Sau đó là cảnh tượng Lưu Thái Điệp và một người đàn ông lạ mặt đang giằng co trên giường.
Có điều là ống kính chỉ quay tới Lưu Thái Điệp mà không quay mặt người đàn ông kia nhưng kết hợp với nửa clip trước thì rất dễ khiến người ta nghĩ rằng người đàn ông này chính là Sở Phàm.
Bác Đinh đứng bên cạnh cũng xem được nội dung đoạn clip, lắc đầu nói: “Haizz, vốn định nể tình quan hệ cũ mà bỏ qua cho cô ta nhưng không ngờ cô ta cố chấp mông muội muốn hãm hại cậu chủ!”
Sở Phàm chẳng để tâm gì mà cười nói: “Bác Đinh không cần áy náy đâu. Chính cháu muốn bỏ qua cho Lưu Thái Điệp mà nhưng cô ta không biết quý trọng cơ hội này. Không thể trách bác được”.
“Cảm ơn cậu chủ đã hiểu cho tôi. Tôi sẽ đi tìm cô ta ngay để cô ta chịu sự trừng phạt”, bác Đinh nhìn Sở Phàm đầy biết ơn rồi nói với giọng chắc nịch.
Sở Phàm gật đầu rồi rời khỏi đây ngay lập tức.
Vừa lên xe anh đã gọi cho Hứa Vạn Sơn đang ở trong biệt thự.
“Alo, có chuyện gì không?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nhạc game ầm ĩ. Có thể thấy Hứa Vạn Sơn đang tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi này để hưởng thụ cuộc sống.
Sở Phàm day trán đầy mệt mỏi nói: “Anh có vẻ chill quá nhỉ. Có biết tối qua tôi bị bắt giam tại phòng thẩm vấn không hả?”
“Sao thế?”
Hứa Vạn Sơn hỏi với giọng đầy kỳ lạ.
“Người ra tay với anh đã biết tôi là người giấu anh đi rồi. Tối qua chắc là muốn dọa tôi một phen, muốn tôi giao anh ra”. Sở Phàm trầm giọng nói.
“Thế cậu đồng ý không?”
Hứa Vạn Sơn nói với giọng nặng nề.
Sở Phàm trợn mắt buồn bực nói: “Tôi mà đồng ý thì giờ anh còn ngồi đấy chơi game được à?”
Hứa Vạn Sơn cười nói: “Tôi biết cậu sẽ không đồng ý mà. Cậu Sở của chúng ta quả là người có ơn tất sẽ báo. Xem ra lần trước tôi cứu cậu đúng là sự lựa chọn sáng suốt”.
Nghĩ tới chuyện đó mặt Sở Phàm cũng thoáng một nụ cười.
Nhưng ngay sau đó anh thu lại nụ cười và nghiêm túc nói: “Đúng rồi, không phải anh đã nắm được sơ hở của đối phương sao? Nếu không theo lý mà nói bây giờ anh mất việc rồi, đã không còn ảnh hưởng đến họ nữa rồi, sao họ vẫn phải đeo bám lấy anh chứ?”
Hứa Vạn Sơn ngây người rồi nói: “Lẽ nào là món đồ đó sao?”
“Đồ gì cơ?”, Sở Phàm gặng hỏi.
Hứa Vạn Sơn thở dài nói: “Haizz, không phải lúc đó tôi ngây thơ nghĩ rằng có thể dễ dàng đánh bại được bọn họ sao? Nên tôi mới chém gió ra là sẽ thu thập chứng cứ phạm tội của người đó bên ngoài. Sau đó trong một ngày tôi nhận được không ít chứng cứ nặc danh gửi tới”.
“Trong đó đa số toàn là tin vịt không có tác dụng thực tế. Nhưng có một chứng cứ là chiếc bút ghi âm. Tôi vốn định nghe nội dung ghi âm trong đó nhưng còn chưa kịp mở thì đã có người ra tay với tôi rồi”.
“Lúc đó tôi chạy cuống cuồng làm gì có thời gian nghe nội dung trong chiếc bút ghi âm nên để nó ở chỗ mà ngày xưa tôi cứu cậu. Chắc cậu vẫn còn nhớ chỗ đó chứ?”
Sở Phàm do dự một giây rồi lập tức nhớ ra cái khoang thuyền đó: “Tôi biết rồi, giờ tôi sẽ qua lấy”.
Dứt lười, Sở Phàm liền cúp điện thoại.
Anh nhìn tài xế ngồi đằng trước nói : “Bác đỗ xe tại đầu đường đằng trước rồi tự bắt xe về. Chiếc xe này để tôi dùng”.
“Vâng thưa cậu chủ”.
Bác tài không do dự gì mà dừng xe lại, tháo dây an toàn ra rồi xuống xe.
Sở Phàm lên ghế lái ngồi, lấy điện thoại đặt vị trí rồi xuất phát.
Lo lắng có người theo dõi nên Sở Phàm không đi thẳng đến chỗ khoang thuyền mà đi vài vòng quanh khắp thành phố Vân Hải rồi mới tới vị trí khoang thuyền.
Lại lần nữa đến nơi quen thuộc này nên Sở Phàm không nén nổi xúc động.
