“Thôi được rồi, em chỉ đùa với anh thôi mà, anh không cần phải căng thẳng như vậy đâu.” Trần Mộng Dao mỉm cười, nắm lấy tay Sở Phàm nói.
Sau đó, Sở Phàm lén quay sang phía Kiều Tuyết nháy mắt với cô, khiến khuôn mặt cô chợt đỏ ửng lên, rồi lúng túng né tránh mà nhìn sang hướng khác.
Mặc dù cô không hề phản đối việc hôn nhân đa thê nhưng mà hiện tại Trần Mộng Dao không hề biết về mối quan hệ của cô và Sở Phàm, khi cô làm như vậy thì chính là lén lút sau lưng chị em tốt của mình mà dây dưa không dứt với bạn trai của em ấy.
Nhưng cô cũng không còn cách nào mới phải lựa chọn như vậy, dù sao thì Trần Mộng Dao cũng là một cô gái thành thị bình thường, cô ấy sao có thể chấp nhận được chuyện bạn trai của mình cùng lúc qua lại với hai người phụ nữ, hơn nữa người phụ nữ ấy là lại chị em tốt của cô ấy nữa chứ?
Sau khi dập tắt những suy nghĩ lung tung này thì Kiều Tuyết mới mỉm cười, cô nâng ly rượu trong tay lên hướng về phía Sở Phàm: “Vậy thì tôi cũng muốn nhân cơ hội này cạn một ly để chúc mừng cho cậu chủ của chúng ta, hy vọng từ nay về sau cậu chiếu cố nhiều hơn để tôi có được cuộc sống thoải mái hơn nhé.”
“Chị yên tâm đi, chắc chắn là sẽ rất thoải mái.” Sở Phàm cười nói, giọng điệu mang chút trêu chọc.
Khuôn mặt Kiều Tuyết ửng hồng lên, trong đầu bỗng như hiện lên những hình ảnh khó tả khi ở trong phòng tắm ngày hôm đó.
Cũng may lúc đó Trần Mộng Dao cũng ở đó, nếu mà chỉ có cô và Sở Phàm ở cùng nhau thì chắc chắn Sở Phàm sẽ không kìm chế được mà vượt quá giới hạn mất….
Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó thì hơi thở của Kiều Tuyết lại trở nên gấp gáp hơn.
Trần Mộng Dao đứng bên cạnh thấy vậy, liền quan tâm hỏi: “Chị Tuyết, mặt chị sao lại đỏ như vậy, lại thở gấp nữa, có phải chị uống nhiều quá không ạ? Hay là em đưa chị về nghỉ ngơi nhé.”
Buổi yến tiệc đêm nay, mục đích của cô cũng chỉ là đến để biết được thân phận của Sở Phàm, giờ cô cũng đã biết thân phận của anh rồi cho nên cũng không cần phải ở lại thêm nữa.
Dù sao thì sau đó chắc chắn Sở Phàm cũng sẽ nói chuyện với đại điện của các dòng họ khác về việc hợp tác, nếu cô ở lại đây thì Sở Phàm cũng không thể dành hết thời gian cho cô được.
Kiều Tuyết ngây người một lát rồi quay sang nói: “Chị đi về cũng được nhưng để chị tự về một mình được rồi, em hãy cứ ở lại đây đi nhé.”
Cô đương nhiên biết rằng tiếp sau đó Sở Phàm sẽ rất bận những việc khác nên sẽ không có thời gian để quan tâm đến hai người họ nữa, vì vậy về nhà là một quyết định đúng đắn, nhưng Trần Mộng Dao là bạn gái chính thức của Sở Phàm, dù sao cũng nên sánh vai cùng Sở Phàm đi chào hỏi các đại diện của những dòng họ kia.
Và suy cho cùng thì sau này Trần Mộng Dao sẽ trở thành vợ chính thức của Sở Phàm, việc chào hỏi các đại diện của những dòng họ kia cũng là việc cần thiết.
