“Không liên quan tới ông, ông chỉ cần nói cho tôi biết là được”.
Hạ Trúc không rảnh mà nói nhiều với ông ta, cô hỏi thẳng.
Phùng Khang Hoa nghe xong thì cứ như nghe được chuyện hài, bật cười hơ hớ.
“Cô này, có phải cô vẫn chưa hiểu rõ tình hình của Sở Phàm bây giờ không đấy?”, Phùng Khang Hoa đi tới trước mặt Hạ Trúc, ông ta nhìn cô với tvới vẻ cao ngạo, giọng nói lạnh lùng: “Bây giờ cô và Sở Phàm đã rơi vào tay tôi rồi, hai tên tù binh lại dám nói giọng này với tôi à?”
“Cô có tin bây giờ tôi sai người hãm hiếp cô, sau đó quay video lại đăng lên các diễn đàn trong nước, chắc hẳn với gương mặt và vóc dáng của cô sẽ thì lượt like sẽ nhiều lắm đấy!”
Nghe vậy đám lãnh đạo cấp cao đang nằm trên đất thở hồng hộc giả chết vội vàng bật dậy như tôm, kẻ nào cũng muốn được hy sinh bản thân, đảm nhiệm vai nam chính trong video.
Tuy vậy Hạ Trúc chẳng hề lo lắng, cô nhếch mép cười: “Nếu ông không hợp tác thì tôi đành dùng cách của mình để tìm ra đáp án tôi cần vậy”.
Vừa dứt lời, Hạ Trúc đứng dậy khỏi sô pha.
Cấp dưới của tên đàn ông mặt sẹo là người đầu tiên cảm giác có cái gì đó sai sai, vừa mới định cầm súng lên bắn Hạ Trúc thì cô đã biến mất khỏi tầm ngắm của hắn!
“Người đâu?!”
Một đám xạ thủ ngơ ngác, đứng chôn chân tại chỗ.
Bụp, bụp, bụp!
Một loạt tiếng đánh đấm vang lên liên tiếp, đám xạ thủ cảm giác cánh tay đau nhói, tiếp đó là súng trong tay chúng đều rơi hết xuống đất.
Phùng Khang Hoa cũng vô cùng hoảng hốt, ông ta vội lùi về sau, vừa lùi vừa gào to: “Nhanh, nhanh đi bắt tên Sở Phàm lại, bọn nó là đồng bọn, bắt lấy Sở Phàm để làm con…!”
Phùng Khang Hoa còn chưa kịp nói hết chữ “con tin” thì đã á khẩu, mồm chữ O mắt chữ A.
Hình ảnh xuất hiện trước mắt ông ta là Sở Phàm vốn còn đang nằm kêu gào đau đớn ở góc tường vừa nãy thì lúc này đã ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc của Phùng Khang Hoa từ bao giờ, anh còn đang ung dung ăn mấy món điểm tâm ông ta để trên bàn.
Thấy Phùng Khang Hoa nhìn mình, Sở Phàm mím môi, cười nhạt: “Xin lỗi nhé, tối nay đi hơi vội còn chưa kịp ăn gì, ông không để bụng chứ?”
Không để bụng, đương nhiên là không để bụng, ông ta còn đang sợ chết khiếp đây này!
Lúc này Phùng Khang Hoa đã sợ tới cực điểm, ông ta cho rằng Sở Phàm là quái vật, rõ ràng giây trước anh còn không có sức, bị đạp bay ra xa, thế nào giây sau đã ngồi ở kia ăn uống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
“Mày, mày là biết võ?”
Phùng Khang Hoa hít một hơi thật sâu, ép bản thân bình tĩnh lại rồi nói từng chữ một.
“Có gì mà ngạc nhiên đâu, chắc ông cũng thế phải không?”
Sở Phàm nuốt nốt mấy miếng bánh đầy tinh bột ngập mồm rồi nhìn Phùng Khang Hoa với vẻ bỡn cợt.
Phùng Khang Hoa nhìn Sở Phàm chằm chằm mà không nói gì.
Đương nhiên ông ta là một người học võ, nhưng chỉ là vừa mới nhập môn, cũng chỉ đủ sức phòng thân mà thôi.
Vừa nãy ở tầng dưới, đối phó với tên Đinh Mậu đang tức điên người, không còn bình tĩnh thì được chứ bây giờ mà bảo đánh Sở Phàm với Hạ Trúc, đúng là ông ta chẳng có chút tự tin nào.
“Chủ tịch Phùng, đừng sợ, có tôi đây!”
Lúc này người đàn ông có vết sẹo nãy giờ vẫn đứng một bên hóng mới lên tiếng nói to.
Cuối cùng Kuller cũng hiểu ra, thì ra bắt đầu từ lúc Sở Phàm và Hạ Trúc bị hắn bắt, hai người đã giả vờ yếu ớt để có cơ hội ra tay, con mẹ nó nhịn giỏi lắm, coi Kuller hắn đây là thằng ngu thật đấy à?
Chỉ thấy hắn ta cầm gạt tàn lên, gào to rồi xông về phía Sở Phàm.
