Ngự kiểm bay suốt một đường quá sung sướng, nhóm Trần Khải tru tréo lên ầm ĩ, cũng quên mất cuộc tra tấn mà mấy hôm nay phải chịu đựng “Diệp Thiên, tôi với anh chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, sao tôi còn không biết anh còn có bản lĩnh này vậy.” Lâm Khả Khả giơ ngón cái bày tỏ chơi rất vui, nhịn không được hỏi. “Đúng đó Diệp Thiên, là ai dạy anh bản lĩnh này thế? Lúc trước anh là một tên vô dụng trong mắt Trương Thủy Đồng mà, sao thành chồng của em rồi lại giỏi đến thế này" Tần Liên Tâm cũng rất tò mò, cô còn chưa kịp hỏi Diệp Thiên thì đã bị bắt đến Nhật Bản rồi. “Không phải anh từng uống rất nhiều thuốc ngủ, ngủ li bì suốt ba ngày sao? Ba hôm đó có một ông già cứ xuất hiện trong giấc mơ của anh, dạy anh cái này cái nọ. Chờ anh thức dậy thì đã biết chữa bệnh, sau đó lại tu luyện theo phương pháp ông già kia dạy, sau đó đã có được bản lĩnh này rồi." Diệp Thiên bịa đại một chuyện, cũng không thể nói hắn là người từ thế giới khác đến đúng không, nếu vậy thì rất đáng sợ. “Trời đất ơi! Diệp Thiên, anh gặp được thần tiên trong giấc mơ đó. “Diệp Thiên anh cũng may thật đó, thần tiên cũng phải chui vào giấc mơ của anh “Cái này thì có là gì chứ? Cái này gọi là khi trời muốn cho người nào đó sứ mệnh, chắc chắn sẽ làm người đó chịu đau khổ về tâm trí, mệt mỏi về thể chất, đói khát về thể xác, thiếu thốn về vật chất, trong khoảng thời gian Diệp Thiên ở rể nhà Trương Thủy Đồng chắc chắn đã phải chịu khổ rất nhiều nên mới có thể gặp được chuyện thần kỳ này.
Đám Trần Khải rối rít nói. “Vậy đúng là phải cảm ơn ông tiên đó, nếu không em làm sao có được một người chồng tốt đến như thế." Tần Liên Tâm chỉ cảm thấy cô quá may “Đúng đó, cho nên vợ phải biết yêu quý tính mạng của bản thân, sau này cho dù có gặp phải trắc trở gì cũng không được dễ dàng từ bỏ mạng sống, anh còn muốn cho em một tương lai tốt đẹp mà, em không được phụ lòng tình cảm của anh dành cho em đó." Diệp Thiên dặn dò trước Liên Tâm.
Quả nhiên, đôi mắt xinh đẹp của Liên Tâm lại rưng rưng, cảm động đến muốn khóc. “Diệp Thiên, em rất may mắn khi trong đời em có anh, chỉ cần anh không vứt bỏ em, sau này em sẽ không bao giờ làm mấy việc ngu ngốc kia Cô chu môi nói, đôi mắt đẹp lập lòe ánh sáng như những vì sao.
Thấy cô chu môi nũng nịu như thế, Diệp Thiên nhịn không được lại hôn cô, có xúc động muốn hòa tan cô vào trong cơ thể của
Tần Liên Tâm cứ ôm chặt anh như thế, hưởng thụ tình yêu anh dành cho cô, rất muốn thời gian vĩnh viễn ngừng lại ở giây phút này đừng bao giờ trôi qua nữa, cô muốn trăm năm, ngàn năm, mười ngàn năm, thậm chí trăm triệu năm sau vẫn có thể cảm nhận được tình yêu dành cho cô.
Đám Trần Khải lại ồn ào lên.
Đúng lúc này, ba chiếc chiến cơ F22 đã xuất hiện phía sau lưng mấy người Diệp Thiên. ơi! Diệp Thiên anh mau xem! Có chiến cơ sắp bay đến rồi kia!” Trần Khải đột nhiên kêu lên.
Diệp Thiên lập tức ngừng nụ hôn, quay đầu ra sau nhìn, quả nhiên nhìn thấy ba chiếc chiến cơ đang bám sát theo phía sau. “Diệp Thiên, phải làm sao đây?” Trần Khải vội vã kêu. “Yên tâm." Diệp Thiên nói hai chữ, lập tức đè mũi xuống, sau đó vào một cái, nhóm Diệp Thiên đã bay vút vào không trung.
Nửa tiếng sau, trong một căn biệt thự ba tầng ở Hokkaido. “Chị Liên Tâm!” Bây giờ đã là bốn giờ sáng nhưng Thẩm An Kỳ vẫn đang chờ Diệp Thiên quay về, vừa nhìn thấy Diệp Thiên dẫn Tần Liên Tâm về đến nơi, cô đã vội vàng chạy qua đón. “An Kỳ!” Tần Liên Tâm vừa kinh ngạc vừa vui mừng kêu lên, đang định bước sang đó, nhưng lại nhớ đến gương mặt của bản thân, cô tự ti củi đầu xuống, lấy tóc che mặt đi, hỏi: "An Kỳ, có phải chị rất đáng sợ không?" “Chị Liên Tâm đừng đau lòng, trong mắt em thì chị vẫn là người đẹp nhất, hơn nữa Diệp Thiên chắc chắn sẽ chữa khỏi cho chị, sẽ giúp chị khôi phục lại vẻ xinh đẹp như trước kia." Thẩm An Kỳ nằm tay Tần Liên Tâm an ủi.
Tân Liên Tâm ngẩn người.
Lúc trước không phải An Kỳ gọi Diệp Thiên là anh Diệp sao? Sao bây giờ lại gọi thắng tên của Diệp Thiên rồi? Không lẽ...
Không phải là cô không nghi ngờ, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Cảm ơn em, An Kỳ
Cô tự nhận cô đã không có tư cách để lo đến chuyện Diệp
Thiên có ngoại tình hay không nữa rồi, chỉ cần Diệp Thiên không vứt bỏ cô, vẫn yêu thương cô như cũ, cho dù đó chỉ là Diệp
Thiên giả vờ thì cô cũng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.
Hơn nữa cô có thể cảm nhận được Diệp Thiên không phải đang giả vờ, là thật sự cưng chiều cô giống hệt như trước kia, cho nên cô cũng không quan tâm chuyện Diệp Thiên có dạng díu với Thẩm An Kỳ hay không, chỉ cần trong lòng của Diệp Thiên vẫn còn có cô là đủ rồi. Sau khi trò chuyện một lúc, Diệp Thiên dẫn Tần Liên Tâm vào một căn phòng ngủ, sau đó mở nước ấm đầy bồn tắm, bắt đầu tắm rửa cho Tần Liên Tâm đang đầy rẫy vết thương. Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên tắm rửa giúp Tân Liên Tâm, làm Tần Liên Tâm ngượng ngùng xấu hổ muốn chết, nhưng trong lòng lại bị hạnh phúc nhét đầu.
Thuận tiện gội đầu giúp Tần Liên Tâm, lại giúp cô rửa sạch phần mặt đã bị thối rữa, đến năm giờ sáng, Diệp Thiên mới bế Tần Liên Tâm lên giường.
Tiếp theo, anh lấy ra hộp thước mỡ đã chuẩn bị sẵn từ trước và một cái mặt nạ chỉ có một nửa bên mặt, đầu tiên là bài thuốc mỡ lên phần mặt bị thối rữa của Tần Liên Tâm, lại đắp mặt nạ lên mặt Tần Liên Tâm. "Vợ à, bây giờ em nhìn vào gương thử xem." Diệp Thiên ôm Tần Liên Tâm đi đến trước một mặt gương cười nói. Từ sau khi bị phỏng đến giờ, việc Tân Liên Tâm sợ nhất chính là soi gương, nhưng cô vẫn vô cùng cẩn thận quay đầu qua nhìn
Vừa mới nhìn thử, cô lập tức nở một nụ cười thật tươi.