Nhưng Trần Mộng Dao lại chưa suy nghĩ đến những điều này vì dù sao cô cũng chưa đến độ tuổi đó, khi cô định hỏi thêm thì bị ánh mắt của Kiều Tuyết chặn lại, Kiều Tuyết quay sang Sở Phàm mỉm cười rồi quay người lập tức rời đi.
Sở Phàm không hề nói gì bởi hiện tại Kiều Tuyết và anh vẫn chưa nên tỏ ra quá thân mật, nếu cô muốn trở về thì cũng không có gì không tốt cả, còn không thì anh cũng không thể nào chăm sóc cho cả hai người phụ nữ được.
Cùng lúc đó, trong một nhà hàng nhỏ đối diện với dinh thự Genesis.
Qua lời của Sở Vân mà Liễu Minh Quân đã biết được tin người giết hại Thích Thiếu Dương chính là một vệ sĩ quả cảm dưới trướng của Sở Phàm, nhưng mối hận thù này hiển nhiên sẽ chuyển sang Sở Phàm vì dù gì tên vệ sĩ quả cảm đó cũng chỉ như một công cụ mà thôi.
Người chết rồi thì kẻ phạm tội là con dao hay là người cầm con dao đó đây?
“Hừ, ý đồ của tên Sở Phàm này cũng thật ghê gớm, hắn đã hại chết cháu gái tôi, giờ lại giết cả con trai nhà họ Thích, tối hôm nay còn dám mời chúng ta đến tham dự buổi tiệc này, lẽ nào hắn còn muốn hợp tác với hai nhà chúng ta?”
Tần Nghĩa Hải ở bên cạnh hừ lên một tiếng lạnh lùng, giọng điệu vô cùng tức giận.
“Đúng vậy, hắn thực sự nghĩ rằng có cao ốc Thiên Môn làm chỗ dựa thì muốn làm gì thì làm hay sao?” Liễu Minh Quân cũng nói với giọng sắc lạnh, tay bóp chặt chén trà.
Nhà họ Liễu và nhà họ Thích đã hợp tác nhiều năm nay, Thích Thiếu Dương cũng chính là người được bổ nhiệm là người kế tiếp phù tá cho nhà họ Liễu, và cũng được Liễu Minh Quân nhận làm con nuôi, ông ta còn dự định khi Thích Thiếu Dương và Đường Khả Khanh kết hôn sẽ chuẩn bị một món quà thật đặc biệt để tặng hai người.
Nhưng thật không thể ngờ rằng, Thích Thiếu Dương lại bị Sở Phàm giết hại, còn Đường Khả Khanh cũng lại biến mất, đây rõ ràng là hành động giết người cướp vợ đây mà.
Một con người như vậy liệu có xứng đáng để hợp tác với nhà họ Liễu hay không?
Trong lúc đó, Liễu Minh Quân và Tần Nghĩa Hải đều tỏ ra phẫn nộ và căm hận Sở Phàm.
Sở Vân ngồi bên cạnh nhưng không lên tiếng, cậu ta đã đạt được mục đích cho nên giờ cũng không cần phải nói thêm gì nữa.
Liễu Minh Quân và Tần Nghĩa Hải đều là những người từng trải am hiểu trong giới giang hồ, nếu cậu ta vội vàng liên tục nói xấu Sở Phàm thì có thể sẽ khiến hai người này nhận ra rằng cậu ta đang có ý lợi dụng bọn họ.
Mặc dù hiện tại cũng có thể nhận ra một chút nhưng dù sao thì cậu ta cũng đã cung cấp được thông tin cần thiết cho nhà họ Liễu và nhà họ Tần, như vậy cũng được coi là đôi bên cùng có lợi, cho dù có bị lợi dụng thì Liễu Minh Quân cũng vui vẻ.
Bỗng nhiên Liễu Minh Quân liếc nhìn sang hướng khác thì bắt gặp một bóng dáng mảnh mai bước ra từ dinh thự Genesis và đang đi về phía hầm để xe.
“Này, người phụ nữ đó chẳng phải là người bên cạnh Sở Phàm hay sao?”
