiều và rất dễ đột tử. “Vì vậy không nên coi thường Đan Vương. Đạn dược mà ông ta nghiên cứu không có bất kỳ tác dụng phụ nào sau khi sử dụng ở người phàm, hai giờ sau thì họ vẫn sinh long hoạt hổ, những tu sĩ khác không luyện được đan dược đó.”

Diệp Thiên cười không nói lời nào, mới nhận ra phương pháp luyện đan của thổ dân tu sĩ thật là thấp.

Kéo dài thời gian không nằm ngoài ba yếu tố: tinh, khí, thần.

Tác dụng dưỡng bổ khí, đề thần có hiệu quả càng tốt thì càng kéo dài thời gian. Thông qua tiên được để bổ sung cho cơ thể con người một lượng lớn tinh, khí, thần một chút thuốc vào tiên dược để giảm tình trạng bất ổn có thể tránh tiêu hao thân thể

Ở Tiên giới đây là một đan dược vô cùng thấp, đừng nói hai tiếng, hai ngày cũng không có vấn đề gì, không ngờ thổ dân tu sĩ lại nghĩ luyện đan này thật là khó.

Tuy rằng dược liệu của địa cầu có hạn, không thể luyện chế kéo dài trong hai ngày, nhưng với những dược liệu Diệp Thiên đã có thì muốn luyện chế trong 20 giờ cũng không “Tôi hiểu rồi, không phải chỉ hai giờ thôi sao? Tôi sẽ làm một viên thuốc kéo dài ba giờ. Ở trong đại hội đan phù đánh bại chó má Đan Vương để dùng phương pháp luyện đan đổi lấy Cỏ Thất Tinh Liên Châu.” Diệp Thiên nói nhẹ như mây gió. “Vậy thì không còn chuyện gì liên quan đến tôi nữa?" Mộc Đạo Tử hỏi. Diệp Thiên gật đầu nói: tại không có việc gì, ông cứ làm chuyện của mình đi, có chuyện sẽ liên hệ với ông sau.

Mộc Đạo Tử nói: "Nhưng nếu không luyện được loại đan dược đó, thì đừng tìm tôi, bởi vì tôi cũng không biết " "Đi đi, đi đi." Diệp Thiên tức giận đuổi hẳn đi.

Coi thường ai chứ, nếu không chế ra được loại đạn dược này, thì sẽ sống uổng phí trăm ngàn

Nhưng mà trong lòng Mộc Đạo Tử tràn đầy không tin, cho rằng Diệp Thiên rất tự phụ, danh hiệu Đan Vương cũng không phải là hư danh. Ít nhất về mặt kỹ thuật luyện đan, không có tu sĩ nào tiên tiền hơn Đan Vương, huống chỉ là vượt qua Đan Vương,

Hai mươi ngày sau.

Vẫn còn mười lăm ngày nữa là đến đại hội đan phù đếm ngược, ban tổ chức cũng đã gửi thư mời đến nhà của những người giàu trên thế giới.

Gây nên một trận náo động lớn. "Đan dược kéo dài hai giờ, đan dược ích thọ, đan dược bồi bổ cơ thể... là bùa hộ mệnh đạn bán không chết, bùa trừ tà, trấn trạch... ha ha, mấy người đạo giáo ở Nam Việt ngày càng làm chuyện không đáng tin cậy, còn bán đặt như vậy thì ai mà mua, ai mua chính là thắng ngu Một nhà giàu người Mỹ khinh thường xé lá thư mời một cách rồi ném vào thùng rác. "Chà! Thật sự có thể kéo dài hai tiếng đồng hồ mà không làm tổn thương cơ thể sao? Thật sự có thể sống lâu hơn sao? Thực sự đeo bùa vào người sẽ không sợ bị đạn bắn.? Tôi rất muốn xem, nếu là thật, tôi sẽ mua hết. Một người đàn ông giàu có từ Tây Châu ngạc nhiên nói và ngay lập tức thu xếp mua vé đến Giang Hải vào ngày diễn ra đại hội đan phù

Có người hoài nghi và không tin nhưng hầu hết họ đều không tin, đặc biệt là những người giàu và quyền lực ở các nước phương Tây.

Có rất ít người tin tưởng.



Tuy nhiên, vẫn có rất nhiều người giàu tò mò và định đến đó trực tiếp hoặc cử người đến xem thử. Vì vậy, một số lượng lớn các dãy phòng ở các khách sạn lớn ở Giang Hải đã được đặt trước mười ngày sau đó. Đương nhiên, với tư cách là người giàu nhất Giang Thành, Tân Chí Thành đương nhiên nhận được thư mời từ đại hội đạn dược.

Tần Lâm Văn hứng thích đọc:

Ích thọ đan: 30 triệu USD một viên.

Đan dược kéo dài một lần trong hai giờ: 1500 USD một viên.

Cường thân kiện thể đan: 15 USD triệu một viên.

Dưỡng nhan đạn: 13 triệu USD một viên.

Bùa hộ mệnh: 150 triệu USD một tấm.

Bùa trừ tà: 3 triệu USD một tấm "Trời ạ, bán mắc như vậy. Tần Liên Tâm líu lưỡi.

Diệp Thiên cười nói: “Những người này tổ chức đại hội đan phù để kiếm tiền, đương nhiên phải bán đắt như vậy, một tông môn lớn như vậy mà không có tiền thì làm sao có thể làm được. Nhưng nếu hiệu quả tốt thì thật ra cũng không đắt, chẳng hạn như ích thọ đan này đối với người giàu, việc bỏ ra 30 triệu USD để mua thêm một năm tuổi thọ thì cũng có rất nhiều người đang đổ xô đi mua” "Cũng đúng. Tần Liên Tâm gật đầu: "Nhưng cái này nếu bản lâu như vậy, cuối cùng người bị hãi sẽ là người của tầng lớp lao động, dù sao thì lông cừu sẽ xuất hiện ở trên người cừu. Nếu ông chủ lớn thì còn tốt, còn ông chủ nhỏ thì bỏ nhiều tiền ra mua sau đó hóa đơn sẽ được tính cho nhân viên, đến thời điểm nào đó thì việc cắt giảm lương, hủy trợ cấp và nợ lương sẽ đến.

Diệp Thiên cảm thấy cũng có lý nên cười nói: "Vậy thì để bọn họ làm ăn phát đạt, sau đó anh sẽ đoạt tài lộ của bọn họ. “Đoạt tài lộ của bọn họ?” Tần Liên Tâm nghi ngờ.

Diệp Thiên nói: “Anh sẽ tranh thủ nửa tháng này. Trước tiên thì cứ để bọn họ bản, sau khi đại hội đan dược kết thúc thì anh sẽ bán công khai những thứ này. Giảm giả từ mười đến một trăm lần, như vậy thì họ sẽ không bán được hàng "Hả?" Tần Liên Tâm ngạc nhiên nói: "Đoạt tài lộ của người khác chẳng khác nào giết cha mẹ vậy, có khi nào sẽ bị trả thù không?” "Đúng vậy đó, Diệp Thiên, đừng làm loại chuyện này, nếu không sẽ càng có thêm nhiều thù, sẽ bất lợi cho cháu và cả nhà họ Tần." Tần Chí Thành lo lắng.

Đương nhiên Diệp Thiên cân nhắc chuyện này nói: “Cháu sẽ không lấy danh nghĩa của mình bán. Cháu biết một môn phải nhỏ, cứ để cho môn phái nhỏ đó bản đi, như thế này thì sẽ không kéo thù hận cho nhà họ Tần rồi." "Như vậy liệu rằng có làm môn phái đó không?" Tần Liên Tâm hỏi. “Anh có cân nhắc “Vậy thì tốt." Tần Liên Tâm gật đầu.

Lúc này Tần Lâm Văn hỏi: “Anh rể, anh cũng có thể nghiên cứu ra một viên thuốc kéo dài hai giờ sao?” “Đúng vậy, ba giờ cũng không có chuyện gì.” Diệp Thiên nói. "Cái này không được phép nghiên cứu phát triển! Tần Liên Tâm lập tức ngăn cản: “Nếu bản cái này ra số lượng lớn thì sẽ làm cho con người sa đọa, đặc biệt là Lâm Văn này.” "Chi, chi..." “Chị cái gì mà chị, cả ngày đều không chịu làm việc đàng hoàng toàn nghĩ những thứ như thế này, xã hội làm sao tiến bộ?" Tần Liên Tâm trừng mắt nhìn Tần Lâm Văn rồi nói với Diệp Thiên: “Không được nghiên cứu phát triển cái này, sẽ hại người."

chang-re-trung-sinh-289-0
break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc