Ngay khi tiếng gào thét của Khổng Ngọc Sơn vừa ra khỏi miệng, cả nhà họ Diệp đã rất kinh hãi.
Nhữ Dao chính cống?
Bảo vật quốc gia cấp?
Thật hay giả vậy?
Một giây tiếp theo ảnh mắt của mọi người đổ dồn về phía Diệp Minh. Diệp Minh trổ mắt đứng hình, miệng há hốc vừa đủ lọt quả táo, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, và khó tin, rất nhiều sắc thái biểu cảm phức tạp hiện lên trên khuôn mặt anh ta. “Không thể, tuyệt đối không thể." Diệp Minh đột nhiên liều mạng lắc đầu nói với Khổng Ngọc Sơn: "Ông Khổng, ông cũng nhìn thấy rõ ràng đây là hàng giả, không phải Nhữ Dao chính cống” “Cậu thì biết cái rắm gì!” Khổng Ngọc Sơn yếu ớt đứng dậy, hướng về Diệp Minh lớn tiếng nói: “Tôi chơi đồ sứ mấy chục năm, là thật hay giả chỉ cần nhìn qua, sờ qua là có thể phân biệt rõ là thật hay giả, lẽ nào không tinh thông bằng cậu sao sao?” “Đồ rửa bút Nhữ Dao này màu đậm mà tươi, nước men ẩm, sờ vào cảm giác như ngọc, sáng bóng, có màu hơi đỏ. Những đặc điểm đặc trưng này là đều là đặc thù của đồ chính phẩm. Chúng được dung hợp một cách hài hòa mà không một sản phẩm hiện đại nào có thể phỏng theo được. Hơn nữa, màu sắc của Nhữ Dao là một trong những màu hoàng kim tồn tại trên thế giới mà tôi từng thấy qua “Tôi vừa tổng hợp lại và nhìn qua, hình như cũng có chút ấn tượng với món đồ Nhữ Dao này. Nếu như tôi không đoán sai thì chắc là cách đây 5 năm, người giàu nhất Đông Nam Á, Thẩm Vinh Hoa đã tiêu hơn 100 triệu bảng Anh tương đương gần 200 tỷ VND mua lại từ một công tước, chấn động cả giới đồ cổ lúc bấy giờ. Có một tấm ảnh Nhữ Dao lưu truyền, nhìn qua gần giống hệt so với món đồ này! khi nghe những lời phân tích, tất cả mọi người đều ngày người. “Lẽ nào món đồ Nhữ Dạo này thực sự là Diệp Thiên lấy từ chỗ Thẩm Vinh Hoa?" Thím tư hoảng sợ kêu lên.
Ông lão trực tiếp ngồi phịch xuống ghế bành, trông vẻ mặt như muốn khóc, trong mắt đều là tro nguội. Về phần Diệp Minh cũng hoàn toàn sững sở như một pho tượng. “Tôi hỏi cậu, món đồ Nhữ Dao này có phải do cậu ném vỡ không?" Khổng Ngọc Sơn chỉ vào Diệp Minh đầy giận dữ. Ông ấy rất thích sưu tầm và có niềm yêu thích đặc biệt với Nhữ Dao, muốn sở hữu một món đồ chính công nhưng không thể sở hữu được. Bây giờ tận mắt trông thấy Nhữ Dao – một vật phẩm quý báu, hiểm thấy trên thế giới bị ném vỡ, làm sao ông ấy không tức giận? “Tôi tôi tôi...”
Nhìn thấy Diệp Minh vô cùng hoảng sợ, Khổng Ngọc Sơn có thể khẳng định rằng là anh ta đã làm điều đó, ông ấy đấm vào ngực Diệp Minh đầy căm tức và trách mắng: “Anh có biết rằng anh đã là một tội nhân thiên cổ trong giới đồ cổ không? Nếu chuyện này được truyền ra ngoài, có biết bao nhà sưu tầm đồ cổ hận không thể ăn tươi nuốt sống anh đó!”
Ông lão nghe vậy giận giữ đứng dậy tát vào mặt Diệp Minh. Bop!
Đầu Diệp Minh nghiêng một bên. “Tay của mày sao lại rẻ rúng như vậy? Đầu óc mày bị mỡ lấp hay sao? Trước khi chưa biết rõ thật giả sao dám quyết tâm ra sức ném vỡ hả?” Ông lão kích động đến muốn nôn ra máu: "Với tính cách chuyển quyền độc đoán này của mày, sau này tập đoàn nhà họ Diệp giao trong tay mày còn không biết sẽ bị mày phá thành ra bộ dạng gì nữa!"
Diệp Minh nghe vậy sợ tới mức lập tức quỳ sụp xuống. “Ông nội, con sai rồi. Con thật sự không biết là Nhữ Dao thật. Nếu như biết thì có cho con một ngắn, mười ngắn lá gan, con cũng không dám ném vỡ. Xin ông tha lỗi cho con" Anh ta sợ ông lão trừ bỏ chức tổng giám đốc của mình nên vội vàng van xin. Vợ chồng Diệp Diệu Đông cũng sợ đến mức vội vàng tiến lên và cầu xin cho Diệp Minh. “Nhữ Dao là của Diệp Thiên, có tha cho nó hay không, không do ta quyết định. Mấy người đi mà hỏi Diệp Thiên. Ông lão tức giận xua tay nói. “Diệp Thiên, anh họ cậu thật sự không cố ý, cậu xem có the..." “Không thể được." Diệp Thiên trực tiếp cắt ngang lời của bác cả và nói: “Không có sự đồng ý của tôi mà tùy tiện ném đồ của tôi, đến khi biết là đồ quý báu thì lại cầu xin tôi thứ lỗi. Các người xem tôi là người dễ bắt nạt, có phải không?”
Nói đến đây hắn nhìn Khổng Ngọc Sơn và hỏi: "Ông thạo nghề ông nói ra thử xem, món đồ Nhữ Dao đã bị ném vỡ của tôi trị giá bao nhiêu. “Nếu phải dùng giá trị ra định giá thì ít nhất cũng trị giá 4.5 triệu USD, vì món đồ Nhữ Dao này vô cùng tinh xảo và là cực phẩm bảo vật quốc gia!
Ngay khi Khổng Ngọc Sơn nói những lời này, gia đình Diệp Diệu Đông vô cùng sững sờ, mặt trắng như giấy. 4.5 triệu USD!
Gia đình họ lấy đâu ra số tiền lớn như vậy!
Tập đoàn nhà họ Diệp tuy có khối tài sản gần 90 triệu USD nhưng tiền mặt không nhiều, huống chi lại không phải người nhà. Trừ khi bán cổ phần công ty nếu không đánh chết họ, họ cũng không lấy ra được số tiền lớn như vậy. “4.5 triệu USD. Bồi thường đi, mảnh vỡ thuộc về anh" Diệp Thiên nhìn Diệp Minh lạnh lùng nói.
Diệp Minh:…….... “Diệp Thiên, cậu đừng có quá đáng quá mức! Cậu bảo chúng tôi đi đầu chuẩn bị nhiều tiền như vậy!” Bác gái cả giận giữ nói. “Tôi mặc kẻ, các người luôn nói rằng ba tôi nghèo như thể các người rất giàu có, ngay cả 4.5 triệu USD cũng không đem ra được hay sao?" Diệp Thiên hỏi. "Chúng tôi giàu nhưng chúng tôi không có tới 4.5 triệu USD!" Bắc cả gai nói. “Ngay cả 4.5 triệu USD cũng không có, vậy mà cũng dám giả bộ có tài sản? Giả bộ lắm tiền? Nói người này nghèo người kia nghèo? Ai cho các người dũng khí và can đảm hả?" Diệp Thiên lạnh lùng nói. “Tôi.." Bác gái cả đột nhiên cứng họng.
Diệp Thiên nói tiếp: “Đừng than nghèo trước mặt tôi, có bao nhiều đền bấy nhiêu. Nếu không đủ thì lấy cổ tức hàng năm để trừ nợ cho đến khi trả hết. Tuy nhiên phải tính lãi, nếu không tôi báo cảnh sát bắt Diệp Minh ngồi tù
Diệp Minh đột nhiên bị dọa sợ giật mình, vừa khóc vừa nói với ông lão: “Ông nội, ông hãy khuyên nhủ Diệp Thiên đi, bảo cậu ta đừng làm chuyện tuyệt tình như vậy.” “Đền tiền cho Diệp Thiên không phải là được sao?” Ông lão đang lo không cách nào khác chia một phần tài sản cho gia đình thắng ba. Trước mắt có cơ hội để gia đình thắng ba kiểm được khoản tiền, ông ấy tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Ông ấy biết gia đình thắng cả rất giàu có, không có 4.5 triệu cũng có 3 triệu USD, bồi thường trước cho gia đình thắng ba 1.2 – 1.5 triệu USD cũng có thể khiến gia đình thắng ba cả đời không lo cơm áo.
Đến cả ông lão cũng nói phải bồi thường tiền, Diệp Hạo không nhịn được lập tức nhảy ra nói: "Ông nội, ông Khổng nói món đồ Nhữ Dao mà anh cháu đã ném vỡ là của Thẩm Vinh Hoa. Diệp Thiên cũng nói là lấy từ chỗ Thẩm Vinh Hoa đem đến, cháu nghi ngờ là đồ ăn trộm. Vì vậy nhất định phải đảm bảo nguồn gốc của Nhữ Dao là hợp pháp gia đình cháu mới bằng lòng đến tiền. Nếu như cậu ta lấy cặp bất hợp pháp thì chúng cháu hoàn toàn không cần phải đền tiên, có thể báo cảnh sát đến bắt cầu ta “Đúng vậy!” Diệp Minh nhất thời nở nụ cười, đứng dậy lấy điện thoại di động ra nói: "Bây giờ con sẽ tìm cách liên lạc với tập đoàn nhà họ Thẩm ở Đông Nam Á, hỏi xem Nhữ Dao của Thẩm Vinh Hoa có phải bị trộm rồi không " “Anh cả, đợi đã. Diệp Hạo ngăn lại: "Đợi kết thúc tiệc mừng thọ của ông nội rồi hỏi cũng không muộn"
Anh ta biết Diệp Thiên sẽ không sống sót tới lúc kết thúc tiệc mừng thọ của ông lão cho nên không cần phải vội xác nhận như thế. Lỡ như bên kia trả lời là tặng cho Diệp Thiên thì sao, vậy chẳng phải là phải bỏ tiền ra đưa cho hàn ư? Đợi khi gia đình Diệp Thiên chết đi thì sẽ không có chuyện gì nữa. “Vậy đợi Thẩm Vinh Hoa tới tham dự tiệc sinh nhật, các người hằng hỏi. Đến lúc đó để các người đền tiền cũng không muộn.” Diệp Thiên nói, hắn nhận được tin nhắn của Thẩm An Kỳ nói rằng cô và cha cô sẽ tới chúc thọ ông lão.
Hồn loạn tạm thời lắng xuống, ngoại trừ Tần Liên Tâm thì không ai tin Thẩm Vinh Hoa sẽ tới, nhưng cũng rất nhiều người cho rằng cái chết của Diệp Thiên sẽ đến nhanh thôi.
Sau đó đảm con cháu nhà họ Diệp tiếp tục tặng quà sinh nhật cho ông lão. Nhưng sau khi mất đi món đồ Nhữ Dao tinh xảo thì ông ấy không còn hứng thú nối với món quà nào nữa. Khi con cháu tặng quà xong cũng đã gần sáu giờ. “Có khách tới
Một giọng nói truyền đến từ ngoài phòng khách. “Một trong mười gia đình giàu sang quyền thế đứng đầu, Hoàng Văn Bản, cậu chủ nhà họ Hoàng và Đường Diệu Văn, cậu chủ nhà họ Đường đến chúc thọ!"
Nghe vậy đám người Diệp Hạo, Diệp Linh và Diệp Bình lập tức xốc lại tinh thần, tất cả đều nhếch mép nhìn Diệp Thiên có chút hả hệ, sau đó mấy người họ đi tiếp đón.
Họ biết cuồng phong bão táp mà Diệp Thiên sắp phải đối mặt đã chính thức xuất hiện.
Quả nhiên một đám người đi về phía ông lão, khi đi ngang qua Diệp Thiên và Tân Liên Tâm, Hoàng Văn Bản đột nhiên dừng lại, ra vẻ ngạc nhiên nói: “Ô, đây không phải là Diệp Thiên, lúc trước đã ở rể nhà Tần Liên Tâm một thời gian sao?"
Hoàng Văn Bản vừa nói ra điều này. Ông lão và những người khác đều bàng hoàng.
Trái tim của vợ chồng Diệp Diệu Hà bỗng nhiên đập mạnh, dù sao họ cũng không ngờ tới vốn định giấu ông lão mà lại bị người ta vạch trần. “Thằng ba, là chuyện gì vậy?” Sắc mặt ông lão trầm xuống “Cha..." Diệp Diệu Hà không biết nên nói mở lời thế nào. “Cha hỏi con, có phải Diệp Thiên đã đi ở rể không?” Ông lão nhấn mạnh giọng điệu
Diệp Diệu Hà biết rằng không cách trốn tránh, đành cúi đầu thot ra: “Phải a
Ngay lập tức mọi người cười rộ lên. “Diệp Thiên à, Diệp Thiên. Cậu đúng là có bản lĩnh, cha cậu nuôi cậu lớn như vậy, cậu lại đi làm con cho kẻ khác. Cậu không thấy có lỗi với cha mẹ sao?” Thím năm lúc này cười nói. “Cha cậu chỉ có đứa con trai là cậu, cậu lại đến nhà đàng gái ở rể. Cậu không sợ cha cậu tuyệt hậu sao?” Bác cả gái châm dầu vào lửa.
