“Quách Siêu, anh là đồ khốn, anh lừa nhà tôi!” Trần Mộng Vũ thét lên trong điện thoại.
“Hơ hơ, tôi là đồ khốn?”
Quách Siêu lạnh lùng nói: “Trần Mộng Vũ cô thật sự tưởng Quách Siêu tôi là một thằng ngu à? Nếu không phải cô muốn tôi làm nhục em gái cô thì liệu bây giờ cô có ra nông nỗi này không?”
“Còn nữa, cô với tên Mao Cương làm gì ở trong nhà vệ sinh, có cần tôi gửi video cho không?!”
“Mẹ kiếp, cô coi ông đây là chuyên gia bị cắm sừng à? Tưởng nhà họ Quách chúng tôi dễ bắt nạt, mặc nhà họ Trần các cô muốn làm gì thì làm à? Đi chết đi đồ đĩ thõa!”
Quách Siêu chửi đổng lên, sau đó cụp máy đánh rụp một cái, mặc cho Trần Mộng Dao gọi đến bao nhiêu cuộc thì đều không có tín hiệu.
Đối với nhà họ Trần, đây có thể coi là giọt nước tràn ly, nhưng lúc này tất cả đều hiểu, thì ra là do Trần Mộng Vũ muốn hại Trần Mộng Dao trước, vì vậy mới bị Sở Phàm báo thù.
Lúc này, cả sảnh đều chìm vào im lặng.
Rất nhiều người trừng mắt phẫn nộ về phía cả nhà Trần Mộng Vũ.
Nếu không phải cô ta muốn hại Trần Mộng Dao, Quách Siêu cũng sẽ không bị liên lụy, với quan hệ của nhà họ Quách và nhà họ Trần, chắc chắn nhà họ Trần có thể rút lui an toàn trước khi chuyện này xảy ra.
Nhưng bây giờ, tất cả đều đã muộn.
“Bà, chúng ta phải làm sao đây?” Bây giờ, Trần Văn Kiệt sốt ruột nói.
Dù mọi việc có tệ hơn đi nữa thì cũng sẽ có cách giải quyết, lúc này người bọn họ có thể dựa vào chỉ có một mình bà Trần.
Một lát sau, cuối cùng bà ta cũng hoàn hồn lại, việc đến nước này, bà ta dù có phạt Trần Mộng Vũ thế nào cũng chẳng còn ý nghĩa nữa. Đây là tai họa của cả nhà họ Trần chứ không chỉ một mình Trần Mộng Vũ.
“Chẳng còn cách nào cả, chuyện tới nước này thì chỉ có liên lạc với Mao Cương thôi!”
Bà Trần hít sâu một hơi, nặng nề nói.
Sau đó bà ta nhìn Trần Mộng Vũ với ánh mắt sâu xa, nói: “Mộng Vũ, chuyện liên lạc với Mao Cương giao cho cháu. Bà tin chắc có thể thuyết phục anh ta giúp nhà họ Trần vượt qua sóng gió này.”
Trần Mộng Vũ sững người, vô thức hỏi: “Tại sao lại là cháu?”
Nói xong cô ta mới hối hận, vừa nãy Quốc Siêu đã vạch trần chuyện của cô ta rồi, bây giờ cô ta lại nhắc lại, chẳng phải là tự rước nhục vào thân hay sao?
Quả nhiên, mọi người trong sảnh bắt đầu xôn xao, nhìn về phía Trần Mộng Dao khiến cô ta cảm thấy đau đớn, khó chịu như bị kim đâm.
Cố gắng dồn nén cảm xúc, Trần Mộng Vũ lấy điện thoại ra gọi cho Mao Cương, dưới yêu cầu của bà Trần cô ta buộc phải miễn cưỡng mở loa ngoài, dù sao chuyện của cô ta và Mao Cương mọi người đều đã biết, bây giờ có giấu giấu giếm giếm thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Sau khi có tín hiệu, đầu dây bên kia không có bất kỳ âm thanh nào truyền tới, khi tất cả đều cảm thấy nghi hoặc thì một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên: “Trần Mộng Vũ, chưa gì đã gọi điện thoại đến rồi à, chắc là nhà họ Trần bế tắc rồi phải không?”
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói ấy, mặt Trần Mộng Dao sợ hãi cắt không còn giọt máu.
Đây… là giọng của Sở Phàm!
“Tại, tại sao mày lại cầm điện thoại của Mao Cương?” Trần Mộng Dao phát điên gào lên trong điện thoại.
“Cô nói Mao Cương à?” Sở Phàm cười tủm tỉm, sau đó giọng nói trở nên vô cùng lạnh lùng: “Có khi hắn bị Giang Mậu vứt xuống cái sông nào làm mồi cho cá rồi cũng nên, hạng quèn như hắn mà cũng muốn sống ở khu Tịnh Yên à, nghĩ gì thế?”
“Phải rồi, các người đã suy nghĩ xong chưa, hay là vẫn muốn tôi đi vào bằng đầu gối?”
Nghe xong, tất cả đều sửng sốt.
Sự việc tới nước này, bọn họ đều hiểu rằng tất cả mọi chuyện đều là do Sở Phàm đứng đằng sau thao túng.
Nếu không sao anh lại có thể hiểu rõ tình hình của nhà họ Trần như thế được, lại còn giải quyết luôn Mao Cương – chỗ dựa duy nhất của nhà họ Trần và cầm điện thoại của hắn, đợi bọn họ gọi điện thoại tới.
