“Thiếu Dương, anh đợi em một tí, em còn chút việc chưa xong.”
Đường Khả Khanh cười ngọt ngào, nói với chàng trai đang đứng trước cửa.
Sở Phàm ngẩng đầu lên, thì ra là người đàn ông cả năm nay kiên trì ngày nào cũng đứng ở cửa đợi Đường Khả Khanh.
Nhưng Sở Phàm có thể thấy được sự bất mãn trong ánh mắt hắn, dường như hắn rất khó chịu với việc Đường Khả Khanh tiếp xúc với đàn ông khác.
Hắn đi thẳng vào lớp, đứng trước mặt Sở Phàm và Lí Dục, nói giọng vẻ trên phân người khác: “Khả Khanh, hai thằng rác rưởi thế này có đáng để em đối xử như thế không? Bản thân bọn chúng đã từ bỏ không chịu học hành, em còn cố gắng như thế làm gì?”
Nghe xong, Sở Phàm và Lí Dục sa sầm mặt.
Đường Khả Khanh cau mày nói: “Thiếu Dương, anh đừng nói thế, hai cậu ấy là học sinh em dạy cả một năm nay, em cũng có quan sát rồi, chỉ là hai cậu ấy không tập trung vào việc học mà thôi, sao lại là rác rưởi được?”
“Cái gì? Em còn quan sát bọn chúng?”
Thích Thiếu Dương làm như nghe được tin động trời, ghen tuông nói: “Vì sao em lại quan tâm tới tên đàn ông khác?”
Đường Khả Khanh sững người, cười gượng: “Em, em cũng chỉ quan tâm với tư cách là giáo viên quan tâm học sinh thôi, không có ý gì cả, Thiếu Dương anh đừng hiểu lầm.”
“Sao anh lại không hiểu lầm cho được, em biết anh không thích em đi dạy, nhưng vì yêu em anh mới bao dung cho em. Nhưng em đừng coi sự bao dung của anh là lẽ đương nhiên, bây giờ lại lãng phí thời gian với tên đàn ông khác nữa, anh không cho phép!”
Thích Thiếu Dương hét lớn.
Nghe vậy, Sở Phàm và Lí Dục nhìn nhau cười thầm.
Thì ra tên này là chúa ghen tuông, chẳng trách ngày nào cũng chờ đón Đường Khả Khanh tan học, thì ra là sợ cô ấy qua lại với đàn ông khác.
Nhưng mà ghen tuông hơi quá đáng đấy, Đường Khả Khanh chỉ bảo anh và Lí Dục tổng kết lại nội dung bài học thôi mà, có làm gì đâu?
Tuy vậy, Đường Khả Khanh có vẻ như đã quen rồi, cô ấy lắc đầu thở dài, vội nói: “Được rồi, được rồi. Em nghe lời anh được chưa. Bây giờ em về với anh luôn.”
“Sở Phàm, Lí Dục, hai cậu cũng đi ăn cơm đi. Hôm nay tha cho hai cậu, nếu tiết sau mà còn không nghe giảng thì đừng trách tôi không nể mặt!” Đường Khả Khanh liếc mắt nhìn Sở Phàm và Lí Dục, lạnh lùng nói.
Nhưng dù vậy, giọng của cô ấy vẫn rất êm tai, không hổ danh là cô giáo xinh nhất học viện.
Sở Phàm và Lí Dục vội gật đầu, hai người đang chuẩn bị đi thì nghe thấy tiếng Thích Thiếu Dương khó chịu lầm bầm: “Tao khuyên hai thằng cặn bã bọn mày chớ có ý định gì với Khả Khanh, đừng cố ý làm sai bài khiến Khả Khanh tốn thời gian với bọn mày!”
“Nếu như để tao nhìn thấy cảnh này nữa thì đừng trách tao không khách sáo!”
Năm lần bảy lượt bị người ta chửi là rác rưởi rồi lại cặn bã, dù có hiền như bụt thì cũng phải nổi giận, huống hồ lại là Sở Phàm và Lí Dục.
Đặc biệt, Lí Dục là người miền Bắc, lại càng thẳng tính, cậu ta quay đầu lại chửi ngay: “Này, đàn ông gì mà lằng nhằng thế, cô Đường chỉ bảo bọn tôi tổng kết bài thôi chứ có phải hẹn hò gì với bọn tôi đâu, cái miệng của anh suốt ngày chỉ dùng để nói mấy cái chuyện này thôi à?”
“Bọn tôi là rác rưởi, bọn tôi là cặn bã thì anh là cái quái gì? Anh có tư cách gì mà đánh giá bọn tôi?”
“Mày dám chửi cả tao à? Mày biết bao là ai không?!”
Thích Thiếu Dương sửng cồ lên, mắt trợn ngược nhìn Lí Dục chằm chằm.
Sở Phàm đứng bên cạnh đang định bảo Lí Dục chửi hay lắm thì bỗng nhiên anh nhận ra trong ánh mắt Thích Thiếu Dương hình như có sát ý.
Tên này có ý định giết người ư?
Đúng lúc anh đang định kéo Lí Dục lại, đề phòng Thích Thiếu Dương lao đến thì bỗng một dự cảm không lành bao trùm lấy anh khiến anh nổi hết cả da gà.
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn sang tầng thượng của khu giảng đường đối diện thì thấy một tia sáng lấp lóe.
