Chỉ nhìn thấy các nguyên tố của toàn bộ đất trời cuồn cuộn quét về phía Diệp Thiên, tạo thành một vòng trong kín gió, trên dưới Huyền Tiêu Môn đầy tiếng reo hò phấn khích.
Bọn họ nhớ mang máng rằng hơn một trăm năm trước, một tông môn đã đến tấn công Huyền Tiêu Môn, hàng chục tu sĩ cảnh giới Tiên Thiên Cảnh đại thành trở lên đã bị nhốt trong đại trận đồ tiên và sau đó họ đã bị nguyên tố này tàn phá cho thương tích đầy mình mà chết.
Hơn nữa, dường như họ đều bị miều sát. Những nguyên tổ trong trận này vô cùng nhiều, bản tính của chúng cũng cực kỳ hung hãn, tính công kích cực cao, một khi chúng chạm vào cơ thể thì những tu sĩ dưới Kim Đạn hoàn toàn không thể chống đỡ nổi, cho dù là phóng ra canh khí để hộ thể thì cũng không thể chịu nổi công kích của những nguyên tố này. “Cũng không nhìn xem bản thân mình có bao nhiêu cần lượng, dám xông vào Huyền Tiêu Môn của chúng tôi, lần này anh chết chắc!” Giọng nói phẫn nộ của Vương Vũ Huyền truyền đến. “Hừ.” Diệp Thiên không chút sợ hãi hừ lạnh nói: "Loại trận pháp này dùng để bắt gà thì được, còn muốn giết tôi thì không đủ tư cách
Vừa dứt lời, chân khí của Diệp Thiên bộc phát ra bên ngoài, tạo thành một quả cầu màu vàng bao quanh khắp người, không chút chỗ hở mà bao kín hắn lại.
Keng keng keng! Ram ram ram!
Đủ loại nguyên tố khác nhau đánh vào lớp kim quang đang bao bọc bên ngoài, tạo ra nhiều loại âm thanh định tại nhức óc, rồi nhìn thấy những thanh kiếm đang lao đến như mưa cũng bị đánh thành khí, bùa chú lần lượt bị đốt cháy, châm độc cũng biến mất từng cây... không có gì có thể xuyên qua lớp kim quang. “Chuyện này." Nhìn thấy cảnh này, trên dưới Huyền Tiêu Môn sợ ngày người! “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Chưởng môn Huyền Tiêu Môn cũng không dám tin mà kêu lên: “Hàn không phải Kim Đan Thần Quân, làm sao hãn có thể phóng ra canh khí mạnh mẽ như vậy để hộ thể chuyện này quá mức huyền hoặc rồi!”
Đã từng có khoảng hơn chục người tu sĩ Tiên Thiên Cảnh đại thành trở lên bị mắc kẹt trong đại trận Đồ Tiên, tất cả bọn họ cũng đều phóng canh khí để chặn những nguyên tố này. Trong số đó còn có Tiên Thiên Cảnh viên mãn nửa bước Kim Đan, nhưng canh khí mà họ phóng ra ở trước những nguyên tố có tính hủy diệt này lại giống như giấy mỏng, bị những nguyên tố này dễ như ăn cháo mà xâm nhập.
Nhưng hôm nay thì sao? Vậy mà những nguyên tố này lại bị canh khí của Diệp Thiên nhẹ nhàng chặn lại.
Đối với họ mà nói điều này đã quá sức tưởng tượng của họ! “Chưởng môn sư huynh, có phải đại trận Đồ Tiên này đã lâu không sử dụng nên uy lực của nó đã không bằng trước rồi sao?” Một vị trưởng lão yếu ớt hỏi. "Không thể nào!" Chưởng môn chắc chắn như định chém sắt nói: "Một khi đã bày ra trận pháp này chỉ cần có thể mở ra, dù là ngàn năm hay vạn năm sau thì uy lực vẫn như lúc mới bày ra, nó sẽ không bởi vì thời gian mà suy yếu đi." “Vậy thì tại sao hết đợt tấn công này này đến đợt tấn công khác cũng không thể đánh đổ được canh khí hộ thể mà hàn phóng ra?” Lại có một vị trưởng lão khác hỏi. “Trừ phi. Trong lòng chưởng môn cũng run lên, ông ta không dám tiếp tục nói.
Đại trưởng lão dường như đã hiểu được ý tử của chưởng môn, ông ta hô lên: "Ý của chưởng môn sư huynh Diệp Bắc Minh này chính là Kim Đan Thần Quân?”