“Tôi cho các người một cơ hội, bây giờ các người đưa Trần Mộng Dao nguyên lành không sứt mẻ gì tới trước mặt tôi, tôi có thể suy nghĩ việc tha cho nhà họ Trần các người.”
Lúc này, giọng nói Sở Phàm lại vang lên.
Ai nấy đều run lẩy bẩy, vội vàng quay đầu nhìn Trần Mộng Dao mặt mày tím bầm đang ngã trên đất.
Toi rồi!
Sở Phàm yêu cầu Trần Mộng Dao phải lành lặn, bây giờ cô bị thương như thế này, Sở Phàm không nổi giận lôi đình mới là lạ.
Vừa nghĩ tới đây, tất cả lại hằn học, trợn mắt nhìn Trần Mộng Vũ. Sao cô ta chỉ chuyên làm chuyện ngu xuẩn thế, đúng là chỉ được cái ăn hại!
“Mày, mày dựa vào đâu mà uy hiếp nhà bọn tao?!”
Trần Mộng Vũ chỉ cần nghe thấy tiếng của Sở Phàm là đã nóng máu, nào còn thời gian suy nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại của nhà họ Trần, cô ta nói: “Mày chẳng qua chỉ là một con chó bị nhà họ Trần đuổi đi thôi, chó thì có tư cách gì mà sủa dọa chủ chứ?!”
Nghe xong, tất cả người nhà họ Trần như muốn lạy luôn Trần Mộng Vũ.
Cô ta đúng là điên rồi, đến bây giờ mà cô ta vẫn chưa hiểu rõ mọi việc sao? Cho dù trước kia Sở Phàm có bị nhà họ Trần đuổi đi hay không thì bây giờ người ta cũng khác rồi, còn đang nắm trong tay quyền sinh quyền sát của nhà họ Trần, cô ta không thể nói câu nào dễ nghe hơn sao?
“Tùy cô nghĩ thế nào thì nghĩ, tóm lại tôi đã cho các người cơ hội, nếu không biết quý trọng thì nhà họ Trần cũng chẳng cần thiết phải tồn tại nữa.” Trần Mộng Vũ dửng dưng nói.
Nói xong anh cúp máy luôn.
Cả đám người bất lực nhìn nhau, cuối cùng bố Trần Văn Kiệt cắn răn, đứng ra đỡ Trần Mộng Dao dậy đi ra ngoài.
Tuy Trần Mộng Dao có hơi bị thương một chút nhưng dù gì người vẫn còn đây, bây giờ đưa cô qua đó may ra vẫn còn cứu vãn được chút ít, nếu như cứ chần chừ khiến Sở Phàm mất kiên nhẫn thì coi như hỏng hẳn.
Ngoài cổng nhà họ Trần, Sở Phàm vẫn đứng đó, hai tên vệ sĩ vẫn còn khinh khỉnh nhìn anh.
“Này, thằng vô dụng kia, sao mày không đi, tưởng cứ đứng mãi ở dây thì bọn tao sẽ cho mày vào à? Đừng mơ nữa!”
Một tên vệ sĩ mỉa mai nói, nhưng Sở Phàm vẫn nở nụ cười, không hề có chút gì là sợ hãi.
Tên vệ sĩ còn lại nói: “Được rồi. Đây chỉ là một thằng đần thôi, đợi sau khi ký kết xong tôi sẽ đuổi hắn đi, nếu không hắn cứ đứng mãi ở đây, tôi nhìn cũng thấy ngứa mắt!”
Nói xong, hắn đi tới chỗ Sở Phàm.
“Này, cậu tự cút hay là để tôi đánh cho một trận rồi vứt vào cái thùng rác ở kia?” Tên vệ sĩ nhếch mép, nhìn Sở Phàm chằm chằm.
Sở Phàm nhìn anh ta, nói: “Tôi khuyên anh tốt nhất đừng làm bừa, nếu không tí nữa lại hối không kịp.”
“Hơ, thằng vô dụng như mày mà cũng dám uy hiếp tao à, thú vị đấy.”
Tên vệ sĩ đó đang chuẩn bị đẩy Sở Phàm thì nghe được một tiếng hét từ phía sau: “Mau dừng tay!”
Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy một đám người nhà họ Trần đi ra, đi đầu chính là bố của Trần Văn Kiệt, nhưng lúc này ông ta còn đang dìu một cô gái nữa, đó chính là Trần Mộng Dao.
“Thưa ông, ông…” Tên vệ sĩ kia vội chạy lại, cung kính hỏi.
“Bốp!”
Một cái bạt tai đập thẳng mặt tên vệ sĩ, Trần Bách Khang giận dữ, trừng mắt quát: “Mày dám đối xử với cậu Sở như thế. Muốn chết à?”
Tên vệ sĩ mặt đơ ra, bình thường người nhà họ Trần đối xử với Sở Phàm còn độc ác hơn ngàn lần, sao hôm nay bỗng nhiên lại tôn hắn lên làm cậu Sở? Công bằng ở đâu?
Hơn nữa vừa nãy hắn cũng đâu có làm gì, chỉ mới có ý định mà đã ăn một cái bạt tai, uất ức quá!
Lúc này, Sở Phàm mới nhìn thấy Trần Mộng Dao đang được người ta đỡ, mặt bỗng nhiên sa sầm xuống.
Anh vội bước lên phía trước, cướp Trần Mộng Dao từ tay bọn họ, vội vã gọi tên cô, đáng tiếc Trần Mộng Dao sớm đã hôn mê từ lâu rồi.
Khoảnh khắc ấy, không khí xung quanh Sở Phàm bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo.