khi Diệp Thiên trở về dẫn theo Nhậm Vũ Phi trở về Nam Hải, và sau đó trở về Giang Hải với Thẩm An Kỳ thì đã là một giờ chiều “Trong này có rất nhiều dược liệu, cô hãy tạo một tụ linh trận nhỏ lấy một số lượng dược liệu thích hợp hóa thành linh khí rồi từ từ tu luyện, tôi đi về trước đây." Diệp Thiên đưa cho Thẩm An Kỳ một chiếc nhẫn không gian bằng huyền đồng, dạy cô cách mở ra rồi nói.
Bây giờ cô là người tu sĩ Luyện Khí tiểu thành nên vẫn có thể bố trí một trận tụ linh nho nhỏ.
Thẩm An Kỳ nhận lấy chiếc nhẫn không gian, chu miệng nói: "Anh có thể cùng về cùng tôi một lát hay không, mấy ngày rồi tôi không được anh lâm hạnh, vốn là tối hôm qua muốn... nhưng lại không ngờ Vu Phi lại bị bắt
Diệp Thiên bất đắc dĩ nở nụ cười, không thể làm gì khác hơn là xuống xe đi theo cô vào biệt thự để thỏa mãn cô một chút.
Mà lúc này ở nhà họ Tần. “Ông ơi, cháu nghe nói khoảng 3 giờ chiều có bản đầu giá một trang trại rộng hơn 1.000 mẫu Anh ở Nam Thành. Chúng ta bỏ một ít tiền ra mua nó được không?" Tần Liên Tâm đi đến phòng làm việc của Tần Chí Thành rồi nói. “Cháu mua mảnh đất đó làm gì, làm bất động sản sao?" Tần Chí Thành đặt cây bút lông trên tay xuống hỏi.
Tần Liên Tâm mỉm cười, nói: “Cháu nghe nói rằng nhiều người giàu ở khắp các nơi trong nước đang xây dựng các đạo quản, họ nói rằng họ là vì muốn cầu phúc tiêu tại.
Chúng ta cũng lấy danh nghĩa của Diệp Thiên xây một cái đi, ngày nào anh ấy cũng có việc, chỗ này chọc giận anh ấy, chỗ kia chọc giận anh ấy, ngày hôm qua An Kỳ còn suýt bị bắt cóc nữa, vì vậy cháu cũng muốn xây dựng một cái để tiêu tại, nhân đây tiện cầu phúc cho Diệp Thiên và cục cưng của cháu sau này có thể bình an, khỏe mạnh và vui vẻ trưởng thành."
Nhắc đến con, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên nồng đậm tình mẹ.
Tần Chí Thành cười ha ha nói: “Đề nghị này cũng không tệ, nhưng mà Liên Tâm này, cháu có biết xây một đạo quản hơn 1.000 mẫu tốn kém như thế nào không?” "Khu đất trị giá khoảng 3 tỷ USD, tiền xây dựng khoảng 4.5 tỷ USD, như vậy khoảng 7,5 tỷ USD chắc là đủ rồi."Tân Liên Tâm nói, Diệp Thiên cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt, 7,5 tỷ cũng đủ. “7,5 tỷ USD?” Tần Chí Thành mỉm cười, giơ 4 ngón tay lên nói: “Đạo quán do người giàu ở Giang Hải xây dựng, dự tính sẽ vượt quá 45 tỷ USD.
A!
Tần Liên Tâm kinh ngạc che miệng lại, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ khiếp sợ “Xây một cái đạo quán mà tốn 45 tỷ USD?” Cô kinh ngạc nói.
