“Đừng!”
Tô Yên Nhiên sợ hãi, cô ấy không ngờ người bố vẫn luôn yêu thương cô, nhân nhượng cô lần này lại cực đoan đến như vậy.
Sở Phàm chỉ là người cô tìm tới đóng giả làm bạn trai, nếu vì điều đó mà anh mất đi mạng sống thì chắc chắn cô ấy sẽ áy náy cả đời mất.
Thế nhưng dường như Tô Nhung Mã chẳng đoái hoài gì tới tiếng kêu của cô con gái.
Gã đầu trọc bóp cò chẳng chút do dự, định bắn một phát súng kết liễu người thanh niên trước mặt nhưng đột nhiên hắn ta phát hiện ra, dù hắn có ấn thế nào thì cũng không bóp được cò.
Hắn định thần lại thì phát hiện ra người thanh niên đã dùng ngón tay cái chặn phía sau cò súng từ lúc nào.
Dù hắn có ấn mạnh tới đâu thì cũng không bóp được cò súng.
“Haizz…Bây giờ ai cũng nóng tính, tới chút kiên nhẫn nói chuyện đàng hoàng cũng không có”.
Sở Phàm toét miệng cười, nhìn mấy người kia với vẻ chế giễu.
“Nếu đã vậy thì để tôi dạy các người kiên nhẫn thêm một chút nhé”.
Vừa dứt lời, Sở Phàm bèn lật bàn tay, cây súng trong tay gã đầu trọc rơi thẳng vào tay anh.
Tô Nhung Mã tái mặt, ông ta còn tưởng Sở Phàm sẽ nhân cơ hội dùng súng đối phó với mình, nhưng không ngờ Sở Phàm chỉ cử động vài ngón tay, khẩu súng lập tức rời ra thành một đống linh kiện, rơi xuống đất.
Hồi xưa lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, Sở Phàm bèn tới phòng tập bắn súng của thành phố Vân Hải học hỏi và tìm hiểu về đặc điểm của súng ống.
Mặc dù không thể đạt tới trình độ hiểu rõ về súng như lòng bàn tay như lính đặc chủng nhưng tháo lắp một khẩu súng thì không phải điều gì khó đối với anh.
Vì dù sao khả năng ghi nhớ của anh cũng vượt xa người bình thường.
“Rốt….Rốt cuộc cậu là ai, cậu không thể nào chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp bình thường được!”, sắc mặt Tô Nhung Mã trắng bệch, nhìn Sở Phàm với vẻ kinh hãi.
Khâu Binh Tân đứng bên cạnh cũng sững sờ, mặc dù anh ta cố tỏ ra bình tĩnh nhưng bàn tay run rẩy vịn vào ghế so pha đã bán đứng nội tâm đang vô cùng căng thẳng của anh ta.
“Đừng căng thẳng, chủ tịch Tô, tôi không phải là đối thủ của ông đâu”.
Sở Phàm cười, vỗ mạnh vào vai Tô Nhung Mã, sau đó nói: “Ông nhìn kỹ mà xem, ông thật sự không có ấn tượng gì với tôi sao?”
Khu Hải Đông không phải khu trực thuộc của thành phố Vân Hải nên khi Sở Phàm tiếp quản cao ốc Thiên Môn đã không để người phụ trách bên ngoài thành phố Vân Hải gặp anh mà chỉ nhờ bác Đinh gửi cho bọn họ một tấm ảnh của anh mà thôi.
Anh vốn tưởng bọn họ nhớ được hình dáng anh trong ảnh nhưng giờ xem ra không phải ai cũng có bản lĩnh nhìn một lần là nhớ mãi không quên như anh.
Tô Nhung Mã cũng ngây người ra một lúc lâu mới bừng tỉnh: “Cậu! Không phải, cậu…Là cậu chủ!”
“Không sai, chính là tôi”.
Sở Phàm cười gật đầu, không hề tỏ ra khó chịu với hành động mạo phạm vừa rồi của Tô Nhung Mã.
“Cậu chủ, tôi thật đáng chết, tôi đã không nhận ra cậu, còn sai thuộc hạ của tôi nã súng…Tôi, trời ơi, cậu chủ, cậu trừng phạt tôi đi!”, khuôn mặt Tô Nhung Mã tái nhợt, hai chân mềm nhũn, khụy xuống trước mặt Sở Phàm.
Tô Yên Nhiên hoàn toàn ngây người khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Trong ấn tượng của cô, bố là người có tính cách dù núi thái sơn có sụp đổ trước mặt thì nét mặt cũng không thay đổi, dù là chuyện ghê gớm thế nào thì ông cũng thản nhiên đối diện.
Vậy mà người thanh niên tên Sở Nam trước mặt này lại có thể khiến bố của cô chủ động quỳ gối sao!
Rốt cuộc anh ta là ai, lẽ nào anh ta không phải là “bạn trai hờ” mà cô tìm được bên đường sao?
Sở Phàm vội vàng đỡ ông ta dậy, trầm giọng: “Chủ tịch Tô, hôm nay tôi tới đây không phải muốn ông quỳ xuống nhận lỗi đâu, tôi nghe nói Hoành Nhuận Tân Thiên Địa xảy ra chuyện rồi, bây giờ đang mang tiếng xấu, chuyện này ông định giải quyết thế nào?”
