“Người đó là Thẩm…Thẩm Lăng Khê sao?”
Rốt cục thì cũng có người nói ra suy nghĩ mà những người ở đó đang cảm thấy bàng hoàng mà cũng không thể tin vào mắt mình nữa.
Ngay sau đó, có một số fan cứng của Thẩm Lăng Khê hét lên một cách phấn khích: “Là Thẩm Lăng Khê, đúng là Thẩm Lăng Khê rồi!”
Thần tượng của họ đột nhiên xuất hiện ở đây, trời đất ơi, đúng là không thể tin được!
Nhóm fan này vô cùng thích thú khi cảm giác thần tượng của họ xuất hiện ngay trước mắt mà lại ở một khoảng cách gần như vậy, điều đó khiến bọn họ sung sướng đến phát ngất.
Nhưng khi họ nhìn thấy vẻ u sầu trên khuôn mặt Thẩm Lăng Khê thì tất cả sự phấn khích ban nãy đều dần dần dịu lại.
Lúc này bọn họ mới hiểu rằng hoá ra Thẩm Lăng Khê đang biểu diễn tiết mục, và đây không phải là buổi biểu diễn cá nhân của Thẩm Lăng Khê, nếu bọn họ còn tiếp tục reo hò la hét biết đâu sẽ làm ảnh hưởng hơn đến thần tượng thì sao?
Chính vì suy nghĩ đó cho nên tất cả các fan đều kìm chế lại sự phấn khích trong lòng, họ bắt đầu chăm chú theo dõi tiết mục.
“Cô ấy lang thang một mình dưới góc phố mưa rơi hiu quạnh
Trên tay cầm chiếc ô giấy
Giống như tôi
Giống như tôi
Một mình lặng lẽ, cô quạnh, u sầu”.
Khi đoạn cảm thụ thứ ba vang lên, Sở Phàm và Thẩm Lăng Khê bước từng bước chậm rãi, dần dần tiến lại gần nhau.
“Cô ấy lặng lẽ lại gần
Lại gần, rồi lại gần hơn
Ánh mắt như trút bỏ tất cả
Cô ấy lướt qua
Giống như một giấc mộng
Buồn bã rối bời như một giấc mộng
Một nhành tử đinh hương
Giống như lướt qua trong giấc mộng vậy
Một cô gái nhẹ lướt qua tôi
…”
Trên sân khấu, Sở Phàm và Thẩm Lăng Khê đã đến sát cạnh nhau, hai người ngẩng đầu lên một cách chậm rãi, rồi đưa mắt nhìn về đối phương.
Hiện lên trong ánh mắt ấy là sự ngưỡng mộ và vui sướng của Sở Phàm.
Còn trong ánh mắt Thẩm Lăng Khê lại là vẻ đượm buồn ai oán, giống như có muôn vàn nỗi buồn mà không biết tâm sự cùng ai, giống như có bao điều tâm tư mà không biết thổ lộ thế nào, điều đó khiến người ta phải xót xa đau lòng biết bao.
“Trên tay cầm chiếc ô giấy
Một mình lang thang
Dưới góc phố mưa rơi hiu quạnh dài lê thê
Mong mỏi biết bao
Gặp một người con gái
Mang nỗi u sầu như loài tử đinh hương kia
…”
Bất giác, tác phẩm đã được ngâm nga đến đoạn cuối cùng.
Sở Phàm và Thẩm Lăng Khê bước đến cuối sân khấu, họ cùng quay lại, dùng ánh mắt nhìn nhau lần thứ hai.
Cuối cùng, đèn trên sân khấu dần tắt hẳn.
Trong bóng tối bao trùm, khán giả bên dưới sân khấu đột nhiên như bừng tỉnh sau cơn mơ, bọn họ đã chìm đắm trong khung cảnh mơ ảo kèm thêm tiếng mưa rơi phối âm từ lúc nào không biết.
Bộ áo dài truyền thống đó, bóng dáng rực lửa đó, còn có hai ánh mắt như thay cho hơi thở nữa.
Phía sau sân khấu, Lâm Khải bỏ míc xuống một cách nặng nhọc, cậu ấy có cảm giác như cả cơ thể được giải phóng rồi ngồi thụp xuống đất lắc đầu cười một cách khổ sở.
Cậu thực sự khâm phục Sở Phàm và Thẩm Lăng Khê, sao mà họ có thể nghĩ ra tiết mục này được chứ, hơn nữa còn giấu cậu ấy đến giờ không hề cho cậu ấy biết tý gì cả, khi tiết mục sắp bắt đầu mới in lời bài “Góc phố mưa rơi” ra cho cậu, để cậu ấy lấy cảm xúc mà kể lại bài đó.
Thật hú hồn, chẳng lẽ họ không sợ cậu ấy sẽ làm hỏng cả bài tản văn hay sao?
Nhưng dù sao thì Sở Phàm và Thẩm Lăng Khê sắp xếp như vậy đương nhiên họ cũng đã suy nghĩ cả rồi, ngoài việc giữ bí mật ra thì quan trong hơn chính là nếu để Lâm Khải biết trước được tiết mục biểu diễn thì cậu ấy có thể luyện tập đọc đi đọc lại bài văn này.
Nhưng việc đọc diễn cảm không phải cứ đọc nhiều lần thì có thể mang cảm xúc vào tác phẩm đó được.
Bọn họ lo rằng nếu để Lâm Khải đọc nhiều lần sẽ dẫn đến tác dụng ngược, khiến cậu ấy không thể nào biểu đạt ra cảm xúc đó một cách hoàn hảo nhất.
Chính vì thế mà mới giấu cậu ấy đến tận bây giờ, để trước khi tiết mục bắt đầu mới đọc lại bài văn cách đây nhiều năm, có như vậy thì tất cả những cảm xúc khi cậu ấy đọc bài văn ấy mới có thể thực sự phát ra từ đáy lòng được.
Lúc này, ánh đèn sân khấu dần dần sáng lên, toàn bộ đèn trong hội trường cũng sáng lên.
Nhưng trên sân khấu lại không thấy bóng dáng Sở Phàm và Thẩm Lăng Khê đâu cả.
Sau một quãng thời gian ngắn khiến khán giả kinh ngạc thì phía dưới sân khấu bọn họ lập tức phát ra những tiếng la hết trấn động cả hội trường, họ hò reo tên của Thẩm Lăng Khê, chỉ mong rằng cô có thể ra gặp gỡ bọn họ một lát.
Những sinh viên trong lớp của Sở Phàm cũng phấn khích mà nhảy cẫng lên tại chỗ.
“Ha ha, cái cậu Sở Phàm này cũng khá đấy chứ, cậu ta còn có thể mời được cả Thẩm Lăng Khê đến thật!”
“Giỏi lắm, Sở Phàm đệ nhất thiên hạ, lát nữa chúng tôi sẽ thi chạy không mặc đồ và lộn nhào trên không, cậu nhất định phải dẫn Thẩm Lăng Khê đến xem đấy nhé!”
“Im đi, đừng có mơ tưởng dùng cơ thể bẩn thỉu của cậu mà làm vẩn đục đôi mắt của thần tượng tôi!”
“Khốn kiếp muốn đánh nhau đúng không….”
Hết cuộc tranh cãi này đến cuộc đấu khẩu khác vang lên, cả hội trường ồn ào nhốn nháo một vùng.
Nhưng mà Thẩm Lăng Khê sẽ không xuất hiện nữa.
Vì đây là buổi lễ tốt nghiệp, nhân vật chính là các sinh viên sắp tốt nghiệp.
Nếu Thẩm Lăng Khê xuất hiện tiếp thì sẽ tràn ngập những nghi ngờ, chỉ với tư cách biểu diễn xong rút lui mới có thể mang lại hiệu quả cao nhất cho tiết mục và lại không ảnh hưởng đến tiến trình bình thường của buổi lễ.
Phía dưới hàng ghế ban giám khảo, toàn bộ các thầy cô ban giám khảo, đứng đầu là Tề Ngọc Phân đều rơi vào trạng thái sững sờ.
