Lúc này, Giang Mậu đứng dậy, ánh mắt kiên định nhìn Sở Phàm.
“Cậu Phàm, thật ra khi nghe cậu nói xong, tôi nghĩ các anh em ở đây cũng giống tôi, cảm thấy e dè và sợ hãi về cái tổ chức sát thủ tên Điển Ngục đó!”,
“Nhưng chúng tôi sẽ không lùi bước, từ giây phút chúng tôi tin tưởng cậu sẽ đưa chúng tôi đi đến thành công thì chúng ta coi như ở trên cùng một con thuyền rồi”,
“Không lẽ cậu cho rằng hôm nay chúng tôi đi ra khỏi đây, cắt đứt quan hệ với cậu thì có thể được bình yên sao?”,
“Cho dù người của Điển Ngục không tìm đến chúng tôi thì những người mà chúng tôi đắc tội sau những lần chinh chiến khắp nơi sẽ cho chúng tôi cơ hội được sống yên ổn chắc?”,
“Cho nên, chuyện đã đến nước này, chúng tôi chỉ có thể cắn răng cùng cậu xông lên!”,
“Không cần biết bọn chúng ghê gớm cỡ nào, cứ xông lên đã rồi tính. Thà chết vinh còn hơn sống nhục, nếu đánh không lại thì Giang Mậu tôi nộp mạng cho bọn chúng là được chứ gì!”,
“Các anh em Phàm Giới chúng ta đã từng đánh nhau, bị thương, chạy trốn, nhưng chưa bao giờ sợ hãi hết, có đúng không, các anh em!!”
Câu cuối cùng, Giang Mậu xoay người lại hét to với cả nhóm người trong phòng họp.
Tiếng gào này của Giang Mậu làm không khí của căn phòng sôi sục lên, mặt ai cũng đỏ lên vì hào hứng, nắm tay hô lớn: “Đúng, anh em Phàm Giới chúng ta thì sợ gì, anh Phàm muốn chiến thì chúng ta cũng chiến!”
Không thể không nói, Giang Mậu thật sự có tài lãnh đạo bẩm sinh.
Chẳng trách có thể làm náo động cả khu Tịnh Yên, hiện giờ thế lực hắn nắm giữ cũng đang dần dần thu phục hết các sản nghiệp của Hồng Hội, sắp trở thành thế lực mạnh nhất thế giới ngầm của thành phố Vân Hải.
Số người phục tùng mệnh lệnh của hắn nhiều hơn trước gấp bội, nhưng hắn vẫn quản lý rất gọn gàng, từ đó có thể thấy rõ được năng lực của hắn.
Mà ban nãy, sau khi Sở Phàm nói xong thì nhóm người còn cảm giác bị đè nén và nặng nề thì đã bị những câu nói của Giang Mậu kéo lên tinh thần. Giang Mậu này thật sự là một trợ thủ đắc lực của Sở Phàm.
Nghĩ vậy, Sở Phàm nhìn Giang Mậu rồi cười nói: “Phàm Giới... là tên tổ chức này của chúng ta sao?”
“Đúng vậy, cậu Phàm!”
Giang Mậu cười khà khà, gãi đầu nói: “Định là chờ cậu rảnh thì chúng ta sẽ bàn xem đặt tên gì cho hay, vì hiện tại thế lực của chúng ta càng ngày càng lớn rồi, nếu không có cái tên nào bùng cháy một chút thì sẽ thành trò cười mất”,
“Vừa hay có một tên nhóc nhắc đến “Phàm Giới”, tôi thấy cũng được, nên lấy ra dùng luôn. Dạo này cậu cũng bận nên tôi chưa kịp nói với cậu chuyện này”.
“Không sao đâu!”
Sở Phàm cười gật đầu nói: “Tên này rất hay, vừa có khí thế vừa vang dội, cứ gọi như vậy đi”.
Sau đó, anh nhìn quanh nhóm người, xác định tinh thần của tất cả đều đang rực cháy thì nói: “Giang Mậu, lúc trước tôi bảo anh mở rộng mạng lưới tình báo về tổ chức của chúng ta, anh đã làm đến đâu rồi?”
“Chuyện cậu Phàm giao cho tôi nào dám trì hoãn, trong thời gian này mặc dù tôi đang thu phục các sản nghiệp của Hồng Hội, nhưng tôi cũng luôn đốc thúc chuyện mạng lưới tình báo này”.
Giang Mậu đắc chí, vỗ ngực nói: “Nói không ngoa chứ, hiện giờ cả thành phố Vân Hải này, nơi đâu cũng có anh em của Phàm Giới rồi. Chuyện trên trời hay dưới bể gì tôi cũng đều tra hỏi ra được cho cậu!”
Sở Phàm hài lòng gật đầu: “Rất tốt, vậy anh có thể ra lệnh cho tổ tình báo đi thu thập thông tin về mấy tên Điển Ngục được rồi đấy. Điển Ngục là tổ chức thế giới ngầm của phương Tây, thì chắc phần lớn là người phương Tây thôi, nhưng không thể loại trừ việc có một số người phương Đông bên trong. Anh bảo tổ tình báo chú ý đến những kẻ vừa mới tiến vào thành phố Vân Hải, hành động kín kẽ ấy, có lẽ chính là bọn Điển Ngục đấy”,
“Khi tìm được chúng thì tôi sẽ chuẩn bị cho bọn chúng một món ‘quà gặp mặt’ thật lớn. Dám uy hiếp tôi? Để xem, cuối cùng mới là ai uy hiếp ai đấy!”
“Đã rõ! Tôi sẽ đi làm ngay!”
Giang Mậu đồng ý, sau đó đưa nhóm anh em rời đi.
Cùng lúc đó, tại một quán bar nhỏ tại khu Tĩnh Yên, có một nhóm nam nữ tóc vàng mắt xanh đang thưởng thức tiếngvi-ô-lông, thoải mái thưởng thức rượu ngon do chính tay bản thân điều chế ra.
Quán rượu này đã cũ nát rồi, hơn nữa cũng vì vị trí hẻo lánh nên bình thường ít có khách lui tới, chỉ có vài người pha chế và nhân viên phục vụ, nhưng họ cũng đã đều trở thành những thi thể lạnh như băng, bị ném chồng chất lên một góc trong phòng tạp hóa.
“Nè, Kine, kỹ thuật pha chế rượu của cô càng ngày càng tốt đấy, mỗi lần uống rượu cô làm đều khiến tôi có cảm giác uống bao nhiêu cũng không đủ”.
Một người đàn ông tóc vàng to khỏe đang dựa vào quầy bar, cười nói với một người phụ nữ phương Tây đang pha chế rượu.
Người phụ nữ tóc ngắn màu vàng kim, mặc một bộ đồ da bó sát, buộc những sợi dây bó sát người, nhìn qua còn thấy giống Black Widow trong bộ phim Avengers.
“Gerlos, nếu kỹ thuật của anh giỏi như cái miệng của anh thì chúng ta đã trở về phương Tây từ lâu rồi, chứ đâu cần phải ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này chứ!”, động tác pha chế của Kine chậm lại, rồi bất mãn nói với người đàn ông tóc vàng.
“Không sai, lần nào thằng cha này cũng khoác lác rằng bản thân là vua cháy nổ, lần này còn làm ra bốn vụ nổ liên tiếp, cuối cùng thì sao, bị thằng khốn Sở Phàm kia hóa giải hết!”
Trên một boong ghế ở góc nhà, một người đàn ông mặt đầy râu cười lớn, giọng nói tràn đầy khinh thường và mỉa mai.
Mấy người khác cũng cười ngặt nghẽo theo.
Gerlos đỏ bừng mặt, lầm bầm: “Mấy người nói nghe nhẹ quá, Sở Phàm đó là người nhà họ Sở đấy!”,
“Người nhà họ Sở là những kẻ điên đáng sợ nhất thế giới. Rõ ràng là dòng họ đứng đầu thế giới về thương nghiệp, nhưng nhìn cái tên Sở Thiên đó đi, anh ta đã làm trò gì ở thế giới ngầm vậy, trời đất ạ! Nếu không phải vì hành động lần này của Sở Phàm đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc làm ăn của Điển Ngục chúng ta thì tôi còn lâu mới thèm chạy đến cái đất nước Hoa Hạ này và ra tay với em trai của cái tên Sở Thiên đó đâu nhé! Nếu mà bị anh ta phát hiện thì ngày mai tôi sẽ không thấy bình minh nữa đâu!”
Vừa nhắc đến cái tên “Sở Thiên”, cả đám người trong quán bar liền chìm vào im lặng, mặt ai cũng lộ ra một biểu cảm khó mà diễn tả được.
Một lúc lâu sau, một người đàn ông gầy nhom, mặt tái nhợt bên cạnh gã râu quai nón khàn giọng nói: “Gerlos, đừng kêu than nữa, đây là mệnh lệnh của tổ chức. Sở Thiên đúng là rắc rối lớn, nhưng Sở Phàm thì không. Cậu đã thất bại một lần, nhưng không được phép có lần hai đâu”.
Người này là kẻ cầm đầu cho lần hành động này, tên là Caesar.
Anh ta vừa lên tiếng, Gerlos liền cúi đầu, không dám kêu la gì nữa.
Mà lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, cả đám người biến sắc, có người đã đứng dậy cầm vũ khí lên, ánh mắt nghiêm trọng nhìn chằm chằm về phía cửa.
“Xin chào, đồ ăn nhanh đã đến rồi đây ạ, xin hãy mở cửa nhận đồ!”