Chưởng môn nặng nề gật đầu. “Không thể nào! Nếu hắn là Kim Đan Thần Quân thì tại sao tôi không thể cảm nhận được Thần Quân trận mà hắn đang mang? Các người phải biết rằng Kim Đan Thần Quân trận rất mãnh liệt, cho dù là ẩn giấu thì nó cũng có thể đè ép những tu sĩ dưới Kim Đan như chúng ta không đứng dậy nổi." Vương Vũ Huyền không thể tin được nói.
Ông ta tin chắc đệ tử của mình không ngu ngốc, nếu Diệp Thiên thật sự là Kim Đan Thần Quân thì cho dù hắn có giấu trận kỹ đến đâu thì với tu vi thấp của đám đệ tử của mình, nếu đứng trước mặt Diệp Thiên đều sẽ bị trận của hắn ép quỳ xuống đất, làm sao có thể khiêu khích một vị Thần Quân kinh khủng như vậy? "Đúng vậy, chưởng môn, vừa rồi tôi cách hàn rất gần, cũng không cảm thấy trận cần có của một Thần Quân. Đại trưởng lão nói. “Vậy thì quá kỳ lạ rồi." Chưởng môn cau mày thật chặt.
Lúc này giọng nói của Diệp Thiên lại vang lên: "Đừng đoán nữa, dựa vào ánh mắt của thổ dân các người thì đoán đi đoán lại cũng đoán không ra thực lực nên có của một tu sĩ chân chính “Hừ” Chưởng môn bất mãn hừ lạnh nói: “Tôi và anh đều là tu sĩ, tại sao anh lại dám nói chúng tôi là thổ dân?" "Đừng tưởng rằng đại trận Đồ Tiên không thể thương tổn đến anh thì anh có thể nói khoác không biết ngượng, chỉ cần anh không thể ra khỏi đại trận Đô Tiên thì sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu hao linh khi đến chết
Diệp Thiên cười khẩy: "Cái loại trận pháp cấp thấp này mà muốn vậy nhốt tôi, nghĩ cũng hay thật, tôi chỉ cần dùng một chiều là có thể thiếu hủy trận pháp còn con này!" "Ha ha ha!"
Tiếng cười điên cuồng của chưởng môn lập tức vang lên: "Bắc Minh, thực sự không biết làm thế nào mà anh lại có thể tu luyện đến tu vị cao như vậy, đúng là không có một chút kiến thức thường thức nào. Anh không biết rằng khi bị vây hãm trong thiên địa chỉ linh trận pháp pháp thi không thể thi triển bất cứ chiêu thức nào hay sao?” “Cho dù anh có khả năng dẫn Thiên Địa Lôi Hỏa thì anh nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc thi triển nó, cho dù là hỏa phù cũng cũng không thể vẽ “Hơn nữa, đây là trận pháp cho Kim Đạn Thần Quân bày ra, cho dù anh cũng là Kim Đạn Thần Quân đi nữa thì chỉ cần không tìm được cách mở trận pháp này thì coi như dùng hết toàn bộ tu vi cũng đừng mong có thể đánh vỡ trận pháp này.
Nhưng thật không ngờ rằng ngay khi ông ta vừa dứt lời liền nhìn thấy hai đạo hỏa liên như rồng cửu thiên phóng thẳng lên trời đâm vào rìa của trận pháp cao ngàn mét phía trên. Chỉ trong nháy mắt, nó đã đốt cháy trận pháp tạo thành hai lỗ hổng to lớn, hơn nữa dường như hai lỗ hổng này bị hỏa diễm đốt càng lúc càng mở rộng ra. "Không được!” Chưởng môn nhất thời thay đổi sắc mặt không nhịn được hô lên: "Diệp Bắc Minh, anh đang sử dụng pháp thuật gì, tại sao có thể ở trong trận pháp ngăn cách với thiên địa mà vẫn có thể thi triển chiêu thức, hơn nữa nó lại còn có uy lực kinh người như thế?”
Ngay cả tam quan của các trưởng lão và đệ tử cũng đã bị lật đổ hết rồi.
Trong trận pháp thì không thể sử dụng bất kỳ các pháp thuật nào có liên quan đến thiên địa có được hay không! “Bởi vì đây là năng lực mà tự bản thân tôi có không cần sử dụng linh khí của thiên địa để thi triển!” Diệp Thiền đáp. Năng lực mà tự bản thân có?