“Hóa ra cậu chủ tới đây là vì chuyện này à”.
Tô Nhung Mã càng tỏ ra áy náy hơn, ông ta lắc đầu nói: “Nếu vậy thì tôi càng không có mặt mũi nào để đối mặt với cậu chủ nữa”.
Nói xong, ông ta chuyển chủ đề, kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe.
Hóa ra, trước khi cuộc tranh tài tìm ra người thừa kế bắt đầu thì mọi chuyện phía bên Hoành Nhuận Tân Thiên Địa đều diễn ra hết sức bình thường, không chỉ thu được một lượng lớn tiền hàng ngày, mà thậm chí doanh thu hàng năm đều ổn định và có khuynh hướng tăng lên.
Nhưng bỗng có một ngày, một người phụ nữ thần bí đã xuất hiện bên cạnh Tô Nhung Mã với lý do là ứng tuyển vị trí thư ký.
Lúc đó ông ta cũng sắp về hưu rồi.
Phần lớn những chuyện của thương trường đều giao cho Tô Yên Nhiên phụ trách, ông ta không hề cần tới thư ký.
Nhưng không biết tại sao, ma xui quỷ khiến thế nào mà ông ta lại đồng ý.
Khi đó mỗi ngày Tô Yên Nhiên đều phải xử lý khối lượng công việc rất lớn nên không có thời gian quan tới tới chuyện sực mùi trai gái về cô thư ký trẻ trung xinh đẹp mà bố mới tuyển dụng.
Dù sao thì mẹ cô cũng đã mất nhiều năm, giờ Tô Nhung Mã cũng rảnh rỗi, nếu có thể tìm được một người đối xử tốt và ở cạnh ông thì cũng không tệ, dù đối phương tương đương tuổi cô thì cũng không sao.
Bởi vì cô gái trẻ này thích bố cô chắc chắn là chỉ vì tiền mà thôi.
Mà những chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì đối với Tô Yên Nhiên căn bản không phải là vấn đề.
Thời gian sau đó, cô thư ký nhanh chóng trèo lên giường của Tô Nhung Mã, mối quan hệ của hai người cũng tiến triển thần tốc.
Bỗng nhiên có một ngày, cô thư ký nói anh họ của cô ta là nhà thiết kế hoạt động thương mại trong nhà, hỏi Tô Nhung Mã có thể tổ chức một hoạt động trong nhà quy mô lớn ở Hoành Nhuận Tân Thiên Địa hay không, sau đó giao cho anh họ cô ta phụ trách.
Đối với những chuyện nhỏ như vậy, Tô Nhung Mã thậm chí còn chẳng buồn nghĩ nên đã gọi điện ngay cho người phụ trách thị trường, để anh ta liên hệ với anh trai của cô thư ký.
Tô Yên Nhiên không hề biết chuyện này, vì dù sao thì cứ mỗi một khoảng thời gian, Hoành Nhuận Tân Thiên Địa sẽ lại tổ chức một vài hoạt động để tri ân khách hàng cũ và mới, điều này giống như chuyện thường ngày xảy ra ở huyện nên không cần Tô Yên Nhiên phải đích thân giám sát.
Nhưng trong lần tổ chức hoạt động tưởng chừng rất bình thường này lại đột nhiên xảy ra hỏa hoạn không thể dập tắt, khiến khách hàng thương vong.
Trong chớp mắt, Hoành Nhuận Tân Thiên Địa bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, hứng chịu áp lực của dư luận, Tô Nhung Mã định đứng ra nhận sai lầm và chuẩn bị chi ra một khoản tiền lớn để an ủi tâm trạng những thân nhân có người thương vong.
Dù sao thì chỉ cần sự cố hỏa hoạn không phải do cố ý phóng lửa, với thái độ thành khẩn, chịu hạ mình, bồi thường tương xứng rồi tìm thêm một đội quân gõ phím bình luận những dòng tin có lợi cho họ ở trên mạng thì bọn họ không những nhận được sự tha thứ của dư luận mà còn có thể nhân cơ hội để nâng cao danh tiếng cho Hoành Nhuận Tân Thiên Địa.
Mặc dù lợi dụng sự cố để đẩy cao danh tiếng rất thất đức nhưng đây là sự thật, là phản ứng mà một doanh nhân thành công cần phải có.
Nhưng khi ông ta về nhà sớm thì đã đụng độ cảnh tượng cô thư ký và ‘người anh họ’ của cô ta đang đùa giỡn trên giường, cặp nam nữ chó chết đó còn không biết Tô Nhung Mã trở về, vừa làm cái chuyện không thể miêu tả lại trên giường, vừa thuật lại chuyện vụ hỏa hoạn thực ra là do bọn họ cố ý gây ra do được nhận tiền từ kẻ khác.
Thậm chí ngay từ giây phút cô thư ký xuất hiện bên cạnh Tô Nhung Mã đã là một kế hoạch được sắp đặt từ trước luôn rồi!