Liễu Minh Quân nhìn theo bóng Kiều Tuyết xa dần, trong đầu chợt xuất hiện một ý nghĩ xấu xa.
Sở Phàm đã giết chết con nuôi của ông ta, lại còn cướp đi Đường Khả Khanh, vậy thì ra tay với người phụ nữ bên cạnh hắn để báo thù thì cũng hợp lý.
Đương nhiên thì người thích hợp nhất vẫn là Trần Mộng Dao nhưng tiếc rằng hiện giờ Trần Mộng Dao lại đang ở bên cạnh Sở Phàm, không tiện để ra tay, vậy thì chỉ còn cách lôi Kiều Tuyết ra để xả cơn tức giận này trước thôi.
Nghĩ đến đó, Liễu Minh Quân liền gọi điện cho Thích Hình Thiên khi ông ta còn đang chìm trong nỗi đau mất con.
Chỉ trong một vài câu, ông ta đã giải thích rõ về cái chết của Thích Thiếu Dương và đưa ra kế hoạch của ông ta.
Phía đầu dây bên kia, giọng điệu của Thích Hình Thiên vô cùng tức giận, ông ta nghiến răng nói: “Minh Quân, cảm ơn ông đã báo cho tôi một tin quan trọng như vậy, ông yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy đâu, cái thằng họ Sở đó nhất định phải trả giá cho cái chết của con trai tôi.”
Khi màn đêm dần buông xuống, Kiều Tuyết tự lái xe một mình trở về biệt thự ở Thanh Lâm Các.
Sau khi cô đậu xe xong, đang định quay vào biệt thự thì đột nhiên thấy một bóng đen đang đứng ở phía hàng rào bao quanh biệt thự.
“Ai vậy?”
Sắc mặt Kiều Tuyết sầm lại, cô lập tức làm hành động phòng thủ và thấp giọng hét lên.
“Cũng thú vị thật, thì ra là một người có võ cơ à.”
Bóng đen đó cũng không quan tâm bộ dạng hắn có bị bại lộ hay không nữa, hắn cười một cách quái dị rồi lập tức nhảy xuống từ hàng rào đến trước mặt Kiều Tuyết.
Dưới ánh trăng, Kiều Tuyết phát hiện ra người xuất hiện trước mặt cô chính là Thích Hình Thiên gia chủ của nhà họ Thích!
Vốn xuất thân từ dòng họ võ học, sau khi Kiều Tuyết đến khu Tịnh Yên thì việc đầu tiên là cô đã điều tra tất cả thông tin của những dòng họ giống như cô, tất cả tài liệu về nhà họ Thích cô đều đã sớm xem qua rồi.
“Hóa ra là gia chủ nhà họ Thích, bác Thích Hình Thiên.”
Kiều Tuyết hơi thở phào một cái, cô nắm tay quyền nói một cách khách sáo: “Muộn rồi mà bác còn đến đây, không biết có chuyện gì không vậy?”
“Hóa ra cô vẫn biết tôi, à đúng rồi, cô họ Kiều, là dòng họ nhà võ mới chuyển đến khu Tịnh Yên thì phải, người nhà họ Kiều đúng không?” Ánh mắt Thích Hình Thiên hơi lóe lên, ông ta trầm giọng nói.
“Đúng vậy, cháu chính là người của nhà họ Kiều, xin hỏi bác tại sao muộn như vậy còn tới đây có chuyện gì?” Trong lòng Kiều Tuyết có dự cảm không lành, cô hỏi lại một lần nữa.
Không ngờ ngay lập tức, vẻ mặt Thích Hình Thiên đột nhiên thay đổi, sắc mặt u ám nói: “Không sao, cho dù cô có là người nhà họ Kiều nhưng nếu cô đã liên quan đến thằng cha họ Sở đó thì coi như cô xui xẻo đi.”
Vừa dứt lời, Thích Hình Thiên nhanh chóng bước tới, bàn tay tóm chặt lấy Kiều Tuyết!