Đảm người của Huyền Tiêu Môn kinh hãi kêu lên.
Ngay cả khi hắn có là Hỏa Thể đi chăng nữa thì hắn cũng không thể giải phóng ra sức mạnh đủ mạnh để thiếu hủy trận pháp do Kim Đan Thần Quân bày ra được.
Chỉ là bọn họ không biết rằng đây là một trong những năng lực có sức tàn phá khủng khiếp nhất trong vũ trụ bao la, nó có tên là Phần Thiên Quyết, khi tu luyện đến mãn cấp thì người tu sĩ có thể thiếu hủy cả bầu trời này. Mặc dù Phần Thiên Quyết của Diệp Thiên chỉ mới tu luyện đến cấp hai, nhưng mà muốn thiêu hủy một trận pháp nhỏ nhỏ như thế này thì cũng chỉ là chuyện dễ như ăn cháo. Đương nhiên không phải lúc nào cũng có thể thi triển Phần Thiên Quyết này, sau khi phóng thích một lần thì cần phải có thời chờ năng lượng tích tụ nếu không thì nó sẽ không tạo ra uy lực gì!
Mà thời gian này liên quan đến cấp độ.
Ví dụ, bây giờ Phần Thiên Quyết của Diệp Thiên đang ở cấp độ hai thì sau khi phóng thích năng lượng thì cần hai ngày nữa mới có thể thi triển lần nữa.
Cho nên không phải thời khắc mẩu chốt, Diệp Thiên căn bản sẽ không sử dụng Phần Thiên Quyết để tránh lúc mẫu chốt muốn sử dụng nó thì không đủ năng lượng để thi triển. “Mau! Dập lửa! Đừng để đại trận bị thiêu hủy hết." Lúc này, chưởng môn mới lấy lại tinh thần hét lên.
Nhất thời, chưởng môn và sáu trưởng lão sử dụng gió và nước, thậm chí sử dụng năng lượng khủng bố của mình để dập lửa.
Nhưng không ai trong số họ có thể đến gần ngọn lửa, họ chỉ vừa mới tiếp cận vòng ngoài thì đã bị ngọn lửa thiêu rụi “Trời ạ! Đây là loại lửa gì vậy! Tại sao lại kinh khủng như
Nhìn trận pháp dân dân bị ngọn lửa nuốt chửng, trưởng môn và các trưởng lão đều tuyệt vọng gào thét. Bọn họ tự nhận bản thân đã từng nhìn thấy vô số ngọn lửa, nhưng bọn họ chưa từng thấy ngọn lửa nào có sức mạnh kinh khủng như vậy.
Căn bản là không có cách để dập lửa.
Diệp Thiên thấy họ đều bị dọa đến phát ngốc, vì vậy, hãn đã hứng thú phổ cập kiến thức cho họ: "Đây là Phần Thiên Diệm, nó chính là đại đạo biến hóa, không có bất kỳ tiên thuật nào có thể dập tắt được "Vậy theo ý của anh thì anh chính là hóa thân của đại đạo?” Thân thể của chưởng môn run lên. “Vậy thì cũng không phải." Diệp Thiên lắc đầu nói: “Nếu tôi là hóa thân của đại đạo thì chỉ cần một ý nghĩ thôi là có thể giết chết tất cả thổ dân như các người “Vậy thì làm thế nào mà anh có thể phóng ra ngọn lửa của đại đạo?” Chưởng môn nghi ngờ hỏi. “Bởi vì thứ tôi tu luyện là phương pháp Đại Đại Tạo Hóa Quyết của đại đạo biến hóa, Phần Thiên Quyết này chính là một trong những kỹ năng hàng đầu của Đại Đại Tạo Hóa Quyết. Cũng chính vì thế Phần Thiên Diệm này cũng là ngọn lửa của đại đạo biến hóa, thấp hơn đại đạo đều không thể dập lửa. Nó sẽ đốt đến khi thiêu hủy hết toàn bộ và tự dập tất." Diệp Thiên chậm rãi nói. “Tự dập tắt?” Tất cả mọi người đều run rẩy không thôi. Chưởng môn hộ lên: “Vậy thì nó phải đốt đến khi nào chứ?" “Nếu tôi muốn nó tắt thì nó tắt, nếu tôi không muốn nói tắt thì nó sẽ cháy mãi, cháy đến một ngày một đêm." Diệp
Thiên cười nói.
Sau khi nghe thấy cầu này thì tất cả mọi người đều run lên dữ dội.
