“Sao cậu còn chưa ra tay?”
Cảm thấy phía dưới lạnh run, còn Sở Phàm cũng không có động tĩnh gì nên Tiêu Tiêu Tiêu bèn hỏi.
Sở Phàm nhe răng, tỏ ra khó xử: “Không phải tôi không ra tay mà là vết thương của chị có độc, tôi phải hút độc ra rồi mới xử lý vết thương được”.
“Vậy cậu làm đi, còn chần chừ gì nữa, Lạc Lạc sắp vào tới nơi rồi!”
Tiêu Tiêu Tiêu vội vàng thúc giục.
“Thôi được rồi!”
Sở Phàm tỏ ra kiên định, sau đó cúi đầu xuống.
Trong nháy mắt, Tiêu Tiêu Tiêu cảm giác chỗ bị thương của mình trở nên ấm áp.
Sau đó là lực hút rất mạnh khiến vết thương ban đầu có cảm giác tê dại thì giờ đã hồi phục bình thường.
Nhưng mà, Sở Phàm đã ép chất độc ra bằng cách nào vậy?
Tiêu Tiêu Tiêu tò mò bèn lẳng lặng quay lại nhìn, nhưng khi cảnh tượng đập vào mắt thì cô ngất lịm.
Trước khi ngất đi, trong đầu cô vẫn còn hiện lên suy nghĩ: “Chị đây vẫn còn trong trắng mà…”
Sở Phàm đang ra sức hút độc tố trong người Tiêu Tiêu Tiêu, cơ thể vốn căng cứng của cô ấy đột nhiên trở nên mềm nhũn, khiến anh cảm thấy nghi ngờ.
Sở Phàm ngẩng đầu thì phát hiện Tiêu Tiêu Tiêu đã ngất lịm từ bao giờ.
“Cô gái này ngất vì thiếu máu sao, chẳng được cái tích sự gì cả”.
Sở Phàm lầm bầm, sau đó tiếp tục giúp Tiêu Tiêu Tiêu hút độc tố.
Không phải anh định lợi dụng nên dùng miệng hút đâu, mà là vì vết thương của cô gái này quá gần động mạch, nếu không dùng miệng hút mà chỉ dùng nội lực ép ra thì rất dễ vỡ động mạch, đến lúc đó sẽ mất máu rất nhiều.
Chẳng còn cách nào khác, anh đành phải chọn cách thực dụng nhất thôi.
Sau khi chắc chắn không còn độc tố thì Sở Phàm mới rửa sạch vết thương cho cô gái, bôi thuốc và băng lại.
Anh vừa xử lý xong thì Trần Mộng Dao bước vào.
“Anh Sở Phàm, đã xong chưa?”
“Vừa mới xong”.
Sở Phàm mỉm cười, sau đó lập tức kéo cô vào lòng: “Em có sợ không?”
“Cũng bình thường, lúc anh quay về là em đã không còn sợ nữa rồi”, Trần Mộng Dao nhìn Sở Phàm, đôi mắt chất chứa sự cảm động và yêu thương.
“Phải rồi anh Sở Phàm”.
Bỗng nhiên cô gái nhớ ra chuyện gì đó bèn nghiêm nghị nói với Sở Phàm: “Em nghĩ kỹ rồi, em sẽ quay về Cổ Võ Giới.
“Em muốn về thăm mẹ sao?”
“Không chỉ có vậy!”
Trần Mộng Dạo nói với giọng kiên định: “Em còn định đi làm rõ thân thế của mình, tại sao họ lại nói nếu em sống sẽ khiến thế giới gặp tai họa, không phải em là người bình thường sao, làm gì có tài cán đó!”
“Em đừng tin những lời đó, bọn họ làm những chuyện hoang đường nên luôn phải tìm lý do, nếu không thì ra tay làm sao được?”
Sở Phàm cười an ủi.
“Không, em cảm thấy bọn họ không hề nói dối, tóm lại coi như là em đi thăm mẹ mình, anh Sở Phàm, anh sẽ ủng hộ em có phải không?”
Trần Mộng Dao nhìn người đàn ông với vẻ đáng yêu.
“Em…”
Không thể chịu đựng nổi Trần Mộng Dao nũng nịu nên Sở Phàm lập tức đầu hàng, anh giơ tay nói: “Vậy đợi Tiêu Tiêu Tiêu khỏi thì chúng ta sẽ tới Cổ Võ Giới một chuyến vậy”.
“Tốt quá, anh Sở Phàm muôn năm, moa!”
Trần Mộng Dao vui mừng nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy Sở Phàm, thơm mạnh anh một cái.
Mấy ngày sau đó, vết thương của Tiêu Tiêu Tiêu khỏi rất nhanh, nhưng không biết tại sao mỗi lần thay băng, cô ấy không để Sở Phàm thay, mỗi khi Sở Phàm bước vào là cô ấy lập tức vùi mình vào trong chăn, giả bộ đang ngủ.
Sở Phàm đương nhiên biết nguyên nhân nhưng anh không dám nói ra, đành giả bộ ngây ngô không hiểu gì.
Một tuần sau, vết thương của Tiêu Tiêu Tiêu đã khỏi hoàn toàn, Sở Phàm và Trần Mộng Dao cũng lên kế hoạch về Cổ Võ Giới một chuyến, nhưng đúng lúc này, Sở Phàm lại nhận được một cuộc điện thoại lạ.
“Alo, ai vậy?”
Sở Phàm nhận điện thoại, trầm giọng hỏi.
Đối với địa vị hiện tại của anh, những người biết được số điện thoại cá nhân có thể đếm được trêи đầu ngón tay.
