Kế hoạch lần này của Sở Phàm là chính anh sẽ làm mồi nhử để tóm gọn đám sát thủ này.
Rủi ro lớn nhất của kế hoạch này chính là Sở Phàm tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm, nhưng hiệu quả cao, bởi vì tên Caesar cầm đầu nhóm sát thủ Điển Ngục đã điều động hết nhân lực rồi.
Dù sao mục tiêu của bọn chúng vốn dĩ là Sở Phàm, nếu Sở Phàm vẫn cứ trốn tránh mãi không xuất hiện, bọn chúng mới đau đầu, bây giờ Sở Phàm xuất hiện một cách hiên ngang trong tầm ngắm súng bắn tỉa của bọn chúng như thế thì đương nhiên là bọn chúng không khách sáo rồi!
“Tom, mày đi tìm đường rút đi, chúng ta nhất định phải bắn phát ăn ngay, sau đó rút khỏi đây luôn!”
Caesar vừa ngắm bắn Sở Phàm, vừa lạnh lùng nói với tên râu xồm bên cạnh.
Hắn biết rõ Sở Phàm đang đánh cược, rằng bọn chúng sẽ không thể nào bắn trúng anh được, nếu hắn đoán không nhầm thì chắc chắn có rất nhiều vệ sĩ tinh nhuệ nhà họ Sở đang mai phục gần khu này, chỉ cần nghe thấy tiếng súng, nghĩa là hành tung bại lộ, những vệ sĩ tinh nhuệ này chắc chắn sẽ bao vây bọn chúng ngay, vì thế hắn buộc phải tìm được lui trước.
Tên râu xồm gật đầu, quay người đi luôn, trước kia tên này từng là trinh sát viên Đội biệt kích Báo tuyết, trinh sát và lựa chọn đường đi là bản lĩnh của hắn, Caesar vô cùng yên tâm.
Chưa đầy một phút, máy báo tin trên eo hắn rung lên, chứng tỏ tên râu xồm đã tìm thấy đường rút rồi, chỉ cần hắn bắn trúng Sở Phàm thì cả bọn có thể an toàn rời khỏi đây.
Nghĩ vậy, Caesar nở một nụ cười lạnh lùng, hắn lẩm bẩm: “Tạm biệt nhé, cậu hai nhà họ Sở!”
Nói xong ngón tay hắn từ từ đặt vào cò súng, đúng lúc hắn chuẩn bị bóp cò thì Sở Phàm đang chăm chú nướng thịt lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt cười cợt nhìn thẳng hắn hiện rõ trên chữ thập của ống ngắm.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Caesar dâng lên một nỗi sợ không tên bao trùm lấy hắn.
“Chuyện gì thế?!”
Caesar mặt tái mét thốt lên.
Rõ ràng hắn chưa hề bóp cò, vì sao Sở Phàm lại biết hắn đang ở đâu, nụ cười trên mặt Sở Phàm chắc chắn không phải là sự trùng hợp!
“Chuẩn bị rút!”
Suy nghĩ lướt qua trong đầu hắn, Caesar lập tức gập súng lại chuẩn bị rời khỏi đó.
Bỗng nhiên hắn nhận ra lần săn mồi này có một vấn đề rất lớn!
Đó là vì sao Sở Phàm lại tới nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi này để gài bẫy dụ bọn hắn?
Phải biết rằng, đối với khu vực rộng mênh mông, không có gì che chắn như thế này chính là thiên đường của những tay bắn tỉa, chẳng lẽ Sở Phàm không sợ chết ư?
Anh hoàn toàn có thể gài bẫy ở một nơi an toàn hơn chứ!
Ví dụ như trong thành phố Vân Hải, ở đó đất chật người đông, hơn nữa còn có bao nhiêu cao ốc làm vật che chắn, bọn hắn lại còn phải dè chừng lực lượng an ninh của Hoa Hạ, không thể nổ súng vô tư trong thành phố được.
Rõ ràng Sở Phàm có lựa chọn tốt hơn nhưng vẫn tới một nơi “đắc địa” thế này, bố trí bẫy mà ngay cả một thằng đần cũng nhìn ra được.
“Chết tiệt, mình coi thường thằng cha này rồi!”
Gương mặt Caesar méo mó, hắn hô to với đám lính bắn tỉa đằng sau: “Tất cả mau chóng chuẩn bị rút lui theo đường mà Tom đã đánh dấu, tên Sở Phàm chết tiệt đã biết hành tung của chúng ta từ lâu rồi!”
Lúc này cuối cùng Caesar mới hiểu, trong cuộc đi săn này, từ đầu đến cuối đám sát thủ bọn chúng đều là con mồi, Sở Phàm mới là kẻ săn mồi đích thực.
Bọn chúng biết Sở Phàm tự ra làm mồi nhử, bố trí bẫy để gài bọn chúng, vì thế chúng định tương kế tựu kế, nhân cơ hội này giết Sở Phàm.
