“Cậu rốt cuộc đã trúng xổ số được bao nhiêu tiền? Trên người cậu hiện giờ còn bao nhiêu? Tôi muốn cậu phải đảm bảo được hạnh phúc cơ bản nhất cho con gái tôi chứ.” Bạch Ngọc Lan nói với giọng hiển nhiên.
“Kể cả cháu không còn xu nào thì cháu cũng sẽ đem lại hạnh phúc được cho người phụ nữ của cháu, cháu sẽ không để cô ấy phải chịu bất cứ tủi thân nào cả.” Sở Phàm vừa cười vừa giơ bốn ngón tay ra như kiểu tuyên thệ.
“Hừ, tôi không nghe mấy lời như vậy, tôi phải nhìn thấy những thứ thực tế mới tin được.” Bạch Ngọc Lan không cho vào tai mấy lời đó, không có tiền thì chỉ là loại rẻ rách, hơn nữa mục tiêu của Bạch Ngọc Lan chính là số tiền trúng xổ số của đối phương, không đưa ra được thứ có thể khiến bà ta rung động thì chuyện này có lại thành được à?
“Vâng, cháu trúng xổ số cũng không ít, sau khi nộp thuế xong thì còn khoảng ba đến bốn triệu, cháu đã tiêu hai, ba triệu rồi, giờ trên người chỉ còn lại hơn một triệu thôi ạ.” Sở Phàm nói đại một câu.
Người đàn bà này chẳng qua muốn nghe một con số cụ thể, nếu như vậy thì Sở Phàm sẽ nói cho bà ta nghe luôn.
Nghe thấy Sở Phàm nói còn hơn một triệu, Bạch Ngọc Lan cười không khép được miệng: “Ha ha ha được, muốn lấy Dao Dao nhà tôi thì tiền thách cưới ít nhất cũng phải một triệu, cậu đừng có mà tiêu hết tiền đấy!”
“Được rồi, mau ra ăn cơm đi, ngày mai anh trai em còn đến đây nữa, nghĩ cách gì để đối phó với mấy người họ đi là vừa.” Trần Thủ Quốc nói một câu.
Câu nói này ngay lập tức khiến Bạch Ngọc Lan không vui được nữa.
“Anh trai em đến thì làm sao? Anh không thích mọi người đến chứ gì?” Ánh mắt của Bạch Ngọc Lan như sắp muốn cãi nhau với Trần Thủ Quốc.
“Anh không có ý đó, anh trai em mỗi lần đến nhà chúng ta đều kỳ lạ kiểu gì ấy, nơi hoang vu hẻo lánh nghèo khổ thì toàn sinh ra đám người khôn lỏi, tác phong làm việc của cả nhà bọn họ đều quá cực đoan, vay tiền hết lần này đến lần khác, rồi năm lần bảy lượt muốn khởi nghiệp làm dự án với chúng ta, nếu chúng ta mà có dự án, lại đến lượt hợp tác với bọn họ chắc, nhà chúng ta đã sắp chết đói đến nơi rồi mà cũng không hiểu cho gì cả.” Trần Thủ Quốc nói với giọng hơi bất lực.
“Em nói này Trần Thủ Quốc, anh muốn ly hôn chứ gì? Nếu anh không muốn tiếp tục nữa thì cứ nói! Cái gì mà loại người khôn lỏi ở vùng xa xôi hẻo lánh nghèo khổ? Ý anh là cả nhà em đều là loại khôn lỏi chứ gì? Haiz, em phát hiện ra giờ Trần Thủ Quốc anh giỏi rồi, anh nghĩ nhà họ Trần của anh lợi hại lắm nhỉ? Tổng cộng anh cho anh trai em mượn được bao nhiêu tiền? Vài chục nghìn bạc mà cứ như là oai lắm, anh nghĩ anh là ông chủ chắc? Anh có được thừa kế sản nghiệp của nhà họ Trần chúng ta không hả?” Bạch Ngọc Lan hai tay chống hông.
“Em không suy nghĩ cho nhà chúng ta một chút được à?” Trần Thủ Quốc nói nhỏ lại: “Giờ Mộng Dao giữ vị trí người phụ trách dự án, ngày mai bọn họ đến chẳng biết sẽ lại giở trò gì nữa.”
Bạch Ngọc Lan nhíu mày, cũng im lặng một lúc lâu, người nhà của mình tính cách thế nào bà ta cũng biết rất rõ, chỉ là nhiều khi không muốn thừa nhận, nghe thấy chồng mình nói vậy trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.
“Nếu đến lúc đấy anh trai em mà có đưa ra yêu cầu quá đáng nào thì tùy cơ ứng biến vậy, chẳng nhẽ anh sinh ra cái mồm chỉ biết để ăn thôi à?” Bạch Ngọc Lan trừng mắt lên nói cho Trần Thủ Quốc im bặt.
“Bố mẹ mỗi người nói bớt một câu đi, suốt ngày cãi nhau có gì hay ho chứ? Thực sự con cũng không có thiện cảm với mọi người bên nhà cậu lắm.”
Trần Mộng Vũ nói với vẻ không hài lòng, rồi quay sang nhìn Sở Phàm: “Sở Phàm, không ngờ cả đời này anh lại vẫn có cơ hội đến nhà họ Trần chúng tôi nhỉ? Chuyện hôm qua cho tôi xin lỗi, về nghĩ lại thì tôi mới càng muốn khẳng định rằng hai chúng ta không hợp gì cả, tôi cũng thấy được anh chắc là thích em gái tôi, tôi tác thành cho hai người đấy, vui không?”
“Vui chứ.” Sở Phàm thừa nhận một cách không hề do dự.
Người phụ nữ này nói mà không biết ngượng là gì.
“Vui thì tốt, chuyện tình cảm giữa hai chúng ta thì anh cũng không cần phải lưu luyến làm gì nữa, tôi và Quách Siêu chuẩn bị đính hôn rồi, tốt nghiệp xong sẽ đính hôn luôn.” Trần Mộng Vũ nói với giọng có chút ngạo mạn.
Sở Phàm không biết nói gì luôn, hôm qua trước mặt anh thì cô ta đâu có nói vậy? Phụ nữ đều thay đổi nhanh như chong chóng vậy à?
“Vậy thì chúc mừng cô.” Sở Phàm cười rồi nói đại một câu.
“Sở Phàm, cậu còn không đi nấu cơm đi, cậu định để mấy người chúng tôi hít khí trời thay cơm à?” Bạch Ngọc Lan chống hông nói.
“Cháu...... nấu cơm ạ?”
“Chẳng nhẽ lại muốn tôi đi nấu?” Bạch Ngọc Lan hỏi ngược lại: “Cậu có còn muốn yêu con gái tôi nữa không đấy?”
“Mẹ, dù sao thì anh Sở Phàm cũng là khách mà?” Trần Mộng Dao cảm thấy khó chịu.
“Khách thì sao nào? Ở nhà họ Trần chúng ta ba năm trời, trước đây nó phụ trách nấu cơm, giờ lại không được bảo nó nấu cơm à? Làm bạn trai con thì trở thành khách quý rồi chứ gì?” Bạch Ngọc Lan nói không có chút khách sáo nào.
“Thôi kệ đi Dao Dao, anh đi nấu cơm đây.” Sở Phàm cười rồi đi vào trong bếp, Trần Mộng Dao cũng đi theo phía sau, vào bếp giúp Sở Phàm nhặt rau, rửa đồ ăn, cô biết Sở Phàm nấu ăn rất ngon, nếu là cô nấu thì e rằng khó mà nuốt nổi, cũng đã lâu lắm rồi cô không được ăn đồ do Sở Phàm nấu, thực ra trong lòng Trần Mộng Dao cũng hy vọng được ăn món mà Sở Phàm làm.
Mẹ em nóng tính thì anh cũng biết, em không khuyên nổi mẹ, anh Sở Phàm chịu khó một chút nhé, anh nấu ăn ngon lắm đấy, để em thái đồ ăn hộ anh.” Trần Mộng Dao rửa đồ ăn xong, xếp ngay ngắn lên thớt rồi thái thành hạt lựu.
“Nếu là trước đây thì anh đúng là không muốn nấu ăn tí nào.” Sở Phàm cười.
“Nghĩa là bây giờ thì anh tình nguyện nấu ăn chứ gì?” Trần Mộng Dao chớp chớp đôi mắt to tròn, nghiêng đầu lén nhìn Sở Phàm.
Sở Phàm gật đầu khiến Trần Mộng Dao mừng rỡ, trong lòng vô cùng vui sướng.
Năm món xào một món canh đã được bày lên bàn một cách nhanh chóng, tất cả những việc xảy ra ngày hôm nay không khác gì so với trong quãng thời gian ba năm cả, điều khác biệt duy nhất đó chính là tâm trạng trong lòng, bây giờ Sở Phàm rất vui sướng, người mà anh yêu cũng đang yêu anh.
Trong dòng họ có người từng nói, con cháu của dòng họ giàu có nhất là con cháu của một dòng họ siêu cấp thuộc loại có tài sản ngang hàng với của cả một quốc gia như bọn họ, thì đa phần đều sẽ không có tình yêu, hôn nhân nam nữ cơ bản đều là vì nhu cầu trong thương mại, nhưng Sở Phàm không tin, anh cứ phải tìm cho bằng được người con gái thực sự thuộc về mình, giờ đây xem như đã tìm thấy rồi.
Sau khi ăn xong Sở Phàm đưa Mộng Sao đi khỏi nhà họ Trần, hai người đến trung tâm thương mại Quốc Tế lớn nhất ở khu Tịnh Yên, ở đây hội tụ tất cả các nhãn hiệu quốc tế từ loại bình thường đến loại cao cấp, gần như bất kỳ nhãn hiệu nào cũng đều xuất hiện ở đây cả, trung tâm thương mại Quốc Tế có tất cả mười bảy tầng, trong mười bảy tầng này có tới gần một nghìn cửa hàng, theo thứ tự từ thấp lên cao, tầng một là khu bách hóa phổ thông nhất, các thể loại cửa hàng tạp hóa đều ở đây, từ các cửa hàng quần áo tới đồ ăn lẩu nướng đều có cả.
Còn tầng thứ mười lăm trở lên đều là các cửa hàng có giá vài chục nghìn tệ thậm chí còn cao cấp hơn nữa, thường có rất ít người đến những khu này.
Sở Phàm vừa đi đến cửa, thấy một chiếc xe Bentley màu hồng nhạt đỗ ở đó, đột nhiên mặt anh hơi nóng lên.
Đây là xe của Minh Khê, bà chị yêu tinh này cũng ở đây à?
Nghĩ lại chuyện xảy ra ở trong thang máy, Sở Phàm đã tự dặn lòng nhất định phải giữ khoảng cách với bà chị yêu tinh này, nếu để Mộng Dao biết được chắc chắn sẽ ghen cho xem, cái bản lĩnh mê hoặc đàn ông của bà chị yêu tinh này quá thể là khủng khiếp.
“Anh Sở Phàm, anh sao vậy? Người cứ đơ ra thế, hôm nay em phải mua cho anh mấy bộ quần áo mới được, ngày nào anh cũng mặc đi mặc lại vài bộ thế này?” Trần Mộng Dao kéo Sở Phàm đi vào bên trong.
Vừa đi vào bên trong, liền thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới, đó là Minh Khê, khoảnh khắc nhin thấy cô ấy khiến Sở Phàm cảm thấy có chút bất an, nhưng trùng hợp là Minh Khê cũng đã nhìn thấy Sở Phàm, đôi mắt đó ngay lập tức sáng lên rồi đi nhanh về phía Sở Phàm.