Súng bắn tỉa!
ngay lúc ấy trong đầu Sở Phàm hiện lên danh từ này như một phản xạ, sinh ra trong một gia tộc vô cùng phức tạp như nhà họ Sở, Sở Phàm đương nhiên có nghiên cứu về các loại súng, bây giờ anh biết mình đang bị súng bắn tỉa ngắm trúng, phản ứng đầu tiên của anh là tránh đi.
Nhưng đáng chết trên đường ngắm bắn của súng bắn tỉa còn có Đường Khả Khanh đang đứng!
Nếu bây giờ anh chỉ lo thân mình mà tránh đi, Đường Khả Khanh chắc chắn sẽ bị bắn, rất có khả năng cô ấy sẽ đi luôn.
Không kịp nghĩ nhiều, Sở Phàm hét lên: “Cô Đường, cẩn thận!”
Ngay sau đó thì lao nhanh về phía trước, đẩy Đường Khả Khanh cúi xuống.
“Chíu!”
Một âm thanh sượt qua đầu Sở Phàm, khoảnh khắc ấy, anh cảm giác đầu mình như bị viên đạn đang bay với tốc độ cực nhanh kia đốt cháy mất vài sợi tóc, tỏa ra một mùi khét lẹt.
Còn lúc này trên tầng thượng của khu giảng đường phía đối diện, Themes chửi thầm một tiếng rồi cất giá đỡ súng, chuẩn bị rời khỏi đó.
Là một sát thủ đạt chuẩn, chỉ cần một lần bắn trượt cũng xem như nỗi nhục cả đời, đây là nguyên tắc cơ bản nhất. Bởi vì người có thể tránh được súng của hắn thì chắc chắn là cao thủ, chưa biết chừng người nọ đã biết được vị trí của hắn, nếu hắn còn không đi ngay thì e sẽ không còn cơ hội đi khỏi đây nữa.
Trong phòng học, Đường Khả Khanh hốt hoảng, không thể ngờ được cậu học sinh này lại to gan như thế, dám đè chắn trên người mình.
Thích Thiếu Dương đứng bên cạnh nổi giận lôi đình, hắn gào lên: “Thằng khốn, mày muốn làm gì?!”
Sở Phàm không động đậy, vẻ mặt trầm ngâm, cho đến khi anh cảm giác không còn nguy hiểm nữa thì mới thở phào một hơi, đứng dậy khỏi người Đường Khả Khanh.
Tuy nhiên anh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại ăn ngay một cái bạt tai thật mạnh vào mặt.
Chỉ thấy mặt Đường Khả Khanh đỏ bừng, vô cùng tức giận đứng lên, thù hằn nhìn Sở Phàm, nghiến răng nói: “Sở Phàm, tôi không ngờ cậu là người như thế!”
Sở Phàm mấp máy môi đang định giải thích sự việc thì Thích Thiếu Dương đã lao tới, giơ chân đá Sở Phàm.
Sở Phàm cau mày, tránh khỏi cú đá, khó chịu nói: “Các người có thôi đi không. Dù sao cũng phải để tôi giải thích đã chứ. Tôi cũng không phải định lợi dụng cô.”
“Câm miệng!”
Thích Thiếu Dương gằn giọng: “Tao không cần biết mày muốn lợi dụng hay là vì lý do gì, dám động vào người phụ nữ của tao, kết cục của mày chỉ có chết!”
Nói xong, Thích Thiếu Dương lao tới đánh Sở Phàm.
“Hừ, tay khốn này còn biết võ cơ đấy.” Sở Phàm tránh khỏi cú đánh của Thích Thiếu Dương, thầm ngạc nhiên trong lòng.
Chẳng trách vừa nãy thấy Lí Dục bật lại, Thích Thiếu Dương lại lộ ra sát ý.
Bởi vì người biết võ vô hình chung sẽ bạo lực hơn người bình thường. Đây là sự cực đoan mà do thói quen luyện võ kéo theo, trừ khi là đã đạt tới cảnh giới cao nhất của võ thuật, nếu không người bình thường rất khó kiềm chế được những ý nghĩ này.
“Thiếu Dương, anh đừng đánh nữa, có lẽ cậu ấy cũng không cố ý.”
Đường Khả Khanh thấy sự việc như vậy, vội vàng nói.
Vừa nãy cô ấy nóng giận cho Sở Phàm một cái bạt tai, ngoài việc thẹn quá hóa giận ra thì chỉ là tỏ vẻ cho Thích Thiếu Dương thấy.
Trong lòng Đường Khả Khanh hiểu rằng Sở Phàm không bao giờ vô cớ làm như thế, nhất định là có nguyên nhân gì đó, nhưng cô ấy biết Thích Thiếu Dương hay ghen, vì thế mới cho Sở Phàm một cái bạt tai, tỏ rõ thái độ nhưng không ngờ Thích Thiếu Dương vẫn ra tay.
Nhưng phải làm sao đây, Thích Thiếu Dương là cậu cả nhà họ Thích – vốn có truyền thống võ thuật, võ công của hắn cô cũng từng được chiêm ngưỡng, ba người trưởng thành lực lưỡng cũng không phải là đối thủ của hắn, Sở Phàm nhỏ bé thế kia sao có thể đỡ được cơ chứ?
“Phải làm sao đây?” Đường Khả Khanh lo sốt vó.
Nhưng một lúc sau cô ấy mới nhận ra Sở Phàm không hề bị Thích Thiếu Dương đánh trúng, ngược lại còn thấy anh vô cùng ung dung.
Cậu học sinh này của cô biết võ sao?