Gương mặt mà ngay cả cô cũng không dám nhìn bây giờ đã bị một cái mặt nạ che đi hoàn toàn, hơn nữa mặt nạ này rất đẹp, kết hợp với một nửa gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của cô, càng làm cho người ta có thêm một chút cảm giác thân bí. “Diệp Thiên, nhờ có anh mà em lại dám bước ra ngoài gặp người khác rồi." Tân Liên Tâm vui vẻ nói. Diệp Thiên cười nói: "Nếu vợ lại mặc thêm một bộ sườn xám, lại làm thêm một kiểu tóc xinh đẹp, bước ra đường một cái bảo đảm ai thấy cũng sẽ quay đầu lại nhìn, chắc chắn sẽ làm vô số tên đàn ông chết mê chết mệt. “Hả? Vậy thôi bỏ đi, chỉ cần không có ai chê anh cưới một cô vợ xấu xí là tốt rồi." Tần Liên Tâm thả lỏng mặt mày cười nói. “Hừ, ai dám chế vợ của anh xấu, anh sẽ nát cái miệng người đó ngay" Diệp Thiên hừ lạnh. “Hi hi!” Tân Liên Tâm vô cùng hạnh phúc vùi đầu vào lòng
Diệp Thiên.
Sáng hôm sau, một tin tức vô cùng nặng ký đã làm cho cả Nhật Bản chấn động.
Quyền Hoàng thua, tuy bị thương nặng nhưng vẫn chưa chết. Mấy trăm thành viên trong gia tộc Miyazaki đứng hàng thứ hai trong top bốn gia tộc lớn nhất nước đều biến mất không còn chút tung tích nào trong vòng một đêm, không biết đã đi đầu.
Căn cứ quân sự Mỹ ở Hokkaido đột nhiên bị cháy vào ba giờ sáng nay, hơn ba mươi chiếc tàu chiến đều bị thiêu trụi, ước tính thiệt hại lên đến hai mươi tỷ đô la, có người nghi ngờ rằng do người ngoài hành tinh gây ra, bởi vì cùng thời điểm đó, trên không trung của căn cứ đã xuất hiện UFO.
Một tin tức lại một tức bùng nổ, làm cho người dân Nhật Bản bị mấy tin tức này làm cho ngơ ngác. “Nam Việt có một câu tục ngữ rất đúng, đúng Phước bất trùng lại, họa vô đơn chỉ. Không đến một ngày mà đã xảy ra quá nhiều tai họa như thế, đau lòng cho Mỹ một trăm giây trước đã Có một người Nhật Bản cảm khái nói “Tôi nghi ngờ những việc này có liên quan đến thầy Diệp của
Nam người này thật sự quá đáng sợ, có lẽ không phải là người của thế giới này mà là từ một thế giới song song nào đó xuyên đến đây." Có một thanh niên Nhật Bản suy đoán. “Quyền Hoàng không chết là tốt rồi, dưỡng thương xong thì tiếp tục làm một anh hùng, còn có thể đề danh lên Tôn bảng một lần nữa, đè người xếp hạng mười xuống. Có một fan hâm mộ võ thuật Nhật Bản cảm thấy may mắn nói.
Sáng sớm hôm nay, gần như một nửa người Nhật Bản đều đang bàn tán về những tin tức giật gân này, ai cũng có ý kiến riêng nhấn nháo hết cả lên.
Nhưng mà không ai biết là sáng sớm hôm nay, giữa Nhật Bản và Mỹ đã triển khai một cuộc họp khẩn cẩn cấp, quyết định tấn công quân sự với Diệp Thiên!
Sáng sớm, hơn mười giờ.
Đùng đùng đùng!
Cửa phòng ngủ của Diệp Thiên và Tần Liên Tâm bị gõ lâm âm. “Diệp Thiên, không xong rồi, mau dậy đi." Thẩm An Kỳ vừa gõ cửa vừa kêu
Chỉ một lát sau, Diệp Thiên và Tần Liên Tâm đã mặc quần áo gọn gàng, mở cửa ra. “Có chuyện gì thế?” Diệp Thiên hỏi.
Thẩm An Kỳ vội vàng nói: "Không phải điện thoại của anh đã bị hư rồi sao, cho nên tổng quản Giang của đại nội tìm được số điện thoại của em rồi gọi đến cho em. “Tổng quản Giang nói, bộ quân sự của chúng ta nhận được tin tình báo chính xác là Mỹ đã xác định chính xác rằng anh chính là người đã thiệu trui mấy chục chiếc tàu chiến kia, đã thống nhất ý kiến với Nhật Bản, quyết định tấn công quân sự với anh, bây giờ đang tìm kiếm tung tích của anh khắp nơi, một khi tìm được, căn biệt thự này chắc chắn sẽ bị nổ thành cảm." “Cho nên tổng quản Giang bảo chúng ta lập tức đi tìm một khách sạn đồng người nào đó ở tạm, vậy thì có thể tránh được việc bị oanh tạc, sau đó nghĩ cách rời khỏi Nhật Bản.
Rất nhanh, nhóm Diệp Thiên không hề dọn dẹp bất cứ thứ gì, lập tức rời khỏi biệt thự.
Khoảng ba phút sau.
Vèo!
Một quả đạn đạo chiến lược rơi xuống biệt thự.
Đùng!
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ căn biệt thự đã bị san bằng thành đất trống, để lại một cái hố to sâu hơn năm mét, bán kính hơn ba mươi mét. “Đù móa! Trả thù nhanh vậy sao!” Nhóm Trần Khải bị dọa muốn tè ra quần
Ngay cả Diệp Thiên cũng nhịn không được nuốt nước bọt, cũng may là rút lui nhanh, nếu không hẳn có chết hay không thì còn chưa biết, chứ nhóm Tân Liên Tâm chắc chắn là sẽ chết. “Mau lái xe vào trung tâm thành phố đi. Diệp Thiện ra lệnh.
Đợi đến khi xe vào trung tâm thành phố rồi, nhóm Diệp Thiên vào một khách sạn năm sao ở tạm, sau khi liên lạc được với Giang Sơn, Diệp Thiên lại dùng thần thức thông báo với Taketaro Sato, bảo ông ta sắp xếp một chiếc tàu tốc hành, rồi lại đến đây đón bọn họ.
Tuy Taketaro Sato không giàu bằng nhà Miyazaki, nhưng ở Nhật Bản chắc chắn có lực ảnh hưởng mạnh hơn nhà Miyazaki rất nhiều, dù sao không phải ai cũng có thể lên làm Quyền Hoàng, ai cũng đều phải kính trọng ông ta bảy phần.
Hơn mười hai giờ trưa, nhóm Diệp Thiên leo lên một chiếc thuyền, dựa theo sự hướng dẫn của Giang Sơn, nhanh chóng chạy như bay về vùng biển của nước Nga.
Đương nhiên, Taketaro Sato cũng bị Diệp Thiên gọi đi theo, hàn muốn sắp xếp Taketaro Sato làm vệ sĩ cho nhà họ Tân, có Quyền Hoàng Nhật Bản làm vệ sĩ, đúng là không có bao nhiêu người dám đánh vào nhà họ Tân. Còn bảo tàng thần tiên kia, hôm nào rảnh rỗi trích chút thời gian đến khám phá cũng không chậm, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải đưa nhóm Tần Liên Tâm về nước. không biết bao lâu sau.
Ngay lúc thuyền sắp sửa tiến vào vùng biển của Nga.
Đột nhiên
Véo vẻo vẻo!
Tiếng xé không khí vang trời đột nhiên truyền đến.
Mọi người ngẩng đầu nhìn. Giây tiếp theo, Taketaro Sato sợ hãi kêu lên. “Ôi má ơi! Mười mấy phát đạn đạo bao trùm về hướng này! Lần này chết chắc rồi!”