Quả nhiên ông lão nghe vậy lập tức lớn tiếng vặn hỏi: “Thằng ba, con có phải nên cho ta một lời giải thích hợp lý không?” “Ông nội, cháu sẽ giải thích cho ông!” Tân Liên Tâm đứng lên nói: “Đúng là Diệp Thiên đã đến nhà cháu ở rể, nhưng đứa trẻ không cần phải mang họ nhà cháu. Nhà cháu không phải chỉ có một đứa con gái là cháu, mà còn có một đứa em trai, nó có thể nối dõi tông đường. “Những gì cháu nói là sự thật?” Ông lão xác nhận lại. Nếu như đứa trẻ sinh ra vẫn mang họ Diệp vậy coi như không phải ở ré. “Đúng là như vậy!” Tần Liên Tâm quả quyết. “Đúng cái con khỉ!” Hoàng Văn Bản chỉ vào Tân Liên Tâm hói. nói: “Cô lừa được người khác không lừa được tối. Trong quảng cáo tuyển rể của gia đình nhà họ Tân các người có một yêu cầu đó là đứa trẻ nhất định phải theo họ Tân, nếu không không cho ở rể. Cô lại dám trơ trên không biết xấu hổ nói rằng đứa trẻ có thể theo họ bên đàng trai “Cậu chủ Hoàng nói đúng.” Đường Diệu Văn nói: “Ông Xương, bọn họ hợp lại lừa gạt ông, ông đừng để bị bọn họ lửa. Cháu và cậu chủ Hoàng cũng từng tham gia vào việc tuyển con rể của nhà họ Tân, đứa trẻ theo họ ai chúng cháu vô cùng hiểu “Đó là sau này ông nội tôi đã thay đổi, các người thì biết gì."
Tần Liên Tâm biện bạch. “Cô còn dặm tiếp tục lừa gạt ông Xương, gan cũng đủ lớn day!" “Chuyện nhà chúng tôi khi nào thì đến lượt một người ngoài như cậu lên tiếng chứ?" Diệp Thiên lập tức đứng dậy tát vào mặt Hoàng Văn Bản một cái.
Bop!
Ngay tức khắc Hoàng Văn Bản ngã ầm xuống đất. Cả gia đình họ Diệp hiện lên vẻ kinh sợ.
Ngay cả khỏe mắt ông lão cũng giật giật, trong mắt lóe lên một tia kinh hãi. “Diệp Thiên, cậu làm cản quá đáng!” Diệp Diệu Đông lập tức tức giận nói: “Có biết người cậu đánh là ai không? Đó là cậu chủ nhà họ Hoàng - gia đình xếp thứ sáu trong mười gia đình giàu sang quyền thế, thể lực còn mạnh hơn nhà họ Diệp. Nếu như cha cậu ta trách tội xuống, ông nội cũng không bảo vệ được cậu “Thế đã là gì?” Diệp Thiên coi khinh nói: "Nếu như tồi ra tay tàn nhẫn, cha hắn cũng không cứu được hằn" “Cậu..." Diệp Diệu Đông cứng họng không biết nói gì hơn. “Kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo! Cậu tưởng cậu là ai?” “Bản thân muốn chết thì đừng liên lụy nhà họ Diệp chúng ta! “Vợ chồng chủ ba sao lại có thể sinh ra một kẻ điên như vậy!”
Các chủ, bác của Diệp Thiên đều tức giận. E rằng hành động của Diệp Thiên sẽ mang đến tai họa cho nhà họ Diệp. “Mẹ kiếp, dảm đánh tao?” Lúc này, Hoàng Văn Bản từ dưới đất đứng dậy, trước hết trừng mắt nhìn Diệp Thiên với vẻ hung ác, sau đó nói với ông lão: "Ông Xương, cháu nhà họ Diệp đánh châu, có phải ông nên đưa ra câu trả lời hợp lý không?” “Diệp Thiên, mau xin lỗi cậu chủ Hoàng!" Ông lão lạnh lùng nói. “Hắn trước mặt cháu còn không bằng một con chó, hắn có tư cách gì bắt cháu xin lỗi?" Diệp Thiên hỏi ngược lại ông lão. “Cháu... Ông lão bị tức thắt ngực. “Có khách tới t
Đúng lúc này một loạt âm thanh từ ngoài phòng khách truyền đến. “Ông cụ Vũ, gia chủ nhà họ Vũ – một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô, dẫn theo cháu gái Vũ Thiên Linh đến chúc thọ" “Ông Hoàng Minh Đạt, Chủ tịch tập đoàn nhà họ Hoàng, một trong mười đại gia hàng đầu ở thủ đô, đến chúc thọ” “Ông Đường Chi Thượng, Chủ tịch tập đoàn nhà họ Đường, một trong mười đại gia hàng đầu ở thủ đô, đến chúc thọ!" “Ông Hoàng Kim Long, Chủ tịch tập đoàn Kim Long ở thủ độ, đến chúc thọ!"