Không phải là Sở Phàm rất hiểu người này mà là dạo gần đây, Sở Phàm có tìm kiếm tư liệu liên quan tới chủ tịch tập đoàn Cùng Kỳ, với khả năng chỉ cần nghe một lần là nhớ của anh thì đương nhiên có thể nhận ra giọng nói này.
Chủ tịch tập đoàn Cùng Kỳ tên là Phùng Khang Hoa, là người nhà họ Phùng tại thành phố Vân Hải.
Nhà họ Phùng là một trong số những dòng họ lâu đời ở thành phố Vân Hải, thế lực thì khỏi phải bàn, nếu không thì Phùng Khang Hoa cũng không thể trở thành chủ tịch của tập đoàn Cùng Kỳ được.
Điều quan trọng hơn cả là nghe nói ngày trước nhà họ Phùng đã không tiếc tiền cưu mang vô số những người học võ nghèo khó, vì thế nhà bọn họ vẫn luôn có mối liên hệ với giới những người học võ, thậm chí ngay cả tổ bảo vệ của tập đoàn Cùng Kỳ cũng đều là đời sau của những người học võ mà nhà họ Phùng cưu mang năm xưa.
Một dòng họ vừa lớn mạnh lại vừa có thực lực như thế mà Hứa Vạn Sơn cũng dám chọc vào, không thể phủ nhận, anh ta đúng là gan to bằng trời.
Nhưng mà chuyện đã đến nước này, Sở Phàm cũng không còn lựa chọn nào khác.
Hoặc là anh chọn vong ân phụ nghĩa, giao nộp anh em nhà Hứa Vạn Sơn ra, hoặc là anh vì bọn họ mà khiêu chiến với nhà họ Phùng.
Nhưng với tính cách của Sở Phàm, anh tuyệt đối sẽ không lựa chọn phương án đầu tiên!
“Được, có chứng cứ này ít nhất chúng ta cũng sẽ không còn bị động nữa!”, Sở Phàm bẻ vỡ bút ghi gâm, lấy ra một cái thẻ nhớ ở bên trong, rồi cất nó cẩn thận.
Hạ Trúc ở bên cạnh nhìn anh mà không nói gì.
Hai người trở về cao ốc Thiên Môn, Hạ Trúc lại đi mất trong lúc Sở Phàm không để ý.
Cũng chẳng biết rốt cuộc thực lực của cô ấy tới đâu nhưng có thể biến mất một cách thần không biết quỷ không hay ngay trong tầm quan sát của Sở Phàm như vậy thì đã là rất lợi hại rồi.
Sở Phàm nhốt mình trong phòng làm việc, cầm lấy bút ghi âm, bắt đầu sắp xếp lại mối quan hệ phức tạp hiện giờ.
Đầu tiên anh vì trả ơn Hứa Vạn Sơn nên đã đối đầu với nhà Phùng Khang Hoa, mà ngày hôm qua còn xảy ra mâu thuẫn với Lý Ý Đức, chắc chắn với tính cách của Lý Ý Đức, ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Kể ra cũng thú vị, bây giờ rõ ràng Sở Phàm đang cần phải mở rộng thế lực của mình thì lại đi đắc tội với hai người quyền lực nhất của tập đoàn Cùng Kỳ.
Nếu như là con cháu khác của nhà họ Sở, chắc chắn sẽ không nhịn nổi mà triển khai hợp tác lâu dài với tập đoàn Cùng Kỳ để lấy nguồn lực trợ giúp trong cuộc tranh đấu người thừa kế sau này.
Dù sao đối với con cháu nhà họ Sở, thứ quan trọng nhất chính là cuộc tranh đấu người thừa kế, có thể chiến thắng và bộc lộ tài năng của mình thì mới có thể trở thành người thừa kế tiếp theo của nhà họ Sở, đến lúc đó mới thực sự đứng trên dỉnh cao thế giới, muốn gì mà chẳng được.
Tình nghĩa bạn bè, ơn cứu mạng là cái khỉ gì, vì muốn giành chiến thắng, bọn họ có thể ra tay với chính anh em của mình, những thứ khác chỉ là trò cười mà thôi.
Ngưng mạch suy nghĩ, Sở Phàm tiếp tục đánh dấu, anh nhận ra ngoài việc anh đắc tội với hai thế lực lớn ra thì còn có Trần Văn Vũ vẫn luôn chăm chăm nhắm vào anh như hổ rình mồi, tuy rằng mức độ đe dọa của hắn không thể so với tập đoàn Cùng Kỳ nhưng không ai có thể biết được ngày nào anh bị hắn đâm sau lưng, vì thế vẫn phải đề phòng thêm.
Quan trọng hơn cả là rốt cuộc Trần Văn Vũ trở về từ đâu?
Sở Phàm nhíu chặt đôi mày, trong lòng dâng lên sự tò mò.
Nếu như hắn ta từ trong quân đội trở về thì mỗi lần nhắc tới lai lịch của mình, hắn ta hoàn toàn có thể nói thẳng, nhưng dường như lần nào hắn cũng đều bỏ qua, cho dù ở một số nơi quy định bảo mật nghiêm ngặt thì cũng không tới mức này chứ?
Dù sao nếu như tổ chức đó bảo mật đến mức ngay cả cái tên cũng không được nói ra thì nhất định là một trong số những đội binh đặc chủng thực lực vô cùng lớn mạnh ở Hoa Hạ, nếu như Trần Văn Vũ được đào tạo ở đó, liệu năng lực của hắn có tầm thường đến vậy không?
