Hoàng Phụng vẫn đứng ở đó, ánh mắt sắc lạnh nhìn Từ Khải.
Từ Khải không ngờ ở trong cái thành phố Vân Hải này lại có người dám công khai chống đối lại hắn, khiến hắn không khỏi cảm thấy thú vị.
Hắn không cần đến xem thẻ nghiệp vụ trong tay Hoàng Phụng, là vì hắn cho rằng ở thành phố Vân Hải chẳng có thẻ nghiệp vụ nào có thể uy hiếp được hắn cả.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Hoàng Phụng, nhếch miệng nói: “Cô em này, chắc là cô vẫn chưa biết tôi rồi, chứ nếu không sao cô lại có gan đứng ra chống đối lại tôi đúng lúc này?”
Hoàng Phụng cất tấm thẻ lại, nói với giọng dửng dưng: “Chống đối anh chẳng có gì mà phải có gan hay không cả, chỉ cần là người thiên về lẽ phải thì đều sẽ không thể đứng nhìn anh làm hại người khác được!”
“Ôi, nói cũng có khí phách đấy nhỉ, cô em cảnh sát!”
Từ Khải phá lên cười rồi chỉ tay vào Hoàng Phụng nói: “Thế cô và bạn trai cô cướp món trứng cá muối mà tôi đã đặt từ trước thì sao không nói là cô đã sai đi, cướp đồ của người khác chẳng nhẽ lại là đúng à cô cảnh sát!”
Bị Từ Khải nói cho một câu khiến Hoàng Phụng nhất thời cừng họng.
Cô trừng mắt miệng lẩm bẩm nhìn Vương Quyền, cái người này cũng thật là, đang yên đang lành lại đến nhà hàng món Tây làm gì, kể cả muốn ăn thì ăn bò bít tết chẳng phải cũng được à?
Giờ chuyện đã đến nước này, mà bọn họ cũng lại không đúng nữa, nên thật là khó xử.
Cô đành nói với vẻ bất lực: “Lấy món đồ vốn không phải của chúng tôi thì đúng là chúng tôi đã sai, phần trứng cá muối này chúng tôi vẫn chưa ăn, nếu anh muốn thì giờ lấy luôn cũng được, nhưng anh không nên đi đánh người khác như thế!”
“Cô nghĩ giờ chỉ là chuyện trứng cá muối thôi à?”
Từ Khải nhìn Hoàng Phụng với con mắt như nhìn một kẻ ngốc: “Ông đây sống ở thành phố Vân Hải mấy chục năm rồi, xưa nay chỉ có tôi làm cho người khác thiệt, chỉ có tôi được lợi dụng người khác chứ chưa bao giờ có chuyện người khác hớt tay trên của tôi, tôi không cần thể diện à?”
“Vậy anh muốn thế nào?”, Hoàng Phụng nhíu mày, nói với giọng không vui.
Tên này sao giờ lại bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu thế này, nhưng hôm nay cô đi ăn cơm với Vương Quyền chứ không phải là đang ở nơi làm việc, nên cô không muốn làm cho câu chuyện trở nên phức tạp.
Từ Khải hí hí cười, nụ cười dâm dê kèm theo ánh mắt dung tục nhìn Hoàng Phụng từ trên xuống dưới mà nói: “Đơn giản thôi, chỉ cần cô ngủ với tôi một đêm thì tôi sẽ cho qua chuyện này, thấy sao?”
Nói xong, người đàn ông đứng bên cạnh Từ Khải cười phá lên.
Những người đứng xung quanh cũng không kìm được mà bàn tán, ánh mắt bọn họ nhìn về hướng Hoàng Phụng với vẻ thương hại, vì bọn họ cho rằng Hoàng Phụng không thoát được tối nay đâu.
“Anh nói cái gì cơ?”
Hoàng Phụng sa sầm mặt mày rồi định giáng luôn cho Từ Khải một cái tát mạnh, cho hắn một bài học.
Từ Khải chắc chắn là không kịp trở tay, nhưng người đàn ông đứng bên cạnh hắn lại đi lên trước một bước giơ tay ra tóm lấy cổ tay Hoàng Phụng.
“Người đẹp, có gì thì từ từ nói, động chân động tay thì không hay đâu!”
Người đàn ông đó cười một cách đê tiện rồi nhìn Hoàng Phụng với ánh mắt coi thường.
Hoàng Phụng cắn răng, giơ chân lên đá về phía đối phương, nhưng vẫn bị người đàn ông kia né được.
Vương Quyền đứng bên cạnh thấy vậy rất muốn xông lên giúp đỡ, nhưng anh ta lại không biết tý võ công nào, có xông lên thì cũng bằng thừa, anh ta sốt sắng đứng ngồi không yên.
Anh ta và Hoàng Phụng lần vừa rồi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đã ký thỏa thuận với cấp trên không được lôi dòng họ đứng sau anh ta vào trong khu vực Thành Phố Vân Hải, cho nên giờ anh ta không thể nào đem dòng họ của mình ra để uy hiếp Từ Hải được.
Hoàng Phụng đang đứng trước mặt anh ta đây thì không phải là đối thủ của người đàn ông kia, bị người đàn ông kia cứ vờn từ nãy giờ, trong lòng Vương Quyền bức bách hậm hực đến sắp phát khóc.
Cuối cùng vẫn là cô quản lý nhà hàng nhanh trí, vội vàng lấy điện thoại ra trốn vào một góc gọi điện cho bác Đinh cầu cứu, dám gây sự ở trong nhà hàng của cao ốc Thiên Môn thì đúng là không biết sợ chết là gì!
Mặt khác, Sở Phàm đang cùng Trần Mộng Dao với Kiều Tuyết đi mua sắm, trên tay anh, rồi cả vai nữa toàn là túi nọ túi kia của các thương hiệu nổi tiếng, bên trong toàn là quần áo của Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết.
Lớn đến từng này rồi nhưng lần đầu tiên anh mới phát hiện ra đi mua sắm lại là chuyện khủng khiếp như vậy, anh thà một lúc đánh với mười người kiểu quái vật như A Long còn hơn phải đi mua sắm thế này.
“Anh Sở Phàm, chúng mình đi xem thêm mười cửa hàng nữa được không, chỉ mười cửa hàng thôi!”
Trần Mộng Dao thấy vẻ mặt buồn bã của Sở Phàm nên lập tức đi lên phía trước lấy lòng anh.
Sở Phàm cười gượng một tiếng, nụ cười đúng kiểu dở khóc dở cười mà nói: “Dao Dao, đừng nói là mười cửa hàng, kể cả hai mươi cửa hàng nữa thì anh cũng sẽ chờ em, em cứ yên tâm đi!”
Nghe thấy câu nói có vẻ chân thành của Sở Phàm, Trần Mộng Dao vui mừng mà nở một nụ cười tươi rạng rỡ.
“Hừ, ai bảo trước đây anh chẳng đưa em đi, lần này phải hành cho anh một trận mới được!”
Nói xong, cô quay người đi, đang định đi xuống cửa hàng phía dưới tầng thì điện thoại trong túi quần Sở Phàm đột nhiên reo lên.
Anh lôi điện thoại ra xem, thấy bác Đinh gọi tới.
Khi Sở Phàm còn đang do dự có nên nghe máy hay không, thì anh đã nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Trần Mộng Dao rồi.
Thấy Sở Phàm nhìn cô, Trần Mộng Dao cố cười gượng: “Anh Sở Phàm, nếu anh bận thì anh đi trước đi, dù sao hôm nay em cung đi mua được nhiều rồi, lần sau lại đi tiếp cũng được!”
Nghe thấy vậy, trong lòng Sở Phàm hơi đau nhói.
Cô bé này rốt cuộc biết điều đến mức nào đây, tất cả những buồn bã, ấm ức đều cứ phải chịu đựng một mình à?
Nghĩ vậy, Sở Phàm không do dự mà tắt luôn điện thoại.
Anh cười hì hì nói: “Đừng ngốc nữa, được ra ngoài chơi với em thì anh cũng được thư giãn mà, em không biết chứ ngày nào cũng xử lý những chuyện linh linh kia mệt lắm, bác Đinh cũng thật là, giống hệt cô chủ nhiệm trước đây của anh, suốt ngày giục anh đến trường học mà chẳng cho anh nghỉ ngơi tý gì cả, haiz......”
“Thật không đấy?”
Hai mắt Trần Mộng Dao sáng lên, mừng rỡ ôm chầm lấy Sở Phàm rồi thơm nhẹ lên má anh.
Kiều Tuyết đứng cạnh thấy vậy không nhịn được mà lên tiếng: “Hai người cũng chú ý chút được không, ở đây bao nhiêu người như thế mà chẳng biết ngại gì!”
Sở Phàm nhíu mày, nói với Kiều Tuyết: “Hay là chị Tuyết cũng đến thơm tôi một cái đi?”
“Cậu muốn chết à!”
Kiều Tuyết sững sờ vừa ngại vừa giận mặt đỏ bừng đi đến định đánh cho Sở Phàm một cái.
Ba người cười đùa trêu nhau trên phố, đột nhiên phía bức tường bằng kính ở trên tầng ba của một nhà hàng phía trước đột nhiên phát ra tiếng “bụp” lớn!
Rồi một bóng người từ bức tường kính vỡ đó bắn ra rồi ngã xuống.
Những người đi dưới đường thấy vậy không khỏi kinh hoàng mà hét lên, Sở Phàm phản xạ nhanh, anh bỏ hết các túi đồ trên tay xuống, lao về phía trước đỡ lấy người kia.
“Tá lực!”
Lúc đỡ được người kia trong tay, Sở Phàm sử dụng kỹ thuật vận tá lực, đẩy lực mạnh xuống đất.
Hai tiếng “bụp bụp” kêu lên.
Những miếng gạch lát đường cứng cáp đột nhiên xuất hiện hai cái hố sâu, bên cạnh miệng hố toàn những vết rạn nứt.
“Cô không sao chứ?”
Đỡ được người đó xong, Sở Phàm hơi thở phào một cái rồi nhìn người đó mà nói.
Khi anh nhìn người đó, đối phương cũng đang nhìn vào anh, bốn mắt nhìn nhau một cách sững sờ.
“Là cô?!”