“Hóa ra là như vậy!”
Ba người Sở Phàm bàng hoàng nhận ra, cuối cùng cũng hiểu vì sao rõ ràng Tiêu Tiêu Tiêu và Trần Mộng Dao không phải chị em ruột mà lại giống nhau đến như vậy, thậm chí còn có năng lực như nhau.
“Điều này có nghĩ là thật ra con phải là con gái của dì hai, mẹ con chỉ là mang thai hộ mà thôi sao?”
Tiêu Tiêu Tiêu nghĩ ngợi hơi nhiều, không nhịn được mà hỏi.
“Có thể nói như vậy”.
Dì Mộc do dự một lát rồi mới nói: “Người trong Thị Tộc có loại máu rất mạnh. Dòng máu của dì chảy trong cơ thể của mẹ con đã giết chết con của ban đầu, đổi lại con như bây giờ. Không có gì là quá nếu nói con là con gái của dì”.
“Đúng là như vậy”.
Sắc mặt Tiêu Tiêu Tiêu có chút không được tự nhiên, gượng cười nói.
Thật ra từ rất lâu trước đây cô ấy đã có cảm giác thân thiết đối với dì Mộc, cũng chẳng biết vì sao. Vậy nên bình thường không có việc gì cô ấy sẽ tới núi chơi với dì ấy.
Mà thông thường thì chẳng ai gặp được dì Mộc. Dì ấy chỉ để lộ sự bất lực và yêu chiều của mình đối với Tiêu Tiêu Tiêu.
Thời gian lâu dần, dù Tiêu Tiêu Tiêu có nhạy bén tới đâu thì cũng cảm nhận được cái gì đó không đúng nhưng mãi đến hôm nay cô ấy mới hiểu lý do thực sự.
“Dì Mộc, vậy tại sao quan hệ của dì và gia chủ nhà họ Tiêu lại tệ đến vậy ạ?”
Lúc này Sở Phàm đứng bên cạnh bèn hỏi.
Sắc mặt dì Mộc sa sầm, trầm giọng nói: “Chuyện này để mà giải thích rõ ràng thì phải tìm hiểu từ bố của Lạc Lạc”.
“Các Thị Tộc lớn đều quy định rõ ràng về việc ngăn cấm huyết mạch truyền ra ngoài. Người trong Thị Tộc phải đảm bảo được độ thuần túy của huyết mạch. Nếu để trộn lẫn với huyết mạch của người bình thường thì chắc chắn sẽ nảy sinh một số thay đổi không thể kiểm soát được!”
“Ban đầu dì có thai trước khi cưới, dòng họ bắt dì phải khai báo xem bố đứa trẻ là ai bởi lẽ họ lo lắng đấy không phải người trong dòng họ, sợ rằng việc làm của dì sẽ phạm phải điều cấm kỵ trong dòng họ, nhưng dì đã đồng ý với người đó dù có thế nào cũng không tiết lộ thân phận của ông ấy nên dì vẫn không hề để lộ thông tin gì”.
“Dòng họ không thể làm gì nên đành thả dì ra sau đó dì bị Thập điện Diêm La để mắt tới”.
“Thật nực cười khi cái tổ chức phán quyết của Cổ Võ Giới lại chỉ là một đám hám lợi!”
“Mục đích mà chúng bắt dì chẳng phải là rút huyết mạch Thị Tộc từ người dì rồi sở hữu một thứ năng lực siêu phàm mà chỉ người Thị Tộc mới có hay sao?”
Nói đến đây, dì Mộc khẽ nhếch miệng cười, có lẽ dì ấy cảm thấy kinh tởm vì cái hội Thập điện Diêm La đó.
Sau đó dì lại nói: “Nếu là bình thường thì dì không sợ Thập điện Diêm la bởi vì người Thị Tộc vốn đã sở hữu thứ năng lực hơn người”.
“Nhưng trong thời gian mang thai Lạc Lạc thì thực lực của dì giảm đi rất nhiều, không còn là đối thủ của người trong Cổ Võ Giới. Mấy lần liền suýt thì mất mạng, đều là Tiêu Vô Đạo cứu dì. Ông ấy đề xuất một cuộc giao dịch với dì. Ông ấy sẽ bảo vệ an toàn cho hai mẹ con dì còn dì nuôi dưỡng một thế hệ đời sau mang huyết mạch Phượng Hoàng cho nhà họ Tiêu”.
“Ban đầu dì từ chối vì nghĩ rằng hành động của ông ấy chẳng khác gì đám Thập điện Diêm La nên không để ý tới ông ta”.
“Nhưng sau đó trêи đường chạy trốn thì dì hạ sinh Lạc Lạc, mà lần đó lại gặp phải Thập điện Diêm La đã mai phục sẵn. Không còn cách nào khác, dì đành đồng ý giao dịch Tiêu Vô Đạo, người luôn đi theo sát dì”.