Cháy một ngày một đêm? Đây chẳng phải là muốn đốt
Huyền Tiêu Môn này thành tro luôn sao? Nghĩ đến đây, chưởng môn là người đầu tiên không chịu nổi, ông ta kh người bái lạy: “Thượng Tiên, xin anh hãy thu tay lại, Huyền Tiêu Môn của tôi xin cúi đầu trước ngài."
Ông ta đã không còn chút nóng nảy nào.
Đại trận Đồ Tiên chính là chỗ dựa lớn nhất của Huyền Tiêu Môn, ngay cả Đại trận Đồ Tiên cũng không đối phó được với Diệp Thiên thì cho dù là toàn bộ Huyền Tiêu Môn cộng lại cũng không phải là đối thủ của Diệp Thiên. Huống chi nếu ngọn lửa không ngừng cháy thì ngay cả một chốn tu luyện dành cho bọn họ cũng sẽ không còn nữa. “Đúng vậy, Thượng Tiên. Xin ngài hãy nhanh chóng thu tay lại, là bọn thổ dân chúng tôi có mắt không tròng đã mạo phạm đến Thượng Tiên, mong Thượng Tiên bớt giận giữ lại cho thổ dân chúng tôi một chốn nghỉ ngơi. “Chúng tôi không dám đối đầu với Thượng Tiên nữa!” “Nếu Thượng Tiên vẫn chưa hết giận thì Vương Vũ Huyền tôi nguyện ý tự sát để tạ tội với Thượng Tiên. Tôi hy vọng Thượng Tiên sẽ không làm hại hàng nghìn đệ tử của Huyền Tiêu Môn, bọn họ đều là người vô tội.
Các trưởng lão dồn dập quỳ lạy nói.
Đặc biệt là Vương Vũ Huyền, ông ta hối hận đến phát điên rồi.
Vốn nghĩ hắn chỉ là một thổ dân của phàm trần, ai ngờ hắn chính là một Thượng Tiên không biết đến từ đâu, hơn nữa còn tu luyện Đại Đại Tạo Hóa Quyết mà người ta chưa từng nghe thấy.
Đại đạo là gì?
Đây chính là sự tồn tại ngự trị ở Thiên Đạo Chi Thượng!
Có thể tưởng tượng được người tu luyện Đại Đại Tạo Hóa Quyết này có bao nhiêu khủng bối “Thượng Tiên, xin tha mạng cho tôi “Thượng Tiên, xin tha mạng cho tôi! “Thượng Tiên, xin tha mạng cho tôi
Hơn một nghìn đệ tử của Huyền Tiêu Môn nhìn thấy các trưởng lão đều đã quỳ xuống thì họ cũng dồn dập mà quỳ lay.
Diệp Thiên nói: “Tôi có thể tha lỗi cho các người, nhưng tôi có ba điều kiện. “Mời Thượng Tiên nói." Chưởng môn cung kính lắng nghe. “Một!” Diệp Thiên giơ một ngón tay lên: "Tôi có thể ngửi được phía sau núi Huyền Tiêu Môn của các người có trồng rất nhiều tiên thảo, tiên được. Hiện tại các người phải hải toàn bộ số tiền thảo tiên dược này lên đồng thời lấy hết số tiên thảo thảo tiên dược đã được thu hoạch đem ra hết, rồi sắp xếp tất cả chúng vào nhẫn không gian cho tôi. Còn nữa, lấy cho tôi mấy trăm ký hạt giống của tiên thảo tiên dược, tôi muốn đem về trồng “Hai!” Diệp Thiên đưa hai ngón tay lên: “Để tránh việc các người có oán hận rồi nảy sinh ý nghĩ bảo thủ, tôi sẽ đặt huyết chủ lên người của chưởng môn và các trưởng lão, cả đời sẽ là nô lệ của tôi, nếu dám to gan phản bội, thì lập tức bao “Ba!” Diệp Thiên giơ ba ngón tay lên: “Đi ra ngoài tìm linh thạch cho tôi, có thể cướp được thì cướp, cướp không được thì tìm tôi. “Đây chính là ba điều kiện của tôi, nếu các người có thể làm được thì tôi sẽ tạm tha tội chết cho các người, còn nếu các người không làm được thì tôi sẽ giết hết các người. Các người hãy từ từ suy nghĩ kỹ, đừng ôm lấy tâm lý may mắn, một khi tôi đã ngoan thì chính tôi cũng cảm thấy sợ hãi.