Bọn họ không ngờ rằng, chỉ là một buổi lễ tốt nghiệp thôi mà lại có thể mời cả ngôi sao quốc tế Thẩm Lăng Khê đến ngay tại sân khấu này nữa.
Ai mà có khả năng đó cũng thật ghê gớm đây? Nhưng chuyện khủng khiếp hơn cuối cùng đã xảy ra, khi ban giám khảo còn trong trạng thái bàng hoàng thì người trợ lý đã thu lại bảng chấm điểm trước mặt họ và mang lên đưa cho người dẫn trương trình tổng hợp điểm.
Lúc này chỉ thấy sắc mặt người dẫn chương trình có phần khó hiểu khi bước lên sân khấu, người dẫn chương trình đọc: “Tiếp theo đây, tôi xin công bố kết quả cho mọi người, số điểm của lớp bảy học viện quản lý kinh tế với tiết mục biểu diễn “Góc phố mưa rơi”.
Khản giả nghe đến đó đều dần dần yên tĩnh.
Bọn họ đang tò mò với tiết mục có sự tham gia diễn xuất của Thẩm Lăng Khê thì chắc chắn điểm số phải cao lắm đây, hơn nữa tiết mục này thực sự vô cùng đặc sắc, bọn họ vô tình đã được tiết mục dẫn dắt đắm chìm vào bầu không khí trong bài văn ấy.
Bóng hình lang thang vừa cô độc vừa ai oán ấy có lẽ suốt cuộc đời này sẽ luôn phát phất trong đầu họ không thể nào tan biến.
Chính lúc họ đang hồi hộp mong đợi thì người dẫn chương trình phải đọc lên một cách khó khăn: “Tiết mục “Góc phố mưa rơi”, bỏ qua số điểm cao nhất, bỏ qua số điểm thấp nhất, số điểm cuối cùng đạt được là 0 điểm!”
Vừa dứt lời, dưới hàng ghế khán giả tât cả mọi người đều ngẩn người.
Các thầy cô trong ban giám khảo gồm cả Tề Ngọc Phân sắc mặt đột nhiên thay đổi, mặt cắt không còn một giọt máu.
Còn khán giả sau một hồi sững sờ thì dần dần tức giận đứng lên, chửi lớn: “Ban giám khảo kiểu gì thế, chưa nói đến việc tiết mục hay ra sao, chỉ với sự xuất hiện của thần tượng Thẩm Lăng Khê thôi thì không thể nào chỉ được 0 điểm, các vị ban giám khảo đầu óc có vấn đề rồi hay sao!”
“Đúng vậy, ban nãy có một tiết mục trượt patin còn được 7.6 điểm, vậy mà thần tượng của chúng tôi là một ngôi sao lớn quốc tế mà cũng không bằng một đôi giày patin hay sao?”
“Mờ ám quá, đề nghị phúc khảo!”
“Mờ ám quá, chấm lại đi!”
Nhưng âm thanh phản đối vang lên nhốn nháo như một làn sóng trải dài trong hội trường.
Sắc mặt thầy hiệu trưởng vô cùng khó coi, ông tiến đến trước mặt Tề Ngọc Phân tức giận nói: “Mọi người đang làm cái quái gì thế, tiết mục hay như vậy mà chấm 0 điểm hay sao? Nếu không cần mắt nữa thì mang hiến tặng người khác đi cho đỡ phí, đừng ở đây làm ra xấu hổ nữa, cả cô trưởng khoa nữa, đầu óc cô có vấn đề rồi sao!”
Tề Ngọc Phân toát mồ hôi, miệng lắp bắp không nói được lời nào.
Trong khi bà ta còn đang hận Sở Phàm thì đèn trên sân khấu đột nhiên tối lại, tiếp sau đó một đường sáng chiếu vào màn hình phía sau sân khấu, sau đó xuất hiện một đoạn video.
Đó là chiếc máy chiếu được hội trường chuẩn bị trước, không hiểu sao đột nhiên được khởi động?
Khi khán giả còn đang thắc mắc, Tề Ngọc Phân nhìn thấy nội dung bên trên video đó thì sắc mặt đột nhiên trở nên xám xịt.