“Thế là đêm đó dì để Lạc Lạc ở một am ni cô gần đấy còn dì và Tiêu Vô Đạo thì dụ người của Thập điện Diêm La rời khỏi đó. Nhưng đến lúc dì trở về tìm Lạc Lạc thì không thấy con bé đâu nữa!”
Nghe tới đây, ba người Sở Phàm đã hiểu ra toàn bộ câu chuyện.
Nhưng họ vẫn không hiểu vì sao quan hệ của dì Mộc và Tiêu Vô Đạo lại tệ đến thế.
Dì Mộc cũng không muốn giấu nên bèn giải thích: “Ban đầu dì thật sự không trách cứ gì Tiêu Vô Đạo mà chỉ thấy áy náy và ăn năn nhưng nhiều năm sau này dì lại vô tình phát hiện ra một bí mật rằng cái bẫy mà năm đó Thập điện Diêm La sắp đặt chính là do Tiêu Vô Đạo. Ông ấy muốn ép dì vào đường cùng để đồng ý giao dịch với nhà họ Tiêu!”
“Sao cơ ạ? Bố con lại làm chuyện như vậy sao?”
Tiêu Tiêu Tiêu bày ra vẻ mặt khó tin, lắc đầu nói: “Không thể nào, dì Mộc, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó. Có phải có người cố ý đặt điều không? Để con đi tìm hắn tính sổ!”
Nói chừng Tiêu Tiêu Tiêu quay đầu bước đi.
“Tiêu Tiêu!”
Đúng giây phút quan trọng thì dì Mộc đi tới cửa chặn Tiêu Tiêu Tiêu lại.
Tốc độ quá nhanh khiến Sở Phàm không kịp phản ứng.
Lúc này anh mới phát hiện ra thứ năng lực phi phàm người Thị Tộc sở hữu mà dì Mộc nói không phải chuyện đùa.
Nếu như nói Tiên Thiên và Tông Sư là khởi đầu của Cổ Võ Giới.
Thì e là đối với người Thị Tộc mà nói hai cảnh giới này chả là gì với họ vì thực lực của họ quá mạnh.
“Dì hai, dì đừng cản con, con phải đi hỏi bố!”
Tiêu Tiêu Tiêu rưng rưng nước mắt nói.
Dì Mộc xoa má cô ấy, lắc đầu nói: “Bây giờ đi hỏi những điều này còn có ý nghĩa gì không? Hơn nữa bây giờ Lạc Lạc đã bình an trở về, không cần phải tính toán những chuyện khi xưa nữa. Dù sao dì và bố con vốn không phải vợ chồng thật sự. Quan hệ tệ một chút thì có sao? Cả nhà đều bình an là được”.
Nghe tới đây Tiêu Tiêu Tiêu mới dần bình tĩnh lại.
Đúng như dì Mộc nói, bây giờ mà đi lôi lại chuyện cũ thì ngoài việc gây sóng gió ra chẳng có ích lợi gì khác.
“Con biết rồi, vừa rồi con nông nổi quá”.
Tiêu Tiêu Tiêu nhìn dì Mộc mà thấy hơi hổ thẹn.
Dì Mộc xoa đầu cô ấy rồi nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Con bé này, không cần phải áy náy. Đấy là chuyện bố con làm, không liên quan tới con. Mà bố con làm vậy cũng vì muốn nhà họ Tiêu được phát triển. Dì chưa bao giờ thấy ông ấy làm sao hết. Ông ấy là một ông bố chuẩn mực và là một gia chủ xuất sắc”.
“Đương nhiên rồi, bố con có nhiều ưu điểm lắm!”
Nghe dì Mộc khen bố mình một cái là Tiêu Tiêu Tiêu lập tức lấy lại tinh thần.
Cô ấy đang định nói thêm vài câu dễ nghe về Tiêu Vô Đạo thì có một người từ ngoài chạy vào.
“Bà Mộc, không hay rồi!”
Người vừa xông vào là một tay sai, gương mặt rất bàng hoàng.
“Xảy ra chuyện gì rồi, cậu đứng lên từ từ nói”.
Dì Mộc bình tĩnh nói.
“Người của Thập…Thập điện Diêm La tới rồi, yêu cầu nhà họ Tiêu giao bà và cô Lạc Lạc ra!”
“Họ đã bao vây nhà họ Tiêu chúng ta rồi, vài vệ sĩ trước cổng đã bị giết!”
Tên tay sai nói với vẻ rất gượng gạo.
“Hừ, lại là chúng!”
Dì Mộc sa sầm mặt mày, lạnh lùng nói.
“Tôi hiểu rồi, cậu đi nói với gia chủ trước, tôi và Lạc Lạc sẽ đi sau”, dì Mộc nói.
Tên tay sai gật đầu rồi lập tức rời đi.Sau đó dì Mộc trở về phòng và thay đồ. Khi quay trở lại trước mặt ba người Sở Phàm thì dì đã biến thành một người hoàn toàn khác.