Còn Sở Phàm thì lại biết bọn chúng sẽ tương kế tựu kế, muốn giết chết anh, vì thế anh đã gài một cái bẫy lớn hơn, hết vòng này tới vòng khác, đùa giỡn bọn chúng trong lòng bàn tay.
Bỗng nhiên Caesar hiểu ra, vì sao Gerlos lại nói người nhà họ Sở đều là kẻ điên, một đám thương nhân có mối làm ăn thì không làm lại cứ thích làm trái ngành, đã thế còn chuyên nghiệp hơn cả đám sát thủ bọn chúng!
Tuy nhiên, đúng lúc Caesar ra lệnh rút lui, một tên sát thủ hoảng hốt chạy đến, run rẩy nói: “Đại ca, không xong rồi!”
“Có chuyện gì?”
Caesar ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm tên sát thủ kia.
Tên kia run rẩy, hoảng hốt đáp: “Tom… Tom mất tích rồi!”
“Mày nói gì cơ? Sao Tom lại mất tích được? Thế còn những dấu vết chỉ đường Tom để lại thì sao?”, Caesar gào lên, hắn sải bước dài lên phía trước, túm lấy cổ áo tên sát thủ kia.
Tên sát thủ kia tỏ vẻ bất lực, nói: “Cũng không thấy đánh dấu nào hết, nhưng khi bọn em rời khỏi nơi này được vài trăm mét thì tìm thấy máy thông tin của Tom”.
Nói rồi, tên kia lấy ra một cái máy thông tin màu đen từ trong người.
Mặt Caesar sa sầm, sự lo lắng trong lòng càng lúc càng tăng lên mãnh liệt, đến mức hắn không còn thể che giấu được nữa.
Rõ ràng lúc nãy hắn vừa mới nhận được tín hiệu từ tên râu xồm, nói rằng đã tìm thấy đường lui rồi cơ mà, vì sao bây giờ tên râu xồm lại mất tích, chỉ để lại cái máy thông tin này trên đất?
Chẳng lẽ…
Trong lòng Caesar hơi run rẩy.
“Đúng thế, là tôi gửi tin đấy, bất ngờ chưa, ngạc nhiên chưa?”
Đang lúc Caesar điên cuồng suy nghĩ làm cách nào để rút khỏi đây thì giọng của Sở Phàm đột nhiên vang lên sau lưng hắn.
Cả đám sát thủ quay lại, phát hiện ra Sở Phàm vừa nãy còn đứng ở cách xa hơn cây số, sao bây giờ lại có mặt ở đây?
Không chỉ vậy, sau lưng Sở Phàm còn là những vệ sĩ tinh nhuệ, mang đầy đủ trang bị của nhà họ Sở, trên người bọn họ toát lên khí thế sắc bén và vững chắc, đã thế tất cả đều là người học võ.
“Sở Phàm!!”
Caesar nghiến răng, đôi mắt thù hằn nhìn Sở Phàm.
“Có phải đang cảm thấy lạ vì sao tôi lại đến nhanh thế không?”
Lúc này Sở Phàm vô cùng ung dung và bình thản, anh còn nở một nụ cười khinh bỉ.
Anh cầm lấy một cái kính viễn vọng từ vệ sĩ, vứt cho Caesar: “Anh nhìn lại chỗ nướng thịt xem”.
Caesar giật mình, lập tức cầm lấy kính viễn vọng rồi nhìn về phias đó, nhận thấy chỗ đó vẫn có một “Sở Phàm” đang nướng thịt.
“Tôi còn tưởng sát thủ của Điển Ngục giỏi đến đâu, thì ra cũng chỉ có thế, có phải các anh thấy tôi đần lắm phải không, sao tôi lại có thể ngu đến mức tự lấy mình làm mồi nhủ để dụ các anh được?”, Sở Phàm lắc đầu cười nói, vẻ mỉa mai trong ánh mắt khiến cả đám sát thủ đỏ mặt tía tai mà lại không thể nói được câu gì.
Bọn chúng đúng là đã coi thường Sở Phàm, đặc biệt là lần Gerlos tặng “quà gặp mặt” cho anh, Sở Phàm chẳng bị dọa cho ngu người là gì.
Tuy rằng khi đó Sở Phàm không bị thương, nhưng vẻ mặt lo lắng và bất lực của anh đám sát thủ nhìn thấy rõ ràng qua camera giám sát.
Vì sao kẻ mấy hôm trước còn khốn đốn mà chớp mắt đã trở nên cáo đến thế?
Caesar nghĩ không ra, những tên sát thủ khác của Điển Ngục cũng vậy.
Thực tế, lần đó Sở Phàm lại bị động và khốn đốn như thế chủ yếu là bên cạnh anh còn có Trần Mộng Dao, khiến cho anh bị phân tâm, nếu như không có Trần Mộng Dao thì anh không những không hoảng hốt mà còn có thể phản đòn ngay trong thời gian ngắn.
Chuyện vụ nổ đối với người bình thường thì rất nguy hiểm, nhưng đối với người đã trải qua đủ thể loại tranh đấu như Sở Phàm thì cũng chỉ là chuyện như cơm bữa.