Sở Phàm nghe thấy có tiếng động, quay đầu lại nhìn, phát hiện ra vệ sĩ của anh không biết đã xuất hiện từ khi nào, cầm cây dao sắc nhọn trong tay đâm thẳng vào ngực Thích Thiếu Dương.
“Cậu chủ, người này định đánh lén cậu!” Vệ sĩ rút con dao đi lên phía trước, nói với Sở Phàm.
Sở Phàm thở dài nói: “Tôi biết rồi, cậu về trước đi.”
Anh đã định cho Thích Thiếu Dương một cơ hội sống, cuối cùng tên này không biết trân trọng còn muốn đánh úp anh.
Tuy là kể cả đánh úp, nhưng với sự nhạy bén của năm giác quan giờ đây của Sở Phàm thì hắn cũng không thể làm anh bị thương được, nhưng vệ sĩ của anh luôn trông chừng hắn, Thích Thiếu Dương muốn giết anh, vệ sĩ của anh đương nhiên sẽ ra tay chặn lại.
Nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, Sở Phàm bắt đầu đi về nhà.
Sau một đêm mây mưa với Đường Khả Khanh trong tình trạng bị trúng thuốc, quần áo trên người anh bị xé rách không ít chỗ, hơn nữa trên người không tránh khỏi vẫn còn sót vài một số mùi kỳ lạ, nên phải nhanh chóng đi tắm, thay quần áo, chứ nếu không lát nữa bị Trần Mộng Dao phát hiện thì anh biết giải thích thế nào.
Không nghĩ nhiều nữa, Sở Phàm lao thẳng vào nhà vệ sinh ở tầng một.
Kết quả anh vừa mở cửa ra, bên trong vọng ra một tiếng hét thất thanh, Sở Phàm giật mình, ngẩng đầu lên nhìn mới thấy Kiều Tuyết không mặc gì cả và đang đứng dưới vòi hoa sen dội nước từ trên đầu xuống.
Bốn con mắt nhìn nhau, khuôn mặt Kiều Tuyết toát lên đầy vẻ hốt hoảng.
“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý!”
Sở Phàm vội vàng chạy ra khỏi nhà vệ sinh, miệng thì luôn mồm nói xin lỗi.
Trong nhà vệ sinh, Kiều Tuyết sững sờ hết người, ở đây chưa đến một tuần, cơ thể cô đã bị Sở Phàm nhìn thấy tận hai lần, mà còn là nhìn thấy cả toàn bộ cơ thể trần trụi của cô luôn, đúng là oan nghiệt, vì sao ông trời lại đối xử với cô như vậy chứ!
Điều khiến cô càng bất an hơn là sau khi bị Sở Phàm nhìn thấy hết, nhưng cô lại không hề có thái độ tức giận gì lắm.
Một lúc sau, Kiều Tuyết tỉnh lại trong đám suy nghĩ hỗn độn, cô nhanh chóng tắm sạch lớp xà phòng trên người, mặc quần áo rồi mặt đỏ bừng đi ra ngoài.
Lúc này, Sở Phàm đã ngồi trên ghế sofa, cúi đầu xuống với sắc mặt trầm ngâm, không biết là đang nghĩ gì.
Kiều Tuyết cắn chặt môi, cuối cùng vẫn quyết định đi tới giải thích, nếu không chuyện này cứ để trong lòng mãi thì hai người cũng sẽ khó xử.
“Sở Phàm, sao cậu lại đột nhiên về thế?” Cô đi lên phía trước hỏi.
Sở Phàm cười mếu nói: “Tối qua tôi ra ngoài có chút chuyện, xong việc nên về nhà luôn, hôm nay chẳng phải là phải đến trường à, xin lỗi nhé, tôi không biết chị ở trong nhà vệ sinh, vừa rồi do tôi đang vội quá nên......”
“Không...... không sao.” Kiều Tuyết đỏ mặt lên nói một câu, rồi nói tiếp: “Vòi hoa sen ở tầng trên bị hỏng, tôi vừa đi chạy thể dục về nên muốn tắm qua cho hết mồ hôi, vì cậu không ở nhà nên tôi cũng không khóa cửa, ai ngờ......”
Nghe xong, Sở Phàm cũng đành cười mếu.
Kiều Tuyết cũng là một người học võ, chạy thể dục buổi sáng là việc không thể thiếu hàng ngày được, cho nên cô ấy thường dậy khá là sớm, sao anh lại quên mất điều này chứ, đúng là đầu với chả óc!
“Tối qua cậu đi đâu thế, sao quần áo rách đến mức này?”
Đột nhiên, Kiều Tuyết phát hiện ra quần áo Sở Phàm rách tả tơi, nên tò mò hỏi.
Với con mắt của cô ấy, đương nhiên sẽ nhìn ra quần áo của anh bị xé rách, cô đột nhiên hét lên: “Sở Phàm, cậu đánh nhau với người khác ở bên ngoài à, có bị thương ở đâu không, có cần tôi xem giúp cậu không?”
Vừa nói cô vừa ngồi xuống bên cạnh Sở Phàm.
Không phải là cô ân cần niềm nở đâu, mà là vì giờ đây hai người còn đang hơi ngượng ngùng với nhau, nếu không kiếm được chuyện gì đó sẽ khiến cho hai người đều liên tưởng đến chuyện vừa xảy ra.
Nhưng không ngờ cô vừa ngồi xuống, đột nhiên lại ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng toát lên từ người Sở Phàm.
