“Anh muốn hỏi điều gì?”
Lý Triều thở phào một hơi, nếu anh ta đã có giá trị lợi dụng thì Sở Phàm chắc sẽ không giết anh ta đâu.
“Mấy ngày này có người lạ nào vào nhà anh rồi bị bố anh bắt lại không?”
Sở Phàm hỏi thẳng.
“Cái gì cơ?”
Lý Triều gãi đầu: “Mấy hôm nay bố tôi có ở đây đâu, trong nhà chỉ có mình tôi thôi, làm sao tôi lại không biết là có người đến được chứ?”
“Bố anh không ở nhà?”
Sở Phàm kinh ngạc, trong lòng có điều suy nghĩ, nếu Lý Ý Đức không ở nhà mấy hôm nay, thì Hoàng Phụng và Vương Quyền mất tích kiểu gì chứ.
Nhóm người bắt cóc chẳng lẽ lại không phải Lý Ý Đức?
“Anh còn câu hỏi nào nữa không?”
Lúc này, Lý Triều lại hỏi.
Sở Phàm nhìn anh ta rồi nói tiếp: “Vậy anh có biết bố anh đi đâu, và đi cùng ai không?”
“Ơ, bố tôi đi đâu liên quan gì đến anh, anh hỏi nhiều vậy làm gì?”, Lý Triều không ngu ngốc, biết chuyện Sở Phàm nghe ngóng tung tích của bố mình chắc chắn là không có gì hay ho.
Nhưng dường như anh ta đã quên mất tình cảnh hiện tại của mình, anh ta làm gì có tư cách mặc cả với Sở Phàm chứ.
Sở Phàm bèn đạp ngã anh ta. Không để anh ta đứng dậy, Sở Phàm đã đặt chân lên ngực anh ta, đè thật mạnh: “Anh tưởng tôi đang thương lượng với anh đấy à? Tôi cho anh một cơ hội nữa, không thì đừng trách tôi ác!”
Nói rồi, Sở Phàm lại tăng thêm sức ở chân.
Lý Triều đau đến mức kêu oai oái, cảm giác ngực mình như sắp vỡ ra: “Tôi nói, tôi nói, anh thả tôi ra đã!”
Sở Phàm lạnh lùng hừ một tiếng rồi thả chân ra.
Lý Triều sợ hãi nhìn Sở Phàm, run rẩy nói: “Tôi, tôi cũng không rõ là bố tôi đã đi đâu nữa, vì ông ấy chưa bao giờ nói với tôi chuyện liên quan đến công việc cả. Nhưng có một lần tôi nhìn thấy ông ấy nói chuyện, uống trà với mấy người phương Tây. Lần gần nhất ông ấy ra ngoài là ba ngày trước, cũng là đi với mấy người đó”.
Trước ranh giới của sự sống và cái chết, Lý Triều không ngần ngại mà bán đứng luôn cả bố của mình.
Sở Phàm sờ cằm, bắt đầu đoán thân phận của mấy người phương Tây kia.
Sau khi A Long chết, chuyện làm ăn của Lý Ý Đức và Tam giác Vàng cũng đứt đoạn, nhưng ông ta sẽ không dễ dàng từ bỏ số lợi nhuận khổng lồ từ việc buôn bán chất cấm, cho nên mấy người phương Tây kia có lẽ cũng làm ngành này đi.
“Đã hiểu, cảm ơn sự phối hợp của anh, tôi đi đây”.
Nghĩ xong, Sở Phàm mỉm cười với Lý Triều, rồi xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ.
Nếu Hoàng Phụng và Vương Quyền không ở trong trang viên thì chỉ còn phải đi tìm chỗ khác thôi. Sở Phàm không sợ Lý Triều lừa mình, dưới tình huống ban nãy, anh ta chắc chắn không dám nói dối.
Đi thẳng ra khỏi trang viên, Sở Phàm đột nhiên cảm nhận được những tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến từ khu rừng bên cạnh. Anh thả chậm tốc độ, nhẹ nhàng đi qua nhìn, thì phát hiện một nhóm người đeo khẩu trang, hành động rất thần bí.
Bọn họ còn mang theo cả các loại máy móc và công cụ, Sở Phàm thấy chúng rất quen mắt, vì anh cũng đã triệt phá một hang ổ y hệt như vậy gần đây.
“Hóa ra là thế, ông ta xây dựng hẳn một nơi chứa hàng cấm gần trang viên cơ à?”
Sở Phàm nhếch miệng cười, anh đã tìm được một manh mối khá quan trọng.
Nếu anh đoán không nhầm thì Hoàng Phụng và Vương Quyền chắc chắn đã phát hiện ra những người này, muốn đi theo để điều tra thì bị bọn họ bắt lại.