Tần Chí Thành gật đầu và nói: “Ngày hôm qua khi ông trò chuyện với Mã Thiên Kiêu và Vịnh Thế thì mới nghe họ nói, các nơi trên toàn quốc đang xây dựng đạo quản và ở Giang Hải kia là cái có đầu tư lớn nhất, có sông Hoàng Giang trải qua, hơn nữa có diện tích lên đến 1 triệu mét vuông. Nó được lên kế hoạch xây dựng 18 đại điện, hàng trăm lầu các và gần một nghìn phòng ốc các loại “Hơn nữa ông còn nghe nói ngôi đạo quán này còn tốn hơn hơn 100 tấn vàng, và tất cả các cột trụ của 18 đại điện đều phải làm bằng đồng thau. Số vàng và đồng ở cũng đã hơn hơn 7,5 tỷ USD rồi." “Ngoại trừ cái đạo quán này thì những đạo quản khác đều cần đầu khoảng 15 tỷ USD trở lên." “Mà với danh tiếng của Diệp Thiên thì hoặc là không xây còn nếu muốn xây thì phải vượt qua quy mô của đạo quán ở Giang Hải. Cho nên nếu mà cháu có ý định xây dựng đạo quản thì trước tiên phải chuẩn bị 45 tỷ USD trước đã. “Tổng tài sản của nhà họ Tần của chúng ta cũng chưa vượt quá 15 tỷ USD. Tuy rằng mặt nạ dưỡng da của chúng ta bản rất chạy, nhưng cũng phải mất bảy tám năm mới có lãi ròng 300 tỷ. “Vì vậy, bây giờ đừng xây dựng nó. Một khi bắt đầu xây dựng, mỗi ngày đều phải đốt 45 triệu USD, đốt đến 3 năm, chúng ta không chịu nổi, không chịu nổi.
Tần Chí Thành tận tình khuyên bảo nói một đồng, tóm lại chỉ là không muốn xây dựng, giấc mộng trở thành người giàu nhất nước của ông còn chưa đạt được đây. “Nhưng tổng tài sản của người giàu nhất Giang Hải cũng chưa tới 15 tỷ USD mà, nếu họ có thể xây được thì chúng ta cũng có thể xây được. Nếu vượt mức thì chúng ta có thể vay tiền ngân hàng rồi trả dần. Khi đạo quán xây xong chúng ta cũng có thể kiếm được tiền vé và tiền nhang đèn công đức Tần Liên Tâm chu môi nói
Cô nghĩ rằng Diệp Thiên đã làm rất nhiều chuyện cho cô nên cô cũng muốn làm một điều siêu có mặt mũi cho Diệp Thiên, còn có thể cầu phúc cho cục cưng, đây chính là một chuyện vô cùng tốt.
Tần Chí Thành nghe như vậy thì lập tức đau lòng, suýt chút nữa là không thể thở nổi. “Liên Tâm nền tảng của nhà họ Tần của chúng ta nông cạn, không thể so sánh được với nhà họ Dương ở Giang Hải được. Nhà họ Dương của người ta không chỉ là người giàu có nhất Giang Hải, mà còn là một gia tộc võ đạo có lịch sử trăm năm. Người ta ở Giang Hải này ăn sâu bén rễ và có ảnh hưởng cả tỉnh Bắc Hồ, chỉ cần một câu nói, một đám người sẽ cho người ta vay tiền, rất nhanh là có thể tập hợp 45 tỷ USD. “Nhưng đối với nhà họ Tân chúng ta, nếu không tính đến Diệp Thiên thì không có bao nhiêu người ở Giang Thành đồng ý cho chúng ta mặt mũi cả, ai mà muốn cho chúng ta mượn tiền chứ?" “Chúng ta cũng không thể dựa vào danh của Diệp Thiên mà đưa tay ra đòi tiền người ta, đúng không?
Tần Liên Tâm cảm thấy cũng có lý, nhưng cô vẫn nói: “Nếu không thì con đi mua khu đất đó trước vậy, có xây hay không thì đợi Diệp Thiên quay lại rồi cháu sẽ bàn bạc với anh ấy, kẻo một mảnh đất lớn như vậy bị người ta chiếm lấy, sau này muốn có một vùng đất lớn như vậy thì cũng rất khó khăn đầu. Tần Chí Thành suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật
Nếu mua đất rồi để cho Diệp Thiên tự mình xây dựng thì ông cũng không lo lắng Diệp Thiên sẽ không lấy ra được tiền, dù sao cũng đừng dùng hết tài sản của nhà họ Tần này là được.