Sở Phàm liếc hắn một cái, hai ngón tay quắp lấy một quả óc chó trên bàn rồi búng một cái.
“Áaa!”
Trong không khí vang lên một tiếng kêu nhức óc.
Tiếp đó là tên Kuller cao mét tám cứ như bị xe tải chạy tốc độ cao đâm phải, người hắn bay ra xa rồi đập vào tường.
Thấy vậy, tất cả có mặt trong văn phòng lúc này đều sửng sốt.
Đám lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Cung Kỳ vừa nãy còn đang hừng hực ý chí muốn đóng vai nam chính thì bây giờ lại tiếp tục nằm rạp xuống giả vờ chết.
Đúng là chả được cái tích sự gì, chỉ có giả chết là giỏi.
Chỉ một lát, đám xạ thủ của Kuller đã bị Hạ Trúc giải quyết hết lượt.
Đám lãnh đạo cao cấp mà Phùng Khang Hoa dẫn theo lại giả chết tiếp, vì thế hiện giờ trong văn phòng chỉ có Phùng Khang Hoa và thư ký của ông ta đứng đó.
“Thế nào, đã nghĩ kỹ phải trả lời thế nào chưa?”
Lúc này Hạ Trúc hất tóc, đi đến trước mặt ông ta.
Phùng Khang Hoa nghiến răng nói: “Tử Kính bây giờ đang ở nước Đông Hiến, rốt cuộc cô tìm nó có việc gì?”
Hạ Trúc nheo cặp mắt phượng rồi lẩm bẩm: “Nước Đông Hiến, thì ra hắn chạy sang đấy”.
Sau đó cô nhìn Sở Phàm rồi vẫy tay, nói: “Cậu chủ, điều tôi muốn biết tôi đã hỏi được rồi, xin phép đi trước, việc còn lại chắc cậu có thể tự giải quyết được nhỉ?”
Sở Phàm suy nghĩ một lát, anh cũng biết Hạ Trúc đang vội đi tìm tung tích của em gái nên nói luôn: “Tôi giải quyết được, chị đi đi, bao giờ chị xong việc thì tôi sẽ mời chị ăn cơm”.
“Không thành vấn đề”.
Hạ Trúc cười rồi nghênh ngang ra khỏi phòng làm việc mà không do dự.
“Sở Phàm, mục đích của cô ta là tìm em trai tao, thế mục đích của mày là gì?”
Đợi sau khi Hạ Trúc đi hẳn, Phùng Khang Hoa mới dám rón rén hỏi Sở Phàm.
Sở Phàm đi tới trước mặt ông ta, vô cùng điềm tĩnh nói: “Mục đích của tôi rất đơn giản, đó là đánh bại ông mà thôi”.
“Đương nhiên, chúng ta không hề có thù riêng gì, mà là ông đi buôn lậu hàng cấm, ông có biết năm đó Hoa Hạ đã bị xâm lăng, bị cướp đi vô số tài sản, đất đai, đàn ông cả nước đều không có ý chí chống giặc, tất cả đều là do thuốc phiện đầu độc không!”
“Khó khăn lắm nước ta mới có thể hưng thịnh trở lại như bây giờ, thế mà ông lại dám tuồn một lượng hàng cấm lớn vào trong nước, hại cả một thế hệ mầm non mới, ông làm thế thì có khác nào bán nước!”
Nghe xong, Phùng Khang Hoa vô thức mà cười nhạt, nói: “Thì ra là mày đóng vai anh hùng, mày đừng tốn công vô ích nữa, tao làm nghề này trông thì rất vô đạo đức nhưng mày nghĩ xem, nếu đám người nghiện hút đó không động vào hàng cấm thì cho dù tao có tuồn hàng vào cũng sẽ không có thị trường!”
“Bọn chúng không kiềm chế nổi bản thân nên dính vào hàng cấm, một khi đã dính thì tất nhiên sẽ có nhu cầu, cho dù mày có lật đổ tao thì e là sẽ có Lý Khang Hoa, Mạc Khang Hoa khác xuất hiện, mày có giải quyết được hết không?”
“Hừ, chết đến nơi rồi mà vẫn còn đùn đẩy trách nhiệm, tôi cũng không hơi đâu mà cãi nhau với ông, dù sao thì sẽ có người tới xử lý ông ngay thôi, bây giờ tôi cho ông một cơ hội, mang hết những ghi chép về giao dịch giữa những người buôn hàng cấm ra đây, tôi có thể suy nghĩ giúp ông xin giảm nhẹ tội một chút”.
Sở Phàm cười khẩy nói.
Tuy việc tìm kiếm, thu thập chứng cứ là trách nhiệm của Phương Chiến Thiên nhưng nếu như bây giờ anh có thể lấy được luôn thì tốt quá chứ sao.
Phùng Khang Hoa hơi cúi đầu, ánh mắt ông ta lộ ra vẻ sâu xa âm hiểm.
Chỉ nghe ông ta nói: “Muốn lấy những thứ đó cũng được, nhưng tao không để nó ở đây mà để nó ở nhà kho dưới tầng hầm, nếu mày có bản lĩnh thì đi cùng tao xuống đấy”.