“Lý Ý Đức, ông luôn là người thận trọng cho nên ông sẽ không bao giờ hành động xốc nổi, nhưng lần này ông lại bắt cóc Hoàng Phụng, tôi không hiểu sao ông lại có thể làm ra chuyện ngớ ngẩn đó chứ?”
Thấy ông ta không vội vàng ra tay mà vẫn thong dong nói chuyện với anh cho nên Sở Phàm cũng cố tình tiếp chuyện ông ta để cố gắng kéo dài thêm thời gian.
Tốt nhất là kê một chiếc bàn, làm đĩa hướng dương, biết đâu anh có thể ngồi tán gẫu cả ngày ấy chứ.
“Những điều cậu nói tôi đều hiểu cả, người phụ nữ Hoàng Phụng này quả thực là phiền phức vô cùng”.
Lý Ý Đức im lặng một lát rồi mới nói một cách thẳng thắn.
Dù sao thì với một con người luôn thận trọng như ông ta đi một bước nhưng phải suy tính đến năm bước thì chắc chắn sau khi tóm được Hoàng Phụng ông ta đã phải nhờ vả các mối quan hệ để điều tra về thân thế của Hoàng Phụng.
Nhưng điều tra ra thì phiền phức lại đến, khi phát hiện Hoàng Phụng có gia thế khủng thì Lý Ý Đức đã rơi vào thế cưỡi trên lưng cọp rồi.
Nếu cứ như vậy mà thả Hoàng Phụng ra thì chắc chắn người phụ nữ này sẽ không dễ gì mà bỏ qua.
Nhưng nếu cứ giam giữ cô thì đến một ngày nào đó ông ta cũng sẽ gặp rắc rối mà thôi.
Phải biết rằng khi Hoàng Phụng xảy ra chuyện thì cả cái thành phố Vân Hải này đều sục sôi lên, như vậy cũng đủ để hiểu sức ảnh hưởng của cô phải khủng khiếp đến cỡ nào.
Một người có gia thế khủng khiếp như vậy mà lại đi làm một đặc vụ, có phải là đầu óc có vấn đề rồi không?
Lý Ý Đức bặm môi, lòng như lửa đốt thầm nghĩ.
Hành động này của Hoàng Phụng có khác nào chưa diệt được kẻ thù thì đã tự mình hại mình rồi?
Nhưng cô cũng khá may mắn khi gặp phải ông ta với tính cách thận trọng, ông ta đã điều tra gia thế của cô trước khi ra tay.
Một khi gặp phải tên nào chán sống, cứ thẳng tay sát hại hoặc làm nhục cô.
Vậy thì cho dù sau đó có người báo thù cho cô thì cũng chẳng giải quyết được gì cả vì cô cũng đâu còn trên đời này nữa?
Ngừng lại suy nghĩ đó, khoé miệng ông ta mấp máy nói: “Cậu nói đúng, tôi đúng là không nên bắt cô ta, khi tôi bắt được cô ta thì mọi kế hoạch của tôi đều bị phá vỡ, giờ tôi cũng vô cùng hối hận vì quyết định lúc đó”.
“Cũng đơn giản thôi, ông giao cô ấy lại cho tôi, tôi đưa cô ấy rời đi, từ nay về sau ông đường ông ông đi, việc tôi tôi làm, hai bên không can thiệp vào chuyện của nhau, ông thấy sao nào?”, Sở Phàm mỉm cười, nhướng mày nhìn sang Lý Ý Đức.
Gân xanh trên trán Lý Ý Đức không ngừng giật mạnh.
Ông ta hít một hơi thật sâu, cố kìm chế nỗi bực tức trong người: “Sở Phàm, có phải cậu nghĩ tôi là một tên ngốc đúng không?”
Thả Hoàng Phụng ra để cho cô cùng Sở Phàm rời đi thì chẳng khác nào thả đi hai rắc rối lớn nhất hay sao, đầu óc ông ta có vấn đề thì mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
“Vậy phải làm sao đây, ông không thả cô ấy ra, ông có dám làm hại cô ấy không?”
Sở Phàm cười lạnh lùng rồi hỏi: “Vào lúc này thì không thể để mất cả chì lẫn chài được, những người đứng sau lưng Hoàng Phụng chỉ là chưa biết được vị trí và hoàn cảnh của cô ấy cho nên mới không dám hấp tấp hành động, nếu để bọn họ biết vị trí cụ thể hiện tại của Hoàng Phụng thì ông thử nghĩ xem cái căn cứ nhỏ bé này của ông có thể chống cự được bao lâu?”,
“Hơn nữa, căn cứ này của ông còn dùng để sản xuất hàng cấm, tội nọ chồng chất tội kia, ông nghĩ ông còn có thể sống sót được à?”,
“Chính vì thế nên lời khuyên của tôi là đáng tin cậy nhất, ông thả tôi và Hoàng Phụng ra rồi nhân cơ hội này mua vé máy bay mà trốn ra nước ngoài, đừng bao giờ quay trở lại nữa”.
Nghe đến đó, Lý Ý Đức đột nhiên do dự và lay động, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị gạt đi.
Muốn ông ta từ bỏ cơ nghiệp mà khó khăn lắm mới gây dựng được ở thành phố Vân Hải này thì ông ta không làm được, cho nên ông ta nhất định phải nghĩ ra một cách vẹn toàn, vừa không chọc giận đám người đứng sau lưng Hoàng Phụng, vừa không để cô tố cáo ông ta!
Nhưng trước lúc đó thì Sở Phàm nhất định phải chết!
