Còn chưa bắt đầu điều tra hắn đã gặp Vương Kiệt người phụ trách thu phí bảo kê ở khu này, thằng cha này luôn muốn lấy lòng người của Hồng Hội để gia nhập tổ chức Hồng Hội, gặp được cơ hội tốt như vậy đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Hoàng Thâm Mặc cũng thích cảm giác được người ta tâng bốc, hai người kẻ tung người hứng nên mới có bữa cơm ngày hôm nay.
Kết quả vừa mới ăn được một nửa, Vương Kiệt tinh mắt nhìn thấy Minh Khê đi từ bên ngoài vào, không kìm được mà nảy ra ý nghĩ xấu xa muốn bắt cóc Minh Khê tới để dâng lên cho Hoàng Thâm Mặc, từ đó có thể nhận được cơ hội gia nhập vào Hồng Hội.
Hoàng Thâm Mặc đương nhiên cũng thèm muốn cái thân thể của Minh Khê rồi, tất cả cứ âm thầm diễn ra, nhưng ai ngờ lại gặp phải kiểu người như Sở Phàm.
Mặt khác, Minh Khê lái xe đưa Sở Phàm quay lại bãi đỗ xe ở cao ốc Thiên Môn, Sở Phàm đang chuẩn bị xuống xe thì Minh Khê đột nhiên lên tiếng: “Cậu chủ này!”
Sở Phàm nghe thấy liền quay đầu lại, một cơn gió thoảng mang theo hương thơm ập tới, tiếp sau đó là thứ gì đó mềm mềm chạm nhẹ vào môi anh, khiến anh nhất thời đơ luôn tại trận.
“Ôi vãi, lại bị cưỡng hôn lần nữa!”
Trong lòng anh rất muốn vùng ra, nhưng cơ thể anh lại không hề nghe lời, cứ mặc cho Minh Khê đè anh xuống bên ghế phụ rồi cứ thế không ngừng “cưỡng đoạt”, nếu để ý nhìn khóe mắt Sở Phàm, cô sẽ thấy được một giọt nước mắt đọng trên đó.
Một lúc sau, Minh Khê mới buông Sở Phàm ra, đôi mắt vẫn còn hơi đê mê.
“Minh Khê, chị......”
Sở Phàm cảm thấy hơi đau đầu, anh thực sự không muốn thêm vận đào hoa vào người nữa, có Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết gửi gắm hạnh phúc vào anh đã khiến anh cảm thấy rất áp lực rồi.
Giờ lại thêm Minh Khê nữa, rồi còn Phương Duyên sáng nay, sao càng muốn tránh cái vận đào hoa thì nó lại càng tới thế này?
“Cậu chủ, cậu không cần phải nói gì cả đâu”.
Còn chưa chờ cho Sở Phàm lên tiếng, Minh Khê đã nói trước: “Là tôi tự nguyện làm như vậy”.
“Tự nguyện á?”
Sở Phàm cười khổ: “Minh Khê, tôi không thể cho chị thứ mà chị muốn, nếu chị cứ làm như vậy thì người bị tổn thương chính là bản thân chị, chị sẽ hối hận đấy”.
“Sao lại hối hận chứ?”
Minh Khê cong môi lên, đôi mắt sáng ngời nhìn Sở Phàm nói: “Trao nụ hôn đầu cho người mình thích, bất kể có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không bao giờ hối hận”.
“Cái gì cơ?”
Điều này khiến Sở Phàm cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Anh hoàn toàn không ngờ rằng, nụ hôn vừa rồi của Minh Khê lại chính là nụ hôn đầu của chị ấy, bà chị này bình thường nhìn phóng khoáng như vậy, rồi có vô số những lời đồn ra đồn vào, Sở Phàm còn tưởng chị ấy là nữ hoàng tình trường rồi cơ.
“Sao thế, cậu không tin? Vậy thì tôi có thể nói cho cậu biết, không chỉ là nụ hôn đầu, đến cơ thể tôi cũng vẫn còn trong trắng, cậu có muốn thử không?”
Vừa nói, bà chị yêu tinh này còn gạt luôn chiếc quai váy xuống.
“Này này chị dừng lại đi!”
Sở Phàm giật nảy mình, vội vàng giữ chặt lấy bàn tay của Minh Khê lại, không cho cô tiếp tục có những hành động điên rồ nữa.
Anh tin là nếu anh không ngăn lại, bà chị này chắc chắn sẽ cởi hết trước mặt anh cho xem!
Bị Sở Phàm ngăn lại, ánh mắt Minh Khê có chút buồn bã, cô nói: “Cậu chủ, tôi xuất thân từ nông thôn lên đây, có thể có được ngày hôm nay tôi đã phải hy sinh rất nhiều, thậm chí vì để đạt được thành công, đến danh tiếng của tôi mà tôi cũng không cần nữa”.
“Người trong công ty nói sau lưng tôi rằng tôi phóng túng, nói tôi đã từng ngủ với rất nhiều đàn ông, thậm chí còn nói tôi là vợ bé mà bác Đinh bao nuôi nữa, những điều này tôi đều không muốn giải thích, vì trong lòng bọn họ đã nghĩ tôi là người như vậy, tôi còn giải thích nữa chỉ khiến cho bọn họ nghĩ tôi có tật giật mình thôi, chẳng có ý nghĩa gì cả”.
“Ngược lại, chính vì bọn họ cho rằng tôi đã từng ngủ cùng với rất nhiều đàn ông, nên bọn họ sẽ sợ tôi, bọn họ không biết mối quan hệ của tôi rộng tới đâu, không biết tôi sẽ đi kể mọi chuyện cho ai, nên công việc của tôi mới thuận lợi như vậy, nhưng đi cùng đó là danh tiếng của tôi cũng mất hết”.
“Cho nên mỗi người đàn ông tiếp cận tôi, có tới tám mươi phần trăm là vì cơ thể thôi, suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản, muốn thử nếm mùi người phụ nữ mà ai cũng có thể “chơi” được này xem cảm giác như thế nào”.
Nói tới đây, khóe mắt Minh Khê đã ướt nhòe, nhìn cũng thấy rất tội.
Nhưng còn chưa đợi cho Sở Phàm an ủi cô, ánh mắt của Minh Khê đột nhiên quay lại nhìn chằm chằm vào Sở Phàm mà nói: “Nhưng cậu chủ, chỉ có cậu từ đầu tới giờ chưa bao giờ nhìn tôi bằng con mắt khác, thậm chí khi đứng trước mặt tôi, cậu còn ngại ngùng, đỏ mặt, mỗi lần tôi được đi cùng cậu là tôi lại có cảm giác như mối tình đầu vậy, tim đập rất rộn ràng”.
“Tôi biết với thân phận của tôi không thể xứng với cậu được, càng không thể trở thành người của nhà họ Sở gì cả, cho nên tôi đơn thuần chỉ muốn dâng tấm thân này cho cậu, trao cho cậu thứ quý giá nhất của tôi”.
“Nếu không tôi thật sự rất sợ một ngày nào đó tôi không thể giữ được mình rồi bị một người đàn ông dâm dê đê tiện cưỡng đoạt, vậy thì tôi sẽ hối hận cả đời mất!”
Nghe tới đây, trong lòng Sở Phàm bất giác cảm thấy rất thương Minh Khê.
Trong cái xã hội đầy rẫy những phức tạp xấu xa, Minh Khê lại chẳng có gia thế mạnh gì cả nhưng vẫn cố gắng bảo vệ được mình, bao nhiêu năm nay chị ấy chắc chắn đã khổ cực lắm nhỉ.
Nghĩ vậy, Sở Phàm liền nói: “Minh Khê, từ nay về sau, tôi sẽ bảo vệ chị, chị vừa là trợ thủ đắc lực trong công ty tôi, vừa là người mà tôi coi trọng như người thân, bất kỳ ai muốn ức hiếp chị đều sẽ phải bước qua xác tôi trước đã!”
Nghe xong, Minh Khê vô cùng cảm động, nhưng cũng lại có chút thất vọng.
Chỉ là người thân thôi à...
Không nghĩ nữa, Minh Khê ngồi nhìn Sở Phàm xuống xe, cô cố gắng nở một nụ cười gượng gạo chào tạm biệt rồi khởi động xe đi khỏi bãi đỗ xe.
Sở Phàm thở phào một cái, cảm thấy bộ phận nào đó trên cơ thể anh không được nghe lời cho lắm, anh không kìm được mà tự chửi mình một tiếng, chỉ muốn đấm một phát cho bõ tức.
Lái xe quay trở về căn biệt thự liền kề, trời cũng đã tối, Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đã ngủ, Sở Phàm nhẹ nhàng trở về căn phòng của mình, ngồi xuống rồi khoanh chân xếp tròn.
Chuyện tu luyện giống như thuyền bơi ngược dòng vậy, không tiến ắt sẽ lùi.
Anh sắp hợp tác với Phương tướng quân đi đối phó với tập đoàn Cùng Kỳ, bất luận kế hoạch ra sao, thực lực của bản thân anh mới là thứ đảm bảo tốt nhất.
Chỉ khi thực lực của anh tăng lên, vậy thì bất kể gặp phải đối thủ nào, anh cũng đều không cần phải sợ gì hết.
Sáng ngày hôm sau, Sở Phàm tỉnh dậy trong tư thế ngồi từ tối qua.
Anh đánh răng rửa mặt, đi ra khỏi phòng mới phát hiện Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết vẫn chưa ngủ dậy, anh mỉm cười bất lực rồi đi xuống bếp nấu đồ ăn sáng.
Một lúc sau, món mì trứng thơm phức đã được anh làm xong.
Mùi thơm tỏa ra tứ phía, khiến hai cô gái còn đang ngủ cũng bị đánh thức dậy, khi hai người họ mặc vẫn mặc cả đồ ngủ đi xuống dưới nhà, thấy Sở Phàm mỉm cười đứng bên cạnh bàn ăn mà không khỏi kỳ lạ.
“Sao thế, không nhận ra anh rồi à?”
Sở Phàm đưa tay lên quệt mũi nói với vẻ hơi ngại ngùng.
Thời gian này anh quá bận, đúng là rất ít khi ở nhà, thế mà không ngờ hai con người này đã cảm thấy không quen khi thấy anh ở nhả rồi.
“Hừ, anh Sở Phàm, anh còn có mặt mũi mà về nhà nữa đấy, có phải anh quên em với chị Tuyết rồi ở bên ngoài có người khác rồi không?”
Trần Mộng Dao là người đầu tiên không nhịn được mà lên tiếng, khuôn mặt giận dỗi đi tới trước bàn ăn mà hỏi.
“Dao Dao, chẳng phải đã nói là mặc kệ cậu ấy rồi à, sao em lại không nhịn được thế?”, lúc này, Kiều Tuyết ở bên cạnh cũng không kìm được mà lên tiếng.
Trần Mộng Sao ngớ người ra, lay bịt miệng mà thốt lên: “Á, em quên mất!”
Thấy biểu cảm ngây thơ hồn nhiên của hai cô gái, Sở Phàm không nhịn được mà phá lên cười: “Hai bà nội của tôi, thời gian gần đây là do tôi không tốt, tôi xin hứa, hôm nay sẽ ở bên hai người cả ngày luôn!”
Kết quả anh vừa nói dứt, điện thoại trong túi liền reo lên.