“Thay đổi gì?”
Phương tướng quân nhíu mày, nói với cấp dưới.
“Thưa tướng quân, có vẻ như mục tiêu đã biết chuyện tối nay sẽ có biến, vì thế hắn đã mời hết các thương nhân giàu có, nổi tiếng của thành phố Vân Hải tới công ty rồi, nói là tham gia triển lãm”, người cấp dưới kia trầm giọng đáp.
“Thì ra là vậy!”
Trong mắt Phương tướng quân toát lên vẻ lạnh lùng, ông mỉm cười nói: “Rời chuyện bí mật sang ngày mai tiến hành, tên Phùng Khang Hoa này thú vị đấy, to gan nhưng thận trọng, chẳng trách hắn có thể độc chiếm miếng bánh hàng cấm trong bóng tối suốt bao nhiêu năm nay mà không bị cảnh sát phát hiện!”
“Ông nội, kế hoạch của chúng ta có cần phải thay đổi không?”
Lúc này, Phương Chiến Thiên đứng lên cạnh lên tiếng hỏi.
Bỗng chốc trong tập đoàn Cùng Kỳ có thêm bao nhiêu doanh nhân tiếng tăm của thành phố Vân Hải, cho dù là kế hoạch gây rối của Sở Phàm hay là kế hoạch xâm nhập vào trong để thu thập chứng cứ đều trở nên khó hơn rất nhiều.
Bởi vì trong kế hoạch ban đầu, khi bọn họ gặp phải nguy hiểm thì có thể sử dụng võ và bạo lực để giải quyết vấn đề ngay.
Nhưng bây giờ tập trung biết bao nhiêu nhân vật có máu mặt, nếu như sử dụng bạo lực thì khó tránh khỏi gây thương tích ngoài ý muốn, những người này đều là những người đứng đầu thành phố Vân Hải, nếu như bọn họ xảy ra chuyện thì cả thành phố Vân Hải sẽ loạn hết lên cho mà xem.
Phương tướng quân im lặng một hồi, dường như đang suy nghĩ đến việc cần phải thay đổi kế hoạch.
“Tôi nghĩ không cần thay đổi kế hoạch!”
Sở Phàm vẫn luôn im lặng từ nãy tới giờ bỗng nhiên lên tiếng.
Phương tướng quân và Phương Chiến Thiên đều quay sang nhìn Sở Phàm với ánh mắt ngạc nhiên và đợi anh nói lý do.
Sở Phàm cầm điện thoại, nhìn hai người cười nói: “Lúc nãy, tôi cũng đã nhận được lời mời của tập đoàn Cùng Kỳ, xem ra Phùng Khang Hoa đã không còn kiên nhẫn nữa, ông ta muốn ra tay với tôi ngay”.
“Vừa hay chúng ta có thể tương kế tựu kế, ông ta muốn ra tay với tôi thì đương nhiên tôi sẽ phản kháng, như vậy thì sẽ là lý do chính đáng để gây rối, Phùng Khang Hoa cũng sẽ không nghĩ quá nhiều, nếu không tôi tự dưng đến gây mâu thuẫn thì với tính cách của Phùng Khang Hoa, chắc chắn ông ta sẽ đề phòng”.
“Cũng có lý”.
Phương tướng quân gật đầu, trầm giọng dặn dò: “Như thế thì Phùng Khang Hoa sẽ dốc toàn lực để đối phó với cậu, việc Chiến Thiên đi thu thập chứng cứ sẽ dễ dàng hơn nhiều”.
Nhưng đồng thời thì Sở Phàm sẽ ở trong tình thế nguy hiểm hơn kế hoạch ban đầu gấp nhiều lần.
Tất cả mọi người đều là người thông minh, không ai nói thêm gì nữa, nếu Sở Phàm đã đề xuất kế hoạch thì tức là anh đã chuẩn bị kỹ càng rồi, nếu bọn họ còn lắm lời thì lại giống như là nghi ngờ năng lực của anh.
“Vậy được, vẫn tiến hành theo đúng kế hoạch, sau khi Sở Phàm đến tập đoàn Cùng Kỳ thì Chiến Thiên cũng sẽ hành động, hy vọng mọi người hãy chú ý an toàn, đánh thắng trận này!”, hai tay Phương tướng quân đặt trên xe lăn, lưng thẳng tắp, giọng nói của ông không hề quyết liệt nhưng lại toát ra một vẻ uy nghiêm chưa từng thấy.
Sở Phàm và Phương Chiến Thiên nhìn nhau, hai người đều cùng rời khỏi nhà họ Phương.
“Sở Phàm, nhất định phải chú ý an toàn, đợi sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ uống một chầu, tiện thể bàn bạc chuyện của em gái em”, ngoài sân Phương Chiến Thiên khoác vai Sở Phàm, cười híp mắt nói.
Sở Phàm ngẩn người, hỏi luôn: “Chuyện của Phương Duyên, Phương Duyên làm sao?”
“Anh còn giả vờ với em à?”
Phương Chiến Thiên trừng mắt, trầm giọng nói: “Sau việc lần trước, nhà họ Đinh đã nổi giận, quyết định không cho Đinh Nghị tới tìm Tiểu Duyên nữa, vậy đã đành, Tiểu Duyên cũng từ đấy mà trông như người mất hồn, ngày nào cũng ngồi trong phòng ngẩn ngơ, chẳng buồn ăn uống, chẳng lẽ anh không chịu trách nhiệm sao?”
“Tôi chịu trách nhiệm?!”
Sở Phàm nhăn mặt, miệng mếu máo nói: “Chiến Thiên, chuyện này cậu phải làm chứng cho tôi, chuyện lần trước chắc chắn cậu nhìn ra được lúc đó là tôi bị ép, sao lại bắt tôi chịu trách nhiệm chứ? Ở nhà tôi còn có hai người bạn gái rồi, nếu chịu trách nhiệm nữa thì thành tam thê tứ thiếp mất, như thế là phạm pháp đấy!”
“Em mặc kệ, ai bảo anh không đẩy con bé ra, tự làm tự chịu!”
Phương Chiến Thiên lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi đẩy Sở Phàm ra, sự nhiệt tình ban nãy biến mất sạch.
Sở Phàm còn chưa kịp kể khổ thì cậu ấy đã đi thẳng, bỏ Sở Phàm một mình ở đây, đắng cay không biết nói gì.
Một tiếng sau, Sở Phàm mặc một bộ vest được thiết kế riêng, lái xe tới trước cửa tập đoàn Cùng Kỳ.
Đây là lần đầu tiên anh tới tập đoàn Cùng Kỳ, ngẩng đầu lên thì thấy tòa nhà cao chót vót chọc trời, Sở Phàm không nhịn nổi mà cảm thán.
Chỉ từ vẻ bề ngoài thôi cũng có thể thấy được khí thế của tập đoàn Cùng Kỳ không hề thua kém cao ốc Thiên Môn, cộng thêm việc tập đoàn Cùng Kỳ kinh doanh ở thành phố Vân Hải đã bao nhiêu năm, lực lượng ngầm đã mạnh vô cùng, bây giờ Sở Phàm xông vào thì đúng là hơi giống tự đâm đầu vào chỗ chết.
Lắc đầu loại bỏ những suy nghĩ vẩn vơ đó, Sở Phàm đi thẳng vào phía trong tập đoàn.
Lúc này ở cửa tập đoàn đã có hàng loạt các loại xe sang đỗ chật kín, từng cặp nam nữ khí chất không hề tầm thường bước xuống xe, cùng nhau sải chân bước vào bên trong.
Theo tin tình báo thì người đàn ông đứng ngoài cửa phụ trách việc tiếp đón là tổng giám đốc tập đoàn Cùng Kỳ, hình như tên là Dương Kiếm, là trợ thủ vô cùng đắc lực của Phùng Khang Hoa.
Khi Sở Phàm đi tới trước mặt Dương Kiếm, nụ cười trên mặt anh ta bỗng lộ ra vẻ gượng gạo nhưng ngay lập tức lại trở về bình thường: “Hoan nghênh cậu chủ của cao ốc Thiên Môn, anh Sở Phàm đích thân tới là sự vinh dự của tập đoàn chúng tôi, hy vọng anh sẽ có một buổi tối vui vẻ, tuyệt vời, nếu như có chỗ nào không hài lòng anh cứ nói thẳng với tôi là được!”
Nghe anh ta nói vậy, mấy vị thương nhân bên cạnh lập tức quay sang nhìn Sở Phàm, rõ ràng ai nấy đều tò mò với chàng trai xuất thân cao quý, nắm giữ cao ốc Thiên Môn này.
“Đây là cậu chủ của cao ốc Thiên Môn ư, trẻ quá đi mất thôi!”
“Hừ, đừng thấy người ta trẻ tuổi mà coi thường, có thể làm cậu chủ của cao ốc Thiên Môn thì phải biết bản lĩnh thế nào rồi đấy!”
“Đúng thế, lần trước có người khác nhắc lại về cuộc nội loạn trong cao ốc Thiên Môn, bản lĩnh của cậu ấy giống hệt như trong phim truyền hình, tôi có mặt ở đó, tận mắt nhìn thấy mà!”
Tiếng bàn tán xì xào nổi lên, có người thì nhìn Sở Phàm với vẻ mỉa mai, cũng có người thì nhìn anh với sự mến mộ và nể phục.
Sở Phàm không hề để tâm những chuyện này, anh đi thẳng vào bên trong.
Nghe nói triển lãm tối nay là do Phùng Khang Hoa thu thập được một vài thứ đồ cổ ở ngoài thành phố Vân Hải, được trưng bày ở sảnh triển lãm tầng hai.
Đồng thời cũng tổ chức một phiên đấu giá, để nếu mọi người thích món nào có thể cạnh tranh công bằng, người đưa ra giá cao hơn sẽ thắng.
Đương nhiên cũng có thể lấy đồ khác để đổi, tóm lại sẽ có dạng như một phiên đấu giá nhưng hình thức thì lại không phải.
Hơn nữa nghe nói sau khi tham quan triển lãm xong, Phùng Khang Hoa còn chuẩn bị một tiết mục bí ẩn cho mọi người, nội dung tiết mục đó là gì chưa ai biết nhưng nghe đồn là vô cùng đặc sắc.
Dừng mạch suy nghĩ, Sở Phàm vào thang máy lên tầng hai, tiện thể check in vào triển lãm.
Diện tích của sảnh triển lãm rộng cỡ bằng một cái sân bóng rổ trong nhà, ở giữa bố trí một bục kính, được bao quanh bởi những tấm kính chịu lực.
Mỗi một ô trong đó thì trưng bày một món đồ, nhìn vẻ xưa cũ của những món đồ kia là có thể thấy lần này Phùng Khang Hoa thật sự đã mất rất nhiều công sức, đồ được trưng bày ở đây không ít thứ đều là hàng thật!