“Giải thích chuyện gì?” Sở Phàm tò mò nhìn vào mắt cô ta.
Tất cả những gì mà Trần Mộng Vũ thể hiện vừa rồi chẳng phải đều rõ ra hết còn gì, cô ta còn có gì mà giải thích nữa, giờ đây đâu thể nói giữa cô ta và Quách Siêu chỉ là diễn kịch, chứ thực ra hai người không có gì hết đúng không, nếu thế thì quá là nực cười.
“Tối nay gặp rồi nói, ăn ở nhà hàng nào tối nay em sẽ nhắn tin cho anh, nhớ là không được để em gái em biết, nếu không nó lại hiểu nhầm em có ý đồ gì không tốt với anh thì chết.” Trần Mộng Vũ nháy mắt nhìn Sở Phàm, rồi đi thẳng về chỗ ngồi của mình.
Nghe thấy thế, Sở Phàm cười khẩy thầm một tiếng.
Nếu thật sự không muốn Trần Mộng Dao hiểu nhầm, chẳng phải là nên nói thẳng với cô ấy luôn à? Chứ nếu giờ giấu Trần Mộng Dao, rồi cô ấy lại biết được thông tin hai người đi ăn với nhau từ miệng người khác, như thế mới thật sự là hiểu nhầm đấy.
Trần Mộng Vũ coi anh là thằng ngu à?
Mặt khác, cả lớp đều cảm thấy ngạc nhiên về việc Trần Mộng Vũ lại muốn nối lại với Sở Phàm, mọi người túm tụm vào nhau bàn luận to nhỏ, nhưng Trần Mộng Vũ cứ coi như không có chuyện gì vậy, không hề để tâm đến sự bàn tán của mọi người.
Sở Phàm càng không muốn để ý, ở trên lớp ngoài mấy người cùng ký túc với anh ra, thì mối quan hệ của anh và những người khác cũng không tốt đẹp gì lắm, nên anh hơi đâu mà quan tâm đến chuyện người khác nghĩ gì cho mệt.
Lúc chiều tan học, Sở Phàm đến tìm Trần Mộng Dao, nói rõ với cô về chuyện tối nay.
“Chị em muốn mời anh đi ăn, chị ấy định giở trò gì đây?” Trần Mộng Dao hỏi với vẻ mặt thắc mắc.
“Anh cũng không biết cô ta rốt cuộc là có ý đồ gì, cho nên định đi xem sao, em có muốn đi cùng không?” Sở Phàm cười hỏi.
“Thôi, chị ấy đâu có gọi em, nếu em mà đi thì chị ấy chắc chắn sẽ tức chết.” Trần Mộng Dao giả vờ nói với giọng không vui, Sở Phàm vội vàng dỗ dành một hồi cô mới cười lên rồi lườm anh một cái.
“Được rồi, em biết trong lòng anh rất hận chị em, làm sao lại đi lo anh sẽ yêu chị em chứ, anh cứ đi xem sao, em cũng sợ chị ấy lại có âm mưu gì, nên anh cứ đề phòng cho chắc nhé.”
“Em nghĩ được như vậy thì anh yên tâm rồi.” Sở Phàm vỗ ngực vuốt xuôi xuống, thở phào một cái.
Đưa Trần Mộng Dao về nhà, nhưng Sở Phàm không đi vào bên trong mà đi thẳng đến căn biệt thự ở Thanh Lâm Các để chuẩn bị, một lúc sau thì anh nhận được tin nhắn của Trần Mộng Vũ.
Khi nhìn thấy địa chỉ trong tin nhắn, Sở Phàm bất giác nhếch miệng, cô ta cũng buồn cười đấy, lại chọn đúng địa điểm trước đây anh và Trần Mộng Dao cùng đi ăn, và cũng là nơi khiến cô ta và Quách Siêu phải xấu hổ hôm đó.
Giờ cô ta lại chủ động đưa ra địa điểm này, là để tỏ rõ thái độ cô ta đã từ bỏ tất cả rồi sao?
Sở Phàm nở một nụ cười nhẹ, đi ra ngoài bắt taxi, khi anh đến nhà hàng Thiên Nga Trắng thì thấy Trần Mộng Vũ đã đứng ở đó đợi anh rồi.
Trần Mộng Vũ tối nay vô cùng lộng lẫy, không chỉ trang điểm kỹ càng, mà ăn mặc cũng rất sexy nữa, chỉ là nếu Sở Phàm không đoán nhầm thì chiếc váy đuôi cá màu trắng mà cô ta đang mặc đây chính là chiếc váy do Quách Siêu mua tặng.
Mặc đồ của bạn trai mua tặng để đi gặp chồng sắp cưới hụt, đúng là bó tay.
“Sở Phàm, anh đến rồi à!”
Thấy Sở Phàm từ taxi bước xuống, ánh mắt của Trần Mộng Vũ không còn sự coi thường kinh bỉ như trước đây, mà thay vào đó là ánh mắt hân hoan vui mừng, giống như một cô gái nhỏ đang đứng bên đường chờ bạn trai rồi cuối cùng cũng thấy người bạn trai mà mình yêu thương xuất hiện, kiểu vậy.
Sở Phàm lạnh hết sống lưng, chân tay anh đều nổi da gà, nhưng vẫn giả vờ cười nói: “Xin lỗi nhé, tôi đến muộn vài phút, để cô phải chờ lâu rồi, Quách Siêu đâu, anh ta không đến à?”
“Đáng ghét, người ta đã nói tối nay mời anh đi ăn mà, sao lại gọi người không liên quan tới làm gì chứ?" Trần Mộng Vũ lườm một cái, giả vờ hờn dỗi rồi đánh nhẹ vào ngực Sở Phàm.
Sở Phàm cười gượng gạo, càng tò mò hơn về mục đích của Trần Mộng Vũ, anh né luôn cánh tay của Trần Mộng Vũ chuẩn bị khoác vào tay mình, mà đi thẳng vào bên trong nhà hàng Thiên Nga Trắng, vừa đi vừa cười: “Chúng ta vào trong đi, vì biết hôm nay cô mời nên tối nay tôi cố tình không ăn gì, giờ đang đói quá đây.”
Trần Mộng