“Cái gì? Trúng xổ số? Loại rẻ rách đấy đã nghèo đến mức phải mua xổ số rồi à? Lại còn trúng thật? Từ lúc nào thế?” Trần Mộng Vũ hỏi một cách dò xét.
“Em cũng không biết, chắc chắn là trước lễ mừng thọ của bà nội, dù sao chiếc vòng tay đồng đen đó giá tận một triệu, không trúng xổ số thì anh ấy làm gì có tiền mà mua được.”
Câu nói này của Trần Mộng Dao như một tin động trời giáng xuống, khiến ba người họ đột nhiên sửng sốt đến mức không thể thở nổi.
“Mày nói cái vòng tay đồng đen là anh ta mua à? Mua hết một triệu? Thật á?” Giọng nói của Trần Mộng Vũ còn to hơn cả lúc đầu.
“Vâng, em vì muốn chuẩn bị quà cho bà nội nên đã bán chiếc vòng ngọc này, sau đấy chiếc vòng này cũng là do anh ấy đến Thanh Đằng Các chuộc về lại cho em, mất hơn một trăm nghìn mới chuộc về được.” Trần Mộng Dao đưa tay ra chỉ vào chiếc vòng ngọc.
Lúc này, sự ghen tị đố kỵ nhen nhóm rồi lan tỏa khắp cả người Trần Mộng Vũ.
Hơn một trăm nghìn? Anh ta vì Trần Mộng Dao mà bỏ ra cả hơn một trăm nghìn? Loại rẻ rách này ba năm qua vì mình cùng lắm bỏ ra được mười đến hai mươi nghìn là cùng? Dựa vào đâu chứ?
“Nó mua xổ số trúng bao nhiêu tiền thế?” Bạch Ngọc Lan hỏi với giọng hồi hộp.
“Con cũng không biết, nhưng mấy ngày hôm nay tiêu nọ tiêu kia cũng phải đến vài triệu, anh ấy bảo anh ấy cũng sắp tiêu hết rồi.” Trần Mộng Dao lắc đầu.
“Vài triệu? Trời đất ơi, loại rẻ rách này mà có tận vài triệu cơ à? Giấu cũng giỏi thật đấy? Chẳng trách anh ta lại rời khỏi nhà họ Trần một cách vui vẻ như vậy, thì ra là có tiền trong người à?” Trần Mộng Vũ tức muốn phụt máu.
“Trong túi có tiền bảo sao hôm mừng thọ mẹ chúng ta nó lại ăn nói mạnh bạo như thế.” Bạch Ngọc Lan hừ lên một tiếng: “Thằng ranh này trúng xổ số mà không nộp tiền ra đây, rõ ràng là không coi chúng ta là người trong nhà gì cả, cái loại súc sinh đáng chết.”
Trần Thủ Quốc nhíu mày, ngồi đó hút thuốc một cách im lăng.
“Bình thường trúng xổ số sẽ không tiêu hết ngay lập tức, trên người nó chắc vẫn còn nhiều tiền đấy, hay là bảo nó lại trở về nhà họ Trần chúng ta?” Trần Thủ Quốc nghĩ một lúc rồi lên tiếng.
“Giờ e là không được rồi, thằng ranh đấy đã có tiền rồi còn quay lại chắc?” Bạch Ngọc Lan nói: “Hơn nữa, nếu tiểu Quách biết thì phải làm sao? Vì số tiền không xác định được của thằng ranh đấy mà lại đắc tội với tiểu Quách, như thế chuyện thông gia của chúng ta và nhà họ Quách chẳng phải sẽ mất luôn à?”
“Nói cũng phải.” Trần Thủ Quốc gật đầu.
“Con có cách, loại rẻ rách đấy chẳng phải là thích Mộng Dao à?” Đột nhiên mắt Trần Mộng Vũ sáng lên.
“Mộng Dao, giao cho mày một nhiệm vụ, ngày mai tao hẹn Sở Phàm trước, xem anh ta có muốn quay lại không, nếu thất bại thì nhiệm vụ này giao cho mày, thằng cha đấy rõ ràng có ý với mày, lôi anh ta trở về nhà họ Trần chúng ta, cũng coi như mày lấy công chuộc tội.”
Trần Mộng Vũ nói với giọng chắc nịch, dù sao nó không muốn thì cũng phải đồng ý.
Trần Mộng Dao quỳ dưới đất cúi đầu xuống, cắn chặt răng, lần đầu tiên cô có ý nghĩ muốn chống đối lại gia đình mình, muốn lén lút nói cho Sở Phàm biết cái dự định này của bọn họ, cô không hy vọng Sở Phàm lại một lần nữa rơi vào vũng bùn lầy này, ba năm qua đã khiến Sở Phàm phải chịu tổn thương quá nhiều, anh không có lí do gì phải tiếp tục trở thành công cụ để cho người khác lợi dụng cả.
Nhưng lúc này cô lại không dám nói gì hết.
“Nghe thấy chưa hả Mộng Dao? Đây là cơ hội cho con lấy công chuộc tội, đừng có mà không biết trân trọng nhé.” Bạch Ngọc Lan giơ tay gõ gõ lên đầu cô.
“Cút về phòng đi, nhìn cái bộ dạng của mày kìa.”
Trần Mộng Dao lững thững trở về phòng với sắc mặt buồn bã, ba người còn lại ở lại phòng khách không biết đang bàn bạc chuyện gì.
Sáng sớm hôm sau, Sở Phàm đang đi trong sân trường, còn chưa đi tới lớp học, mới được nửa đường thì phía sau có một giọng nói gọi tới.