Không phải ông hẹp hòi, nhưng mà số tiền mà cả đời ông kiếm được nếu mà muốn tiêu như vậy thì thực sự là không muốn, trừ phi có thể nhìn thấy lợi nhuận khổng lồ sau này, nhưng mà ông nhìn đạo quán đó thật sự không thể hy vọng kiếm được bao nhiêu tiền đâu.
Đây là sự khác biệt giữa thế hệ giàu có thứ nhất với thế hệ giàu có thứ hai và thế hệ giàu có thứ ba.
Được sự đồng ý của ông nội, Tần Liên Tâm liền đi lấy thẻ ngân hàng của mình và gọi Takeru Satoh đến địa điểm đầu giá.
Địa điểm đấu giá được thiết lập trong sảnh tiệc của một khách sạn 5 sao, địa điểm này là thuộc sở hữu chung của nhiều người, được các ban ngành liên quan thông qua và một công ty đầu giả chịu trách nhiệm đấu giá.
Khi Tần Liên Tâm đến nơi đấu giả thì cô nhìn thấy rất nhiều nhà kinh doanh bất động sản quen thuộc cùng với rất nhiều gương mặt xa lạ.
Nói tóm lại, có rất nhiều người tới tham gia cuộc đấu giá này, có thể lên tới hàng trăm người, các nhà kinh doanh bất động sản hàng đầu toàn quốc đều đích thân đến hoặc phải người tới đấu giả, toàn bộ sàn đấu giá vô cùng náo nhiệt. “Phu nhân, tại sao ngài lại đến đây?”
Ngay khi Tần Liên Tâm tìm được một chỗ để ngồi xuống, một giọng nói đã xông vào màng nhĩ của cô. Cô lập tức quay đầu lại nhìn, liền thấy một vài gương mặt quen thuộc, có kinh ngạc đứng dậy nói: "Ông Hoắc, ông
Triệu, sao hai người cũng đến đây?”
Hoắc Cảnh cười nói: "Hiện tại khắp nơi đều đang xây dựng các đạo quản, mấy ông già chúng tôi đã bàn bạc quyết định cùng mua một mảnh đất. Mọi người đều góp một ít tiền và xây một mảnh cho ngài Diệp. Tình cờ có một mảnh đất lớn như vậy đem bán đấu giả nên hai chúng tôi làm đại diện đến tham gia đấu giá. “Đúng rồi, Đỗ Đức Trọng và Kim Thiện Hùng mỗi người cũng góp một phần tiền” Triệu Cửu Linh bổ sung thêm “Ngài nói bây giờ ngài Diệp nổi tiếng rồi như vậy có rất nhiều gia tộc võ đạo đều xây đạo quản, một người lại đầu tư nhiều hơn một người, nếu ngài Diệp không xây một cái thì mất mặt cỡ nào chứ!” “Vì lẽ đó chúng tôi không chỉ phải xây cho ngài Diệp mà chúng tôi còn phải xây một cái đạo quản xa hoa, sang trọng hơn những đạo quản khác. Nếu họ đã đầu tư 45 tỷ USD rồi thì chúng tôi sẽ đầu tư 75 tỷ USD, chúng tôi phải giúp ngài
Diệp kiểm lại mặt mũi” “75 tỷ USD?" Tần Liên Tâm cả kinh che miệng.
