Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 150 - Ngàn đao phanh thấy

Trước Sau

break
**********

Xẹt xẹt, xẹt xẹt

Đủ loại âm thanh xé rách. "Súc vật, các người là đàn súc vật, nhất định sẽ không chết tử tế...

Tần Liên Tâm không có chút sức lực phản kháng sau một hồi kêu la khàn cả giọng cuối cùng cũng bật khóc. "Đề lại." Cửu Thiên Dương ra lệnh nói. Rất nhanh, tay chân của Thẩm An Kỳ đều bị đè lại.

Lúc này Cửu Thiên Dương đi đến trên giường lất ra một cây dao găm ở trước mắt Thẩm An Kỳ lắc lư, tấm tắc nói: "Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, dáng người hoàn mĩ như vậy, tôi nếu như cắt mấy dao, không biết có sẽ có cảm nhận như thế nào.

Nói xong, ông ta dùng dao vô trên mặt Thẩm An Kỳ. "Giết tôi đi, ông giết tôi đi." Thẩm An Kỳ vội vàng hét lên, có chút e sợ rằng sẽ bị cắt mấy dao trên mặt, vậy không bằng chết đi cho rồi." "Giết cô? Cửu Thiên Dương lạnh lùng cười. "Như vậy quá dễ dãi cho cô rồi, cô nếu như không nói viên đá kia ở trên tay ai, tôi sẽ để cô sống không bằng chết"

Dứt lời, ông ta một giao cắt qua, nháy mắt trên mặt của Thẩm An Kỳ hiện lên một đường vết thương máu chảy đầm đìa, da tróc thịt bong, vô cùng thể thảm. "Súc vật, ông nhất định sẽ chết không được tử tế." Thẩm An Kỳ cuồng loạn gào thét, hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống, khi nước mắt chảy xuống vết thương, trong nháy mắt kia chỉ có cô biết rõ nhất có bao nhiêu đau đớn. "Cô rốt cuộc nói hay không. Cửu Thiên Dương giận giữ hét lên. "Không nói, ông dù cho phá hủy tôi, tôi cũng sẽ không nói " Thẩm An Kỳ giọng điệu vô cùng kiên định.

Cô biết bản thân một khi nói ra, Cửu Thiên Dương sẽ lập tức nói cho vị trưởng lão Tổng Đà kia. Diệp Thiên có thể không có gì nhưng Tân Liên Tâm và nhà họ Thẩm bao gồm bố của Diệp Thiên đều sẽ lâm vào nguy hiểm.

Cô hiểu Hồng Thịnh, vì đạt được mục đích không từ thủ doan.

Ngộ nhờ người thân của Diệp Thiên, đặc biệt là Tần Liên Tâm nếu như có chút thiệt hại, cô dù cho vì vậy mà sống sót cũng sẽ chết trong lửa dân của Diệp Thiên.

Cho nên có tình nguyện bản thân chịu đựng tất cả cũng sẽ giữ kín như bưng, tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với Diệp Thiên. "Vậy như có mong muốn." Cửu Thiên Dương ánh mắt lạnh lùng, trong tay cầm dao găm rất nhanh rạch qua. "A!" Thẩm An Kỳ không còn cảm giác kêu vang thảm thiết. "Không ổn!"

Diệp Thiên lúc này mới leo vào từ hoa viên phía sau của Thẩm An Kỳ, lọt vào tai chính là tiếng thét thảm thiết của Thẩm An Kỳ, bay vào mũi chính là mùi máu tanh nồng đặc. Anh không khỏi thầm kêu một tiếng, nhanh như ma quỷ đạp gió hướng bên công phòng ngủ của tì mà đi.

Mà lúc này dưới sự tra tấn của tên đao phủ Cửu Thiên Dương, cả người Thẩm An Kỳ đều là máu, hấp hối. "Cô rốt cuộc nói hay không. Cửu Thiên Dương hét to nói: "Nếu không nói tôi sẽ san bằng đỉnh núi của cô. "Tùy ngươi." Thẩm An Kỳ vô lực nói, cô đã sống không lưu luyến, cũng không quan tâm Cửu Thiên Dương muốn làm gì. "Thật sự là cái độ cứng đầu. Cửu Thiên Dương nhịn không được măng: "Vậy tôi sẽ thành toàn cho cô.

Dứt lời ông ta giơ dao găm trong tay lên. "Dừng tay."