Một giọng nói rất quen.
“Sở Phàm!”
Sở Phàm quay đầu nhìn, quả nhiên là Trần Mộng Vũ, anh không hề nghe nhầm, hôm nay Trần Mộng Vũ trang điểm xinh đẹp hơn cả mọi ngày, trang điểm nhẹ nhàng trông rất tự nhiên, càng ngạc nhiên là hôm nay cô ta không đi cùng Quách Siêu, mà chỉ có một mình.
Phải biết rằng sau khi chuyện của cô ta và Quách Siêu được công khai ra, hai người như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau, như thể sợ không chọc tức được Sở Phàm vậy.
Trần Mộng Vũ thấy Sở Phàm quay đầu lại, cô ta đi nhanh tới.
“Trùng hợp thật, lại gặp anh ở đây.” Quá thể ngạc nhiên, sắc mặt của Trần Mộng Vũ không còn cái vẻ coi thường, khinh rẻ như trước đây nữa, mà thay vào đó là kiểu nhẹ nhàng ấm áp như hai người bạn cũ lâu rồi chưa gặp vậy, điều này khiến Sở Phàm cảm thấy không quen, sự việc khác thường chắc chắn có vấn đề.
“Có chuyện gì không?” Sở Phàm hỏi với giọng như không thèm để ý.
“Không có chuyện gì thì không được tìm anh à? Dù sao thì chúng mình cũng từng là người có hôn ước với nhau, là người bạn của nhau trong ba năm trời mà, giờ gặp nhau lại không được à?” Trần Mộng Vũ nói với giọng hơi bực bội, nhưng giọng nói không hề lạnh lừng, đay nghiến như trước đây, mà còn khiến Sở Phàm cảm thấy như cô ta đang làm nũng vậy.
Cô ta rốt cuộc có ý đồ gì đây?
“Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước, tôi còn phải vào học.” Nói rồi Sở Phàm quay lưng đi luôn.
Anh đã thất vọng tột đỉnh về cái con người này từ lâu, nên hơi đâu phải dài dòng với hạng người như vậy?
Thấy Sở Phàm quay người đi thẳng, Trần Mộng Vũ đứng phía sau tối sầm mặt lại, thằng cha này không ngờ lại oai đến mức độ này rồi? Xem ra trong ví vẫn còn có nhiều tiền đây!
Bản lĩnh của một người đàn ông thể hiện qua ví tiền của anh ta, đối với kẻ nghèo khổ quen rồi mà nói, số tiền ít ỏi trong ví chính là chỗ dựa duy nhất của anh ta.
Hơn nữa Trần Mộng Vũ đoán trong ví anh ta nhất định có không ít tiền.
Trước đây thằng cha này lúc nào cũng luôn vâng lời cô ta răm rắp, cô ta như nữ hoàng còn Sở Phàm như một tên nô lệ bảo sao nghe vậy, lúc nào cũng là bảo anh ta làm gì thì anh ta sẽ ngoan ngoãn đi làm cái đấy, giờ đây lại đối xử với cô ta bằng kiểu thái độ này? Trần Mộng Vũ thực sự có hơi cảm thấy không quen, và ngoài ra còn cảm thấy hụt hẫng một cách khó hiểu.
“Yên tâm, tôi sẽ khiến anh phải ngoan ngoãn khoanh tay trước mặt tôi thôi!” Trần Mộng Vũ cười một cách nham hiểm.
Sau đó cô ta cũng đi vào lớp của mình.
Buổi trưa lúc tan học Trần Mộng Vũ cố tình bảo Quách Siêu đi về trước, để tránh hiểu nhầm, sau đó cô ta âm thầm đi theo Sở Phàm, cả quãng đường Sở Phàm không hề phát hiện ra mình bị đi theo, cho đến tận khi tới nơi đông người trước cổng căng tin của trường, Trần Mộng Vũ đột nhiên hét to.
“Sở Phàm! Anh đúng là kẻ thay lòng đổi dạ! Tình cảm ba năm nay nói thôi là thôi được luôn, anh có còn là đàn ông nữa không? Anh không bố không mẹ, không có nhà cửa, anh đã quên là ai đã thu nhận anh sao? Em đã mang bầu đứa con của anh rồi lén lút đi phá thai một mình, giờ anh nói bỏ là bỏ em luôn à, anh có còn là người không vậy?”
“Ba năm trời, thanh xuân của một người con gái có bao nhiêu năm chứ? Từ học kỳ hai năm nhất đến tận năm bốn sắp tốt nghiệp, em vì anh mà từ chối biết bao nhiêu lời mời của những chàng trai nhà giàu? Biết bao nhiêu siêu xe lái đến trước mặt em mà thôi không thèm để ý, chỉ là vì anh, chồng sắp cưới của em đấy!”
“Anh nói xem em ham hố gì chứ? Anh không có tiền, không có quyền, ngoại hình cũng không phải đẹp trai ngời ngợi, còn em thì sao? Em không xứng với anh à? Anh dựa vào đâu mà bỏ rơi em?”
Trần Mộng Dao vừa khóc vừa hét lên, cuối cùng không thể thút thít lên được nữa, gần như đã khóc không ra tiếng.
Còn Sở Phàm đứng trước cửa căng tin như trời trồng, những lời nói này của Trần Mộng Vũ quả thực đã khiến anh kinh ngạc đến sửng sốt, khiến anh phải phục đến sát đất, chỉ muốn đem lễ đến bái làm sư phụ ngay lập tức, sức mạnh nội tâm phải lớn đến mức nào mới có thể nói ra những lời này trước hàng trăm con mắt đang nhìn như vậy?