Thằng cha này là một nhân tố không lường trước được, hơn nữa còn nhiều lần thoả hiệp hoà bình với ông ta mà không được, loại người này chắc chắn không thể trở thành bạn bè được cho nên chỉ còn cách trừ bỏ mà thôi.
Nghĩ đến đó, Lý Ý Đức nheo mắt, lạnh lùng nói: “Sở Phàm, cậu từng tốn công vô ích nữa, nếu cậu đã tự dẫn xác đến thì tôi chẳng có lý do gì mà thả cậu ra cả, có trách thì cũng nên trách cậu quá tự tin, tự tin đến mức sắp phải bỏ mạng rồi đấy!”
Vừa dứt lời, Lý Ý Đức liếc nhìn hai tên người phương Tây đứng hai bên.
Hai tên này hiểu ý lập tức bước về phía Sở Phàm.
Còn Lý Ý Đức thì dẫn theo đám canh gác rút về căn cứ dưới lòng đất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Sở Phàm chỉ biết chẹp miệng, người này quả thực là thận trọng quá mức rồi.
Thường thì những lúc như thế này các nhân vật phản diện đều đứng một bên theo dõi xem nhân vật chính bị dạy dỗ một trận rồi khóc lóc xin tha mạng hay sao?
Sau đó mất cảnh giác khiến nhân vật chính lật ngược tình thế.
Nhưng ông ta ngay cả nhìn cũng không thèm mà đã quay người bỏ đi, ngay cả cơ hội cũng không cho Sở Phàm nữa.
“Thằng khốn, nghe nói mày đã giải quyết cả nhóm của Caesar rồi phải không?”
Môt tên người Tây đứng bên trái nới lỏng cavat trên cổ, cười một cách khó chịu nhìn Sở Phàm.
“Mày cũng biết Caesar cơ à?”
Sở Phàm ngạc nhiên liền hỏi.
“Đương nhiên, bởi vì chúng tao cũng là sát thủ của Điển Ngục mà!”
Tên người Tây cười nham hiểm, rồi xoay người đạp chân xuống đất, “bùm”một tiếng vang lên tạo ra một hố đất.
Còn cả cơ thể hắn ta thì xông thẳng tới trước mặt Sở Phàm tung ra một cú đấm mạnh!
Sở Phàm cũng thẳng tay đấm ra, hai cú đấm va chạm mạnh vào nhau.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Phần mặt đất chỗ hai người đứng bị rung động tạo ra một vết nứt mà mắt thường có thể nhìn thấy được giống như mạng nhện tủa ra các hướng vậy.
Bụp bụp bụp!
Tiếng đấm đá va chạm vang lên dồn dập.
Hai người không ngừng chạy nhảy né tránh trong lòng đất đá vôi.
Tốc độ của hai người vô cùng nhanh, những người đứng quanh chỉ nhìn thấy những bóng mờ.
“Ha ha ha, mày đúng là bản lĩnh hơn người mà, chẳng trách đám Caesar lại chết trong tay mày, bọn chúng chết cũng đáng!”
Những cú đấm khác mạnh mẽ tiếp tục tung ra, hai người đồng thời lùi về phía sau.
Sở Phàm chỉ lùi lại một bước là đã đứng vững lại được, còn tên người Tây kia liên tiếp lùi lại bốn năm bước nhưng hắn không hề quan tâm mà còn cười lớn, dường như hắn không để tâm đến khoảng cách về thực lực này.
“Nữa đi nào!”
Hắn tiếp tục hét lớn, rồi giơ nắm đấm xông về phía Sở Phàm.
Sở Phàm không hề sợ hãi, dùng hết sức mạnh đấu với hắn, tên người Tây này thực chất không phải là một võ sĩ nhưng cơ thể hắn cường tráng cho nên có thể chống đỡ được những đòn tấn công của Sở Phàm.
Thực tế thì thực lực hiện tại của Sở Phàm chỉ cần một cú tát có thể đánh ngất một người bình thường, nhưng tên này đã hứng chịu mấy cú đấm của Sở Phàm rồi mà hắn vẫn không hề hấn gì, khả năng hứng chịu tấn công của hắn phải ngang với sức trâu bò.
Tuy nhiên khi hai người đang hăng say đấu đá qua lại thì Sở Phàm đột nhiên cảm nhận được một luồng hơi thở nguy hiểm đang tiến đến từ phía bên cạnh.
Anh khẽ nhón chân lên mặt đất, cả người bay lên lộn vòng trên không trung, lúc này một luồng sáng đen lướt qua mái tóc anh, “ting” một tiếng vang lên rồi cắm sâu vào vách tường đá vôi.
Sở Phàm quay đầu lại mới phát hiện ra đó là một tên người Tây khác, lúc này trên cổ tay hắn ta đang đeo một thiết bị giống như chiếc nỏ, luồng ánh sáng đen ban nãy được bắn ra chính là từ thiết bị này.
“Trời ơi, thằng Hanson chết tiệt kia, mày lại không thu hút hoàn toàn được sự chú ý của thằng nhãi này, nếu không thì ban nãy tao đã ra tay thành công rồi!”
Để cho Sở Phàm né được đòn chí mạng này khiến tên người Tây đeo nỏ kia vô cùng tức giận, hắn liền lên tiếng mắng chửi.
Còn tên người Tây Hanson thì vò đầu bứt tóc, gượng gạo nói: “Xin lỗi nhé Cyril, thằng nhãi này quá mạnh, tao không thể áp chế được hắn, hắn còn chưa dùng hết sức đâu”.