Vào khoảnh khắc Cửu Thiên Dương chuẩn bị vung dao, một tiết hết đột ngột vang lên, giống như dưới âm phủ truyền đến, nháy mắt một mùi chết chóc bao phủ cả căn phòng.

Thình lình bị hoảng sợ, Cửu Thiên Dương nháy mắt cứng đờ.

Hai người đàn ông đang đè Tân Liên Tâm lập tức quay đầu nhìn lại.



Thẩm An Kỳ vốn tuyệt vọng đến cực điểm nhưng nghe tiếng tinh thân phấn chấn lên, nháy mắt lệ tuôn rơi. "..Diệp Thiên, anh cuối cùng đến rồi..." Cô biết bản thân được cứu rồi.

Chỉ là bản thân cũng đã thương tích đầy mình rồi.

Lúc này Cửu Thiên Dương phục hồi lại tinh thần, đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một thanh niên vẻ mặt lạnh lùng, bước chân chậm rãi tới gần.

Ông ta trước tiên là nhưởng mày rồi sau đó lạnh nhạt không nhịn được nói "Tôi còn tưởng người nào hóa ra là nam nhân tới đây yêu đương vụng trộm cùng Thẩm An Kỳ, có điều khiển ông phải thấy vọng, hiện tại Thẩm An Kỳ đoán chừng cậu ngay cả đụng cũng không dám đụng nữa rồi."

Nói xong, ông từ trên giường xuống dưới, vẫy tay hai người đàn ông lập tức thả Thẩm An Kỳ ra. "Nhìn xem, có dọa người không?" Cửu Thiên Dương chỉ hướng Thấm An Kỳ cười lạnh nói.

Diệp Thiên nhìn qua, anh mắt dừng trên người Thẩm An Kỳ, nhất thời trong ánh mắt hiện lên một tia đau lòng.

Anh không nói gì mà đi về hướng Thẩm An Kỳ đang cuộn mình trên giường nghẹn ngóc khóc nức nở rồi sau đó nặt áo choàng tăng rơi trên mặt đất ngồi ở mép giường đem áo choàng khoác trên người Thẩm An Kỳ, trùm lấy thân thể vô cùng thể thảm của cô. "Diệp Thiên."

Thẩm An Kỳ tâm khẽ động, nhào vào lòng ngực của Diệp Thiên. Lúc này cô cần nhất là quan tâm, Diệp Thiên khẽ ôm thân thể mềm mại của cô, cho cô một ít an ủi. Sau đó đưa lưng về phía Cửu Thiên Dương bình thản nói: "Các người vì sao tàn nhẫn đối xử với cô ấy như vậy?"

Người anh thích là Tần Liên Tâm không sai nhưng anh không thể không thừa nhận ngoại trừ Thẩm An Kỳ ra Thẩm An Kỳ là người duy nhất làm cho anh nảy sinh một chút cảm tình với con gái.

Đương nhiên anh cũng biết Thẩm An Kỳ đối với anh là thật lòng, từ trong lá thư này thì có thể nhận ra. Tuy nói là không được yêu cô, nhưng ít nhất không thể để cô bị thương tổn. "Cậu và cô ta có quan hệ à? Cửu Thiên Dương cười lạnh. "Có." Diệp Thiên gật gật đầu. "Cậu đã muốn biết, vậy ta liền nói cho cậu, có điều sau khi tôi nói với cậu tốt nhất khuyên Thẩm An Kỳ nói ra bí mật, bằng không tôi giết cậu trước tiên." Cửu Thiên Dương giọng điệu tràn đầy cảnh cáo nói: "Cô ta nằm giữ trong tay bí mật về đá thần bí, loại đá này đá này đối với chúng tôi rất có giá trị, cô ta không nói cho chúng tôi biết loại đá này ở đâu, chúng ta đành phải nghiêm hình bức cung.

Diệp Thiên sau khi nghe xong buông Thẩm An Kỳ ra, xoay người nhìn về phía Cửu Thiên Dương nói: "Tôi biết loại đá thần bí này ở đâu. "Hử." Cửu Thiên Dương nhất thời trước mặt sáng ngời, vội vàng nói: "Nói nhanh, đá thần bí ở đâu, chỉ cần cậu nói cho tôi, tôi liền cho hai người một con đường sống.

Diệp Thiên cười nhạt, phun ra bốn chữ: "Ở trên tay tôi." "Cái gì?" Cửu Thiên Dương chấn động "Đá thần bí ở trên tay mày" "Không sai, ở trên tay tôi." Diệp Thiên gật gật đầu nói: "Tôi có một tấn đá, hai ngày trước còn bản cho Thẩm An Kỳ năm trăm cân" "Năm trăm cân? không phải là chỉ có hai trăm năm mươi cản sao?" Cửu Thiên Dương cau mày nói.

Diệp Thiên lạnh lùng cười: "Vậy có thể bị cô ấy giấu đi một phần rồi." "Mẹ nó, Thẩm An Kỳ, cô dám giấu đi một nửa, không sợ tôi nói cho đại trưởng lão giết sạch cả nhà cô sao?" Cửu Thiên Dương tức giận nói.

Diệp Thiên hừ lạnh nói: "Có tôi đây, ông cảm thấy ông vẫn có thể đưa tin tức truyền ra ngoài sao?" "Mày?" Cửu Thiên Dương quan sát Diệp Thiên buồn cười nói: "Dựa vào mày cũng muốn ngăn cản ta đem tin tức truyền đi sao? Cửu Thiên Dương tao là từ viện dưỡng lão ra sao?" "Không tin tôi có thể thử xem." Diệp Thiên giọng điệu thán nhiên nhưng tràn đấy khẳng định. "Thử thì thử." Cửu Thiên Dương hừ nói: "Lập tức gọi điện cho Tổng Đà báo cáo tình hình. "Vâng. có một người đàn ông lấy điện thoại ra.

Đúng lúc này đạn từ đầu ngón tay của Diệp Thiên bắn ra. ai yoo!

Một tia sáng đột ngột bắn ra, nhanh như chớp bắn thẳng vào vị tâm của người đàn ông kia, từ sai não xuyên thủng ra khiến tên đàn ông kia mất mạng ngay tại chỗ. "Đây... Cửu Thiên Dương mới phải lại muốn ngăn cản lại phát hiện tên đàn ông kia đã ngã vào trong vũng máu. Cửu

Thiên Dương không khỏi bị dọa run cầm cập hỏi: "Mày là ai?"

Diệp Thiên ảm đảm cười nói: "Diệp đại sư, không biết ông có nghe qua chưa "Cái gì."



Cửu Thiên Dương nhất thời cả người lùi lại mấy bước, sắc mặt kinh hãi nói: "Mày mày mày chính là người đã giết thánh kiếm Nhật Bản

Chiba Masato, Diệp đại sư?" "Là tôi." Diệp Thiên gật gật đầu.

Theo lý mà nói Cửu Thiên Dương vốn không nên đi tin Diệp đại sư trẻ tuổi như vậy, nhưng ông ta lại không thể không thừa nhận sự thực này. Cậu ta nếu không phải là Diệp đại sư thì vì sao có thể một ngón tay giết hại một người. "Mình và Chiba Masato thực lực tương xưng, nếu cậu ta có thế chém chết Chiba Masato khẳng định cũng có thể chém chết mình. Xem ra mình phải mau rời xa dù sao đã biết được đá thần bị đang ở đâu rồi." Cửu Thiên Dương trong lòng rất nhanh tính toán.

Sau đó, ông ta cười cười nói: "Diệp đại sư, làm phiền rồi, cậu cùng Thẩm An kỳ tiếp tục yêu đương vụng trộm ta đi trước một bước "

Nói xong hàn nháy mắt với người đàn ông còn lại, lập tức đi nhanh. "Đứng lại, đi chưa được mấy bược Cửu Thiên Dương lập tức dừng lại, quay người cười cười trông rất khó coi: "Diệp đại sư, còn có gì phân phó?" "Tôi muốn nói, người khiến cô ấy bị thương thành như vậy, tôi như thế nào cùng cô ấy yêu đương vụng trộm?" Diệp Thiên chớp chớp mắt, đôi mắt lộ vẻ lạnh lùng giống như hai tia sấm sét đang lóe ra.

Cửu Thiên Dương nuốt nước bột, cười làm lành nói: "Vậy Diệp đại sư chuẩn bị..." "Chuẩn bị ngàn vạn lần ở trên người ông đem ông ngàn đạo lăng trì." Diệp Thiên cắt ngang lời của Cửu Thiên Dương, lấy ngón tay làm kiếm tụ ra một đoạn kiểm phát ra ánh vàng rực rỡ phi nó ra ngoài, đoạn kiếm đột nhiên bắn ra, xuyên yết hầu của người đàn ông khác. Từ bên tại Cửu Thiên Dương xẹt qua, bên tại một đường máu chảy đầm đìa như lá mùa thu theo gió bay xuống. "A" Cửu Thiên Dương kêu thảm thiết chế tại.

Một giây sau, một tai khác của ông ta lại bị cắt xuống.

Tiếp đó đoạn kiến ở trên người ông ta xoay cực nhanh, mỗi vòng xoay đều có máu phun ra, không còn cảm giác kêu thảm thiết liên tục không ngừng kéo dài. Không biết qua bao lâu, tiếng kêu thảm thiết mới ngừng, mà Cửu Thiên Dương cũng hóa thành một khối xương khô. Ông ta chết sau khi thử ngàn đạo lăng trì.

Nhìn thấy kết cục của Cửu Thiên Dương, Thẩm An Kỳ lạnh run nhưng cảm thấy vô cùng hạ giả. “Vì sao không nói cho bọn họ đá ở trên tay tôi, phải chọn chịu đựng khổ hình?" Diệp Thiên nhì Thẩm An Kỳ hỏi. "Tôi không muốn liên lụy Tân Liên Tâm" "Tôi biết rồi." Diệp Thiên gật gật đầu, ôm lấy Thẩm An Kỳ xuống lầu, đem cô đặt trong xe đi ô tô tiến về phòng thuốc phía trước.

Trải qua vai giờ trị liệu, Thẩm An Kỳ trên mặt và người tổng cộng trên trăm vết dạo toàn bộ chữa khỏi, vả lại không lưu lại bất cứ vết sẹo nào. "Diệp Thiên cảm ơn anh." Thẩm An Kỳ quấn lấy chiếc áo choàng tắm đầy máu, ánh mắt mơ mơ màng màng, ngẩn ngơ nói.

Điều trị lâu như vậy không có phản ứng mới là lại "Không có việc gì" Diệp Thiên khoát tay áo: "Tôi để Kim Thiện Hùng qua đây tạm thời thay tôi ở bên cô, trời sáng rồi tránh để vợ tôi tỉnh dậy phát hiện không có tôi."

Nói xong, Diệp Thiên gấp rút rời đi, anh cũng đã sớm chịu không nổi, chạy nhanh về nhà ôm Tần Liên Tâm một cái làm dịu. Lúc này ở vùng ngoại ô Sanfrancisco nước MỸ ở trong một hoa viên xa hoa.

Một vị lão giả đứng trên hồ nhân tạo, đột nhiên hai cánh tay mở ra, chỉ nghe: "Oanh" một tiếng. Một vòng nước xung quay tường phóng lên trời dựng lên cao trăm mét.

Nháy mất nước trong hồ nhân tạo chỉ còn không đến ba phân.

Lúc này một cỗ chân khí khủng bố từ trên người ông ta phóng thích ra, đánh lên trên tường nước. khắp bầu trời mưa to đổ xuống bao trùm phạm vu một km. "Ha ha ha. rất là hài long với kiệt tác này, ông ta ngửa đầu cất tiếng cười to. "Đá tốt." chỉ dùng hai trăm cân, tu vi của lão phu từ tiểu thân thông thành sơ kỳ, nếu như lại có một ngàn cân, trong vòng mấy tháng lão phu có thể đạt tới cấp thân thông, đến lúc đó dặm hỏi thiên hạ này còn có mấy người có thể sánh vai cùng lão phu? "Ha ha ha ha ha." "Chúc mừng trưởng lão, chúc mừng trưởng lão." Bên hồ một người đàn ông ngửa đầu cười nói. Rất nhanh vị lão gia liền dừng trước mặt người đàn ông, “Tổng đà chủ, Cửu Thiên Dương đi thăm dò đá rơi xuống, có mạnh mỗi không?"

Tổng đà chủ lắc lắc đầu: "Tôi đang muốn nói với trưởng lão, sau khi Cửu Thiên Dương đi tìm Thẩm An Kỳ thì liên lạc không được, tôi đoán ông ta đã chết rồi. "Đã chết?" sắc mặt đại trưởng lão nháy mắt sụp xuống.

Rồi sau đó ánh mắt lạnh lùng nói: "Tổng đà chủ, thông báo Phân Đà Đông Nam Á lập tức ra tay với nhà họ Thẩm, chậm trễ nói không chừng sẽ không kịp
break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc