Đội cảnh sát nghe thấy có người lên tiếng thì liền dừng bước, quay đầu lại nhìn thì hoá ra người vừa lên tiếng chính là Vương Quyền.
Lúc này anh ta đang nhăn mặt chỉ vào Sở Phàm với bộ thường phục mà hỏi.
Hứa Vạn Sơn khẽ cau mày rồi nói: “Đặc công Vương, đây là Sở Phàm bạn của tôi, cậu ấy tham gia hành động lần này với tư cách là khách mời đặc biệt”.
“Khách mời đặc biệt là thế nào?”
Vương Quyền nhăn nhó nói với giọng điệu khó chịu: “Cấp trên đã cử hai đặc công chúng tôi đến đây rồi mà cậu vẫn còn lo nhiệm vụ lần này không hoàn thành được hay sao? Làm như vậy khác nào không có lòng tin với chúng tôi và cả cấp trên nữa!”
“Tôi không có ý đó, anh hiểu lầm rồi đặc công Vương ạ”.
Hứa Vạn Sơn hít một hơi sâu, anh cố kìm nén sự bất mãn trong lòng mình: “Tất cả những manh mối về kẻ phạm tội lần này đều là do bạn tôi cung cấp, hơn nữa cậu ấy còn là một cao thủ vô cùng lợi hại, tôi nghĩ nếu cậu ấy cùng tham gia thì chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ lần này dễ dàng hơn”.
“Không cần phải thế!”
Vương Quyền lắc đầu cười lạnh lùng: “Việc truy bắt tội phạm đương nhiên là việc của chúng ta phải làm, cậu để một người dân bình thường tham dự vào thì không hợp lý cho lắm, lại còn cái gì mà cao thủ lợi hại nữa, tôi nói không phải chứ trông cậu ta gầy gò ốm yếu như vậy thì lợi hại kiểu gì!”
Nghe đến đó thì sắc mặt Hứa Vạn Sơn đột nhiên sầm lại.
Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy thì mối quan hệ giữa anh và Sở Phàm không còn đơn giản chỉ là mối quan hệ hợp tác nữa mà trong thâm tâm anh đã coi Sở Phàm như một người anh em cùng vào sinh ra tử rồi.
Bây giờ Sở Phàm lại bị người khác chế giễu như vậy thì trong lòng anh đã cảm thấy vô cùng tức giận, khi anh định tranh luận với Vương Quyền thì Sở Phàm đột nhiên khoác tay lên vai anh để cản anh lại.
“Anh Hứa, anh ta nói đúng, tôi chỉ là một người dân bình thường không tiện tham gia vào những hành động kiểu như này, các anh đi là được rồi!”, Sở Phàm liếc nhìn Vương Quyền và Hoàng Phụng rồi nhẹ nhàng cười nói.
Nói xong, anh quay người rời khỏi cục cảnh sát mà không nói thêm gì nữa.
Hứa Vạn Sơn mới phục hồi lại chức vụ chưa được bao lâu vì vậy tốt nhất anh không nên gây mâu thuẫn với người khác thì hơn, nếu không dễ xảy ra điều tiếng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của anh.
Nhưng cho dù là rời đi thì Sở Phàm cũng chỉ là đồng ý không tham dự hành động cùng người của cục cảnh sát mà thôi, anh vẫn có thể tự mình đến đó được mà, dù sao thì anh cũng nắm rõ được vị trí của thôn Đông Lãnh, sử dụng điện thoại tìm chỉ dẫn là đến được.
Ngồi bên trong xe, Sở Phàm dõi theo bảy tám chiếc xe cảnh sát đang hú còi rời khỏi cục cảnh sát, anh cũng nổ máy và đi theo chỉ dẫn chạy đến thôn Đông Lãnh.
Khu vực này cách trung tâm thành phố khoảng hai tiếng đi đường, cho dù đi với tốc độ nhanh nhất cũng phải mất nửa tiếng mới tới nơi được, chính vì thế Sở Phàm có dư thời gian, anh đi chậm rãi ngay sau đoàn xe của cục chấp pháp, vừa bảo đảm không bị phát hiện và cũng không để mình bị lạc đường.
Suốt dọc đường anh cũng không hề rảnh rỗi, anh đã liên lạc với bác Đinh để hỏi một số chuyện có liên quan đến thôn Đông Lãnh.
Điều này không có nghĩa là bác Đinh rất am hiểu về thôn Đông Lãnh mà là những vệ sĩ quả cảm của nhà họ Sở mỗi lần đến một địa điểm mới thì việc đầu tiên là họ phải ghi chép lại và quan sát tình hình của nơi đó, đồng thời lưu lại vào một cuốn sổ để giúp những vệ sĩ quả cảm sau này hành động được dễ dàng và thuận tiện hơn.
Cậu vệ sĩ quả cảm trước đó tuy đã hy sinh nhưng tất cả những hình ảnh và tài liệu có liên quan đến thôn Đông Lãnh đều được gửi về, chỉ là lúc đó Sở Phàm chỉ xem bức ảnh còn tài liệu về thôn Đông Lãnh thì anh vẫn chưa kịp xem.
“Cậu chủ, vị trí địa lý của thôn Đông Lãnh là nằm trong một ngọn núi sâu, giao thông đi lại rất khó khăn, đây chính là lý do mà những người dân trong thôn ít kết nối với thế giới bên ngoài, và có cảm giác như bị cô lập vậy”, giọng của bác Đinh chậm rãi vang lên trong điện thoại.