Hoặc Cảnh cười nói: "75 tỷ USD đối với mấy lão giả chúng tôi thật sự không nhiều lắm: nhà họ Hoắc của tôi, ông Triệu của nhà họ Triệu, ông Vận của nhà Vân, nhà họ Mã, nhà họ Đường, nhà họ Vương... mấy người đó người nào không sở hữu mấy chục tỷ USD của cải chứ. Chúng tôi cùng nhau tập hợp lại với nhau là có thể dễ dàng góp ra 75 tỷ USD thôi. Huống hồ với danh tiếng của ngài Diệp, một khi đạo quản được khởi công xây dựng dưới danh nghĩa của ngài ấy thì còn có rất nhiều người muốn nịnh bợ ngài ấy mà chủ động đưa ra một khoản tiền rất lớn. Nói không chừng chúng ta còn có thể góp xây dựng được đạo quán 105 hay 120 tỷ USD đó." “Hơn nữa còn có nhà họ Thẩm, đây chính là kim chủ lớn nhất, lấy hai ba chục tỷ ra thì giống như chơi đùa." “Còn tôi nữa, tôi cũng có thể bỏ ra 4,5 tỷ USD" Takeru Satoh cắt ngang.
Tân Liên Tâm nghe những lời này thì vui mừng không thôi. Điều này không phải có nghĩa là chẳng cần cô bận tâm sẽ có người đứng ra giúp Diệp Thiên xây dựng một đạo quán xa hoa sang trọng sao? “Có phải phu nhân cũng có ý tưởng xây một ngôi đạo quán cho ngài Diệp nên mới vừa ý mảnh đất này, muốn đến để lấy nó?” Triệu Cửu Linh hỏi.
Tần Liên Tâm cười nói: “Tôi đúng là có ý tưởng này, lúc tới đây đã bàn bạc với ông nội. Tôi còn đang sợ rằng sẽ không thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để xây dựng đạo quán vì vậy tôi muốn mua mảnh đất này trước sau đó lại tính sau, thật không nghĩ đến "Ha ha!"
Hoặc Cảnh và Triệu Cửu Linh cười. “Phu nhân cứ yên tâm, một lúc nữa khi cuộc đấu giá bắt đầu phu nhân cử việc ra giả chúng tôi sẽ trả tiền. Hơn nữa chuyện xây dựng đạo quán phu nhân cũng không cần phải bận tâm, chỉ cần ngài chăm sóc tốt đứa con trong bụng là được. Tất cả những việc còn lại cứ giao cho chúng tôi, đảm bảo sẽ làm mọi chuyện sẽ vô cùng rõ ràng. Hoặc Cảnh vỏ ngực nói. “Như vậy thì ngại quá rồi." Tần Liên Tâm gãi gãi đầu. Triệu Cửu Linh cười nói: “Chúng tôi kiếm được rất nhiều của cải như vậy chủ yếu là vì được tăng tu vi, còn có thể sống thêm vài năm. Những thứ này đều là do ngài Diệp cho chúng tôi, vì vậy cho dù tiêu nhiều tiền như thế nào đi nữa nữa thì chúng tôi cũng cam tâm tình nguyện, vì lẽ đó phu nhân cũng đừng cảm thấy ngại ngùng “Đúng vậy, ngài Diệp còn cho chúng tôi Trường Thọ Đan để ăn và truyền thụ chúng tôi pháp môn Luyện Khí. Cho dù có chi nhiều tiền hơn nữa cũng không thể mua được những thứ này vì vậy chúng tôi cũng cam tâm tình nguyện tiêu mấy trăm tỷ này cho ngài Diệp." Hoặc Cảnh nói.
Tân Liên Tâm nghe thấy những lời này thì cũng không còn cảm thấy ngượng ngùng nữa, cô mỉm cười nói: "Vậy thì tôi xin cảm ơn thành ý của mọi người. “Ha ha, phu nhận đã nói quá rồi."
Sau khi trò chuyện vài câu, Hoắc Cảnh, Triệu Cửu Linh và Tần Liên Tâm đã ngồi lại với nhau và chờ đợi cuộc đấu giá đất bắt đầu.
Đúng lúc này, một nam thanh niên dẫn theo hai người đàn ông mặc trang phục cổ trang, nghênh ngang bước vào địa điểm đấu giá. Một trong số họ là một người đàn ông để râu quai nón và người còn lại chính là một người đàn ông đẹp trai. Sự xuất hiện của hai người đàn ông trong trang phục cổ trang này lập tức gây náo loạn khu đấu giá.