Viết tên Trần Văn Vũ lên giấy rồi dùng bút khoanh tròn lại, Sở Phàm suy nghĩ một lát rồi mới viết hai chữ “Điển Ngục”.
Lúc mâu thuẫn với tổ chức này là khi còn ở trên đảo của nhà họ Sở, tuy rằng cho đến bây giờ anh vẫn chưa gặp lại người của Điển Ngục, nhưng có câu phòng bệnh hơn chữa bệnh, một tổ chức mà ngay cả đến nhà họ Sở cũng phải dè chừng thì một bọn chúng ra tay với anh thì sẽ không cho anh cơ hội thứ hai.
Vì thế anh phải chuẩn bị thật kỹ càng, cho dù là vì những người bên cạnh, anh cũng không thể dễ dàng dính rơi vào tay của tổ chức này!
Gấp tờ giấy lại, Sở Phàm chuẩn bị đi tìm Văn Thủy Nhu, theo lịch trình thì ngày mai anh và Văn Thủy Nhu sẽ tới nhà họ Phương để xem tình hình sức khỏe của ông Phương thế nào, vừa hay nhà họ Phương ở trong quân đội nhiều năm, chưa biết chừng anh còn có thể hỏi thăm tin tức liên quan tới Trần Văn Vũ nữa.
Nghĩ vậy, Sở Phàm liền rời khỏi cao ốc Thiên Môn.
Tại khách sạn Văn Thủy Nhu và Liễu Mộc nghỉ chân lần trước, Sở Phàm bắt gặp một cô gái ăn mặc phong cách thành thị hiện đại.
Dường như không quen với những ánh mắt kỳ lạ của người đi đường mỗi lần xuống phố, Văn Thủy Nhu đã nhờ Sở Phàm tư vấn cho những bộ đồ mà con gái hiện đại thường mặc, đương nhiên Sở Phàm không hiểu những thứ này nên đã giao Văn Thủy Nhu cho Minh Khê.
Anh tin với mắt thẩm mỹ của Minh Khê, giao Văn Thủy Nhu cho cô ấy chắc chắn sẽ làm mình kinh ngạc.
Và giờ đây, khoảnh khắc Văn Thủy Nhu bước ra từ thang máy, cả sảnh khách sạn như nổi lên những tiếng ồ kinh ngạc.
Tất cả đàn ông đều cùng lúc dừng lại, ánh mắt nhìn Văn Thủy Nhu chăm chú, nếu không phải vì giữ chút liêm sỉ cho mình thì e là nước miếng của bọn họ cũng chảy ròng ròng luôn.
Không phải là do trang phục của Văn Thủy Nhu gợi cảm mà là vốn cô gái này đã mang trong mình một khí chất không vướng bụi trần.
Văn Thủy Nhu ăn mặc kiểu hiện đại, tuy cô chỉ mặc áo t-shirt và quần ngố bò, chân đi đôi giày thể thao và đầu thì đội mũ lưỡi chai nhưng khi Văn Thủy Nhu mặc lên lại khiến khí chất của cô thay đổi ngoạn mục.
Rõ ràng là không vướng bụi trần nhưng lại khiến cho người ta cảm giác thân thiết, gần gũi như cô em hàng xóm vậy.
Rõ ràng là đưa tay ra có thể chạm tới nhưng gương mặt xinh đẹp của Văn Thủy Nhu lại như tỏa ra phong thái người phàm tục chớ có lại gần.
Mâu thuẫn như thế nhưng lại dung hòa với nhau, tất cả khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải rung động.
Dù sao đàn ông ai cũng có dục vọng chinh phục, ai mà không muốn chinh phục một cô gái vừa xinh đẹp lại có khí chất, vừa lạnh lùng trước mặt người khác nhưng lại sâu bên trong là một con người phóng khoáng.
Văn Thủy Nhu vừa mới đi được vài bước thì một người đàn ông đeo kính, mập mạp xông tới, lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra nói: “Cô em xinh đẹp này, anh là người tìm kiếm tài năng cho công ty giải trí Phát Sóng Nhanh, không biết em có dự định trở thành ngôi sao không?”
“Công việc của bên anh là kiểu chụp ảnh gần gũi đời sống, không cần quá nhiều đạo cụ, chỉ cần một nam một nữ, một căn phòng và một chiếc giường là có thể quay phim tình yêu…”
Tên mập còn chưa nói hết thì đã bị người đằng sau đạp cho một đạp rồi chửi to: “Cút mẹ mày đi, dám làm ô uế em xinh tươi của bố mày, thích chết à!”
Nói xong, gương mặt hằm hằm dữ tợn của anh ta lập tức chuyển sang tươi cười, nịnh nọt, cầm danh thiếp nói: “Chào người đẹp, anh là đạo diễn của show thời trang quốc thế Khải Hân, tên là Stephen Sauterborg, anh đang còn mấy show diễn thời trang nữa, anh luôn tìm kiếm một người con gái trở thành siêu mẫu tiềm năng đẳng cấp thế giới để đảm nhiệm vai trò người mẫu, nếu như em có hứng thú thì có thể gọi tới…”
Anh ta còn chưa nói hết thì bị người thứ ba đẩy ra: “Cút sang một bên, thứ tởm lợm, chẳng qua chỉ là thằng quản lý một quán bar nhảy thoát y thôi, lại còn dám nói show thời trang, người mẫu đẳng cấp thế giới? Tao nhổ cho vào mặt bây giờ!”
Một đám người tranh nhau đi lên phía trước, không ai để ý tới Văn Thủy Nhu đã sa sầm mặt, lộ rõ sắc mặt lạnh như băng.