Nghe thấy vậy, Sở Phàm lập tức hiểu ra một hàm ý khác trong lời nói của bác Đinh: Nếu thôn Đông Lãnh đã bị cô lập với thế giới bên ngoài, vậy thì chắc chắn rất khó tiếp cận được với những người sống ở đó, thường thì những nơi càng xa cách với thế giới bên ngoài thì người bên trong càng sẽ đề phòng với người bên ngoài, đây cũng là tâm lý chung rồi.
Cũng không hiểu sao Lý Ý Đức lại có thể tìm được một nơi như thế này để mà âm thầm lặng lẽ xây dựng một nhà máy sản xuất hàng cấm.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, xe đã chạy đến một đoạn đường núi vô cùng gồ ghề hiểm trở.
May là cục cảnh sát và Sở Phàm đều đã có sự chuẩn bị trước, xe của bọn họ đều có khả năng vượt qua mọi địa hình, cho nên không phải lo lắng với vấn đề nhỏ này.
Đi tiếp thêm khoảng ba mươi phút nữa thì Sở Phàm đã nhìn thấy những làn khói bốc lên, điều đó chứng tỏ điểm đến không còn xa nữa.
Đúng như vậy, đoàn xe của cục cảnh sát đã dừng lại, tất cả nhân viên cảnh sát với được trang bị vũ khí đầy đủ bắt đầu xuống xe chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ.
Sở Phàm đứng cách bọn họ vài trăm mét, anh cũng thay một bộ trang phục chiến đấu bó sát, và che kín mặt bằng khẩu trang.
Không phải anh sợ bị người khác phát hiện ra bản thân mà là không muốn để cho cái người gọi là Vương Quyền kia có cơ hội gây khó dễ, vừa nhìn đã biết anh ta là một tên lắm chuyện, không thèm gây chuyện thì chi bằng mình né anh ta đi.
“Tất cả các đồng chí kiểm tra lại một lần nữa vũ khí của mọi người, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi!”
Khi các nhân viên cảnh sát kiểm tra lại vũ khí trang bị một lần nữa thì đột nhiên Vương Quyền tiến lên trước mặt mọi người, anh ta khoát tay rồi bắt đầu nói, anh ta nói về cái gì mà dưới sự chỉ đạo sáng suốt của cấp trên, mọi người nhất định có thể giành chiến thắng và vẻ vang trở về, mọi người nhất định phải cảm ơn sự quan tâm và dẫn dắt của lãnh đạo của tổ chức…
Nói chung là những lời vô nghĩa chẳng có liên quan gì đến hành động lần này cả, anh đều nói một lượt.
Cuối cùng thậm chí ngay cả đặc công tên Hoàng Phụng cũng không nghe lọt tai nữa, cô liền thẳng thắn ngắt lời: “Vương Quyền, anh nói xong chưa, tóm lại là có hành động nữa hay không đây?”
Sắc mặt Vương Quyền trở nên cứng đờ, anh ta cười gượng nói: “Hành động hành động chứ, đương nhiên phải hành động rồi, mọi người chuẩn bị xuất phát thôi!”
Nghe đến đó, tất cả nhân viên cảnh sát đều không nhúc nhích, bởi vì người chỉ huy của hành động lần này là Hứa Vạn Sơn, Vương Quyền và Hoàng Phụng chỉ được cử đến để hỗ trợ, nhưng cũng chỉ là tham gia với tư cách là nhân viên chứ không phải là chỉ huy, hành động đoạt quyền của Vương Quyền như vậy sớm đã khiến mọi người đều cảm thấy bất mãn rồi thì sao có thể nghe theo hiệu lệnh của anh ta được chứ.
Ánh mặt Vương Quyền sắc lạnh, anh ta đang định mắng mỏ mọi người thì Hứa Vạn Sơn liền bước lên trước lạnh lùng nói: “Toàn bộ mọi người tập hợp, chuẩn bị hành động!”
Một hiệu lệnh vang lên, tất cả nhân viên cảnh sát đều lập tức đứng dậy, xếp thành hàng báo cáo sĩ số, các thao tác đều được hoàn thành chỉ trong tích tắc, hiệu xuất cao.
Điều đó càng khiến Vương Quyền cảm thấy khó chịu hơn, anh ta lạnh lùng trợn mắt nhìn Hứa Vạn Sơn.
Hứa Vạn Sơn cũng chẳng có thời gian so đo với anh ta, anh quay người dẫn đầu đi về phía thôn Đông Lãnh, toàn bộ nhân viên cảnh sát cũng vội vã theo sau.
Sở Phàm đứng ở phía xa quan sát động tĩnh phía bên này, sau khi bọn họ xuất phát hành động thì anh mới ung dung theo sau.
Bên trong một nhà máy phế liệu sâu trong thôn Đông Lãnh lúc này.
A Long đang chỉ huy đàn em tháo dỡ các thiết bị và chuyển bị di dời địa điểm, kể từ khi vệ sĩ quả cảm của nhà họ Sở bị phát hiện và bị anh ta giết thì anh ta đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, biết được hành tung của mình đã bị bại lộ cho nên anh ta lập tức có biện pháp đối phó.
Nhưng tiếc rằng giá cả các thiết bị cấm này khá đắt đỏ, hơn nữa cách lắp ráp vô cùng phức tạp cho nên trong thời gian ngắn thì không thể kịp để chuyển đi được.