Mùi hương này không giống với bất kỳ loại nước hoa đắt tiền nào, rất dịu dàng mà nhẹ nhàng, lại rất đặc biệt, ánh mắt của Kiều Tuyết hơi thay đổi, rồi nhìn Sở Phàm với vẻ kỳ quái: “Sở Phàm, cậu đừng có nói với tôi chuyện tối qua cậu làm là.......”
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Kiều Tuyết, Sở Phàm làm gì còn không biết là cô ấy đang hiểu nhầm rồi.
Khi anh đang định giải thích, thì giọng nói còn ngái ngủ của Trần Mộng Dao vọng từ trên tầng trên xuống: “Chị Tuyết, chị đang nói chuyện với ai thế, anh Sở Phàm về rồi à?”
Sở Phàm ngẩng đầu nhìn, thấy Trần Mộng Dao đang vừa dụi mắt vừa đi từ cầu thang xuống.
Trong tình thế cấp bách, anh cầm lấy cổ tay của Kiều Tuyết, kéo cô ấy lao vào trong nhà tắm.
“Sở Phàm, cậu, cậu làm cái gì thế?!” Kiều Tuyết bị hành động bất ngờ của Sở Phàm làm cho giật mình, nhưng lại không dám quát to, mà cố gắng nói nhỏ lại.
“Chị Tuyết, tối qua tôi gặp một chuyện vô cùng li kỳ, hơn nữa còn có liên quan tới người học võ, tối nay tôi sẽ giải thích rõ ràng cho chị nghe, nhưng mà bây giờ, chị không được để cho Mộng Dao thấy được bộ dạng này của tôi!”
Sở Phàm mếu máo, vội vàng nói: “Cô ấy không hiểu những điều này đâu, nên chắc chắn sẽ hiểu nhầm tôi, xin chị đấy được không!”
Thấy vẻ mặt như sắp khóc đến nơi của Sở Phàm, Kiều Tuyết bất lực, đành thở dài: “Thôi được, cậu bỏ tay tôi ra, để tôi ứng phó cho.”
Lúc này, phía bên ngoài nhà vệ sinh vọng tới giọng nói của Trần Mộng Dao: “Ơ, chị Tuyết chị vẫn chưa tắm xong à, vừa rồi em nghe thấy giọng nói chị ở phòng khách mà, chẳng nhẽ là em nghe nhầm rồi à?”
“Dao...... Dao Dao, em dậy sớm thế, chị tắm từ nãy giờ mà, chắc em nghe nhầm thôi.” Kiều Tuyết vội vàng nói, đồng thời mở vòi hoa sen lên như thể đang tắm vậy.
Trần Mộng Dao cũng không nghĩ nhiều, cô vừa mới tỉnh dậy, ngái ngủ nghe nhầm cũng là bình thường.
Đúng lúc hai người ở trong nhà vệ sinh đều thở phào, thì Trần Mộng Dao lại lên tiếng: “Chị Tuyết, nhân lúc anh Sở Phàm còn chưa về, hai chúng mình cùng tắm chung đi!”
Vừa nói, Trần Mộng Dao đã bắt đầu đẩy cửa.
Hai người bên trong hốt hoảng, vừa rồi vội vàng chạy vào, nên không hề khóa cửa, nếu Trần Mộng Dao đi vào mà thấy Sở Phàm và Kiều Tuyết đều ở trong nhà tắm, thế thì biết ăn nói kiểu gì đây!
Trong tình thế ngàn cân treo sợ tóc, Kiều Tuyết chỉ vào vị trí của bồn tắm, ở đó có tấm rèm có thể kéo ra để che.
Sở Phàm không còn chỗ nào khác nữa, vội vàng chạy đến chỗ bồn tắm rồi kéo rèm ra, và lúc này, Trần Mộng Dao đã đẩy vửa bước vào.
“Ơ, chị Tuyết, sao chị đã mặc xong quần áo rồi à?” Trần Mộng Dao thấy Kiều Tuyết đã mặc đồ xong xuôi mà tò mò hỏi.
“Chị, chị chỉ là tắm qua cho hết mồ hôi thôi, vừa rồi tắm xong nên mặc quần áo luôn.” Kiều Tuyết cũng không biết là mình đang nói gì nữa, cũng không quan tâm là có nói sai gì không, mở miệng là nói luôn thôi.
Dù sao lúc này, trong lòng càng lo sợ thì càng khiến cho Trần Mộng Dao nghi ngờ hơn.
May mà suy nghĩ của Trần Mộng Dao rất trong sáng, không nghĩ sang hướng khác, hai mắt cô ấy hơi đảo một chút, rồi nói lém lỉnh nói: “Chị Tuyết, giờ vẫn sớm, hay hai chúng mình tắm lại lần nữa đi!”
Vừa nói cô vừa giơ tay ra kéo áo Kiều Tuyết.
“Á!”
Kiều Tuyết hét lên, mặt đỏ tưng bừng như quả táo đỏ vậy.
Sở Phàm vẫn còn nấp ở bên trong mà, nếu giờ cô cùng Trần Mộng Dao cởi hết đồ ra tắm, thì chẳng phải Sở Phàm sẽ nhìn thấy hết sao.
Nhưng lúc này, trong phòng lại không có ai khác, nếu cô ấy cứ một mực từ chối thì hình như hơi kỳ kỳ, làm thế nào bây giờ!