“Xin chào, xin hỏi có phải là anh Sở Phàm không?”
Đầu dây bên kia, một giọng nam nói lai lái tiếng Hoa Hạ vang lên.
“Đúng vậy, anh là ai?”
Sở Phàm cảm thấy nghi ngờ khi nghe thấy giọng nói này, anh nhớ là mình không hề có người bạn nước ngoài nào mà.
Là thế này, anh có quen cô Hạ Trúc không?”
“Hạ Trúc à, tôi có, cô ấy làm sao thế?”
Sở Phàm hơi chau mày, vội hỏi.
“Anh Sở đừng nóng, tôi là bác sĩ, ba ngày trước cô Hạ Trúc được phát hiện nằm bất tỉnh trong sân nhà tôi, vết thương của cô ấy rất nặng, trong cơn hôn mê cô ấy đã gọi tên anh, tôi mở danh mục điện thoại của cô ấy mới tìm được số liên hệ của anh”.
“Cô ấy bị thương sao, có chuyện gì vậy?”, Sở Phàm kinh ngạc, anh không ngờ với bản lĩnh của mình mà Hạ Trúc vẫn còn để bị thương, hơn nữa còn bị thương nặng.
“Điều đó thì tôi không rõ, tôi là bác sĩ, không phải là điệp viên”.
Người ở đầu dây bên kia nói với giọng muốn giúp mà bất lực: “Còn tình hình hiện tại của cô Hạ Trúc thì đã ổn định rồi, nhưng bên ngoài đang có rất nhiều kẻ xấu tìm bắt cô ấy, tôi rất lo lắng bọn họ sẽ tìm tới đây, nếu tới lúc đó, để bảo vệ mình, tôi sẽ phải giao cô Hạ Trúc thôi, vì vậy nếu anh định cứu cô ấy, thì mau tới đây đi”.
Người bác sĩ nói rất thẳng thắn, khiến Sở Phàm không biết phải nói thế nào.
Nhưng anh lập tức trả lời: “Được, tôi biết rồi, anh nhắn số điện thoại cho tôi, tôi sẽ tới ngay!”
Sau khi nói xong anh bèn ngắt điện thoại.
“Sao vậy, anh Sở Phàm định ra ngoài sao?”
Trần Mộng Dao đang thu dọn đồ đạc, nghe Sở Phàm nói bèn ngẩng đầu hỏi.
“Đúng vậy, Hạ Trúc xảy ra chuyện rồi, tình hình bây giờ hết sức nguy hiểm, anh phải đi xem sao!”, Sở Phàm nói thẳng.
Trần Mộng Dao cũng biết Hạ Trúc, trước đây còn từng được cô ấy bảo vệ, nên ngay khi nghe thấy cô ấy gặp nguy hiểm thì cô nói ngay: “Vậy anh mau đi, chậm trễ thì không ổn mất!”
“Vậy còn em…”
Sở Phàm tỏ ra lo lắng.
“Không cần lo, còn có tôi đây”.
Sở Phàm còn chưa dứt lời thì giọng nói hờ hững của Tiêu Tiêu Tiêu từ cầu thang truyền tới.
Sở Phàm ngẩng đầu nhìn, Tiêu Tiêu Tiêu lập tức quay mặt đi, né cái nhìn của anh.
“Cô có ổn không?”
Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của cô gái, Sở Phàm liền khích bác.
“Xàm xí, tôi không ổn thì cậu ổn chắc?”
Tiêu Tiêu Tiêu trợn mắt, tức giận nói: “Hơn nữa chỉ cần tôi vừa vào Cổ Võ Giới là người nhà họ Tiêu sẽ tới đón ngay, tới lúc đó đừng nói thập điện Diêm La, ngay cả bách điện Diêm La thì tôi cũng không sợ!”
“Nếu đã vậy thì hai người xuất phát trước đi”.
Sở Phàm cân nhắc rồi nói: “Tôi đi giúp bạn mình giải quyết rắc rối xong sẽ lập tức tới Cổ Võ Giới tìm mọi người, Tiêu Tiêu, chị tìm cách đánh dấu lại cho tôi vào Cổ Võ Giới nhé”.
“Cậu đang nghĩ gì vậy, Cổ Võ Giới không phải là nơi mà người trần mắt thịt như cậu có thể tùy tiện vào được đâu”.
Tiêu Tiêu Tiêu chau mày, sau đó lập tức hừ một tiếng, bộ dạng mất hết kiên nhẫn: “Nhưng tôi sẽ cho cậu một cái còi, khi cậu tới gần cửa vào Cổ Võ Giới thì thổi còi, người của nhà họ Tiêu sẽ tới đón”.
“Thuận tiện vậy sao?”
Tiêu Phàm thấy hơi kỳ lạ.
“Thuận tiện vì năm này tới lượt nhà họ Tiêu chúng tôi canh gác cửa ra vào Cổ Võ Giới, nếu như là gia tộc khác thì còn lâu cậu mới vào được!”, Tiêu Tiêu Tiêu cười lạnh lùng, công kϊƈɦ lại không chút nể nang,
Sở Phàm chỉ nhún vai chứ không hề so đó với phụ nữ.
Hơn một tiếng sau, Sở Phàm đã tới sân bay, anh ngồi chuyến bay sớm nhất bay ra nước ngoài, anh muốn nhanh chóng giúp Hạ Trúc giải quyết rắc rối, sau đó tới Cổ Võ Giới tìm Trần Mộng Dao.
Nhưng anh không ngờ chiếc máy bay vừa mới cất cánh thì một chuyện động trời đã xảy ra ở thành phố Vân Hải.