Nhưng giờ không phải lúc để xúc động. Anh đi tìm luôn căn phòng mà ngày ấy anh dưỡng thương. Quả nhiên là chiếc bút ghi âm nằm trong ngăn kéo của căn phòng này.
Sở Phàm kìm nén ý nghĩ nghe nội dung ghi âm, để trở về cao ốc Thiên Môn rồi mới nghe xem rốt cuộc là thứ gì mà khiến bọn chúng muốn bắt Hứa Vạn Sơn đến thế.
Thế nhưng anh vừa bước một chân ra khỏi cửa thì một cơn gió lạnh ập tới, theo trong đó là một cú đấm.
Sở Phàm ngửa người về sau tránh cú đấm mạnh này rồi đá chân ra để áp chế người vừa tấn công mình.
“Ai đó?”
Sau cú đá, Sở Phàm tiếp đất một cách vững vàng rồi nhìn chằm chằm về phía cửa nói.
“Hahaha, cậu Sở phản ứng cũng nhanh thật đấy!”, phía cửa bỗng vang lên một tiếng cười đầy châm biếm.
Sở Phàm nghiêm mặt lại nhìn thì phát hiện ra người vừa đến hóa ra lại là Trần Văn Vũ.
“Sao anh biết tôi ở đây?”, Sở Phàm hỏi đầy thắc mắc.
“Hờ hờ, tao ở trong bộ đội một năm, lại còn lăn lộn ở nơi đó tới tận hai năm. Mấy lần liền suýt thì chết ở đó cuối cùng mới rèn luyện được thành như bây giờ. Mày thấy tí mánh khóe điều tra đấy của mày có qua mắt được tao không?”
Trần Văn Vũ cười cợt khinh bỉ nhìn Sở Phàm.
“Còn một chuyện nữa có thể mày không biết. Trên xe của mày tao có gắn máy nghe trộm. Cuộc nói chuyện giữa mày và Hứa Vạn Sơn tao đã nghe cả rồi. Vậy nên là ngoan ngoãn mà đưa cái bút ghi âm đây thì tao sẽ tha cho mà đi”.
“Anh sẽ bỏ qua cho tôi ư?”
Sở Phàm nhướn mày, giọng điệu đầy ngờ vực.
“Đương nhiên chuyện giữa chúng ta không kết thúc đơn giản như vậy đâu. Những gì mày cướp đi của nhà họ Trần tao sẽ lấy lại từng thứ một. Vậy nếu giết mày sớm như thế thì còn gì là thú vị nữa?”
Nghe thấy lời nói hống hách này của Trần Văn Vũ thì kể cả Sở Phàm mát tính đến đâu cũng bắt đầu thấy nổi điên.
Anh không nói thêm lời nào nữa, giậm mạnh chân xuống đất rồi lao đến chỗ Trần Văn Vũ. Tốc độ nhanh như thế chỉ thấy một cái bóng như vừa đứng chỗ kia.
Trần Văn Vũ nghiêm mặt lại, tập trung hết sức để phòng bị.
Tuy miệng anh ta nói như vậy thôi nhưng anh ta nào dám coi thường Sở Phàm. Dù Sở Phàm không được học võ một cách bài bản nhưng thực lực của anh phát triển rất nhanh.
Lần trước khi hai người đánh nhau tuy là hòa nhưng trong lòng Trần Văn Vũ vẫn toan tính nếu anh ta ra tay hết sức thì khả năng cao là đánh bại được Sở Phàm.
Nhưng chẳng được bao lâu mà Sở Phàm đã trở thành mối đe dọa của anh ta.
Nếu bây giờ anh ta muốn đánh thắng Sở Phàm thì hoàn toàn không có hy vọng.
Trừ khi anh ta dùng chiêu có sức sát thương cực lớn, hai bên cùng tổn thất, nhưng như thế thì lại mất mặt quá.
Trần Văn Vũ vừa nghĩ bụng vừa đánh với Sở Phàm.
Thực lực của hai người đều không yếu. Tiếng đánh đám bình bịch vang lên. Thậm chí là mặt nước xung quanh cũng phải cuộn sóng rồi bắn tung tóe khắp nơi.
“Rầm!”
Hai người xông vào nhau, làm không khí xung quanh bụi bay mù mịt.
Sở Phàm và Trần Văn Vũ cùng lùi lại mấy bước mới đứng vững lại được.
“Ranh con, võ thuật của mày sao có thể tiến bộ nhanh thế được?”, Trần Văn Vũ không giấu được sự kinh ngạc, gào to nói.
Sở Phàm nhướn mày, chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc như vậy.
Võ công của anh tiến bộ sao? Sao anh không biết!?
“Không được rồi, thằng này trâu bò quá. Nếu cứ để nó tiếp tục tiến bộ thì sẽ thành tai họa mất!”, Trần Văn Vũ nheo mắt, trong đầu nảy ra ý nghĩ giết Sở Phàm.
Anh ta đưa ngón trỏ lên miệng thổi mạnh một tiếng.
Một bóng người bay thật nhanh tới. Đợi khi người đo tới gần Sở Phàm mới phát hiện ra người vừa tới là người phụ nữ bên cạnh Trần Văn Vũ ở bữa tiệc lần trước.