Dù sao cũng không thể di chuyển được số vũ khí và công cụ đó trong ngày một ngày hai được, dù có cẩn thận thế nào thì cũng sẽ đều có lúc bị phát hiện thôi.
Nghĩ vậy, Sở Phàm cũng cẩn thận đi theo, sau đó anh phát hiện có một cánh cửa vô cùng hiện đại nằm ở phía sau một cái sườn dốc cách trang viên không xa.
Người đàn ông đứng đầu nhóm người đặt vân tay vào máy, cửa liền mở ra ngay lập tức, rồi cả đám khiêng đồ đi vào.
Sở Phàm muốn lẻn vào luôn, nhưng anh không rõ tình huống cụ thể cộng với thực lực và thân phận của đám người phương Tây đó, nếu mạo hiểm đi vào thì không chỉ làm mọi chuyện càng thêm mù mờ, hơn nữa nhỡ Lý Ý Đức chó cùng rứt giậu, làm gì xấu với Hoàng Phụng thì mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng tệ nhất mất.
Nghĩ xong, anh quyết định rời đi trước rồi bàn kế hoạch với Hứa Vạn Sơn rồi tính tiếp. Còn Hoàng Phụng và Vương Quyền thì chỉ mong hai người phúc lớn mạng lớn, không gặp chuyện gì xui xẻo thôi.
Không thể trách Sở Phàm vô tình được, mà là anh với hai người này không thân thiết gì, chưa kể đến lúc trước Vương Quyền còn chống đối anh nữa.
Sở Phàm không phải thánh thần mà có thể lấy đức báo oán hay là yêu thương cả thế giới, mục đích anh đến là muốn biết xem giữa đám sát thủ Điển Ngục kia và Lý Ý Đức có quan hệ gì hay không thôi.
Nếu không có thì cứ giao Lý Ý Đức cho cục cảnh sát là được, còn nếu có thì Sở Phàm sẽ không bỏ qua cho ông ta đâu.
Dù sao anh cũng suýt thì đánh mất một người anh em tốt rồi, mâu thuẫn giữa anh và Điển Ngục đã đến mức không thể xoa dịu được nữa.
Tại cục cảnh sát.
Khi Hứa Vạn Sơn biết Sở Phàm đã tìm ra manh mối, anh ta không khỏi kinh ngạc, liền vỗ vai Sở Phàm và nói: “Cậu giỏi lắm, hiệu suất cao thật, cậu không đến cục cảnh sát làm đúng là phí của giời, hay là cậu làm nghề tay trái nữa đi, tôi trả tí lương cho cậu, được không?”
“Anh thấy tôi giống kiểu thiếu tiền à?”
Sở Phàm trợn mắt, không khách khí nói.
“Tôi biết là cậu Sở không thiếu tiền rồi, nên tôi cũng không định trả lương cho cậu, chủ yếu là công việc này là vì nhân dân quên mình, vì nhân dân đấu tranh, là việc mà ai cũng tôn trọng, cậu không thấy động lòng à?”
Hứa Vạn Sơn bày trò lôi kéo Sở Phàm bằng những điều kiện vô cùng “hấp dẫn”.
Nhưng Sở Phàm không hề bị lung lay, mà còn lấy một tờ A4 và bút ra từ trên giá sách, ngồi một bên vẽ vẽ không ngừng.
“Đây là cái gì thế?”
Hứa Vạn Sơn hỏi.
“Đây là kí hiệu tôi để lại ở khu vực gần với chỗ cửa ra vào đó, anh có thể dẫn người tới tìm nó và đi vào, như vậy sẽ không bị camera giám sát phát hiện”, Sở Phàm đặt bút xuống rồi nói.
“Đương nhiên, tôi cũng không ngờ Lý Ý Đức lại đặt hang ổ này dưới lòng đất, mà chỉ có một cái cửa vào đó, nếu các anh muốn đi vào thì gần như không có cơ hội, kể cả có muốn cưỡng chế tiến vào thì sẽ gây nguy hiểm đến sự an toàn của Hoàng Phụng, đây là chuyện mà bên trên hoàn toàn không muốn nhìn thấy”.
“Cậu nói đúng, cho nên chúng ta phải tính toán lâu dài, nếu Hoàng Phụng xảy ra chuyện thì mọi việc cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa”.
Một khi nói đến việc chính, Hứa Vạn Sơn liền trở nên nghiêm túc.
Lúc này, Sở Phàm đột ngột nói: “Theo sự hiểu biết của tôi về Lý Ý Đức, với tính cách giảo hoạt và cẩn thận của ông ta thì ông ta sẽ không chỉ giấu một cửa ra thôi đâu, một khi có người ngoài tấn công vào, thì cửa ra đó chẳng phải sẽ thành cửa chết hay sao?”
“Ý cậu là?”
Mắt Hứa Vạn Sơn sáng lên, dường như đã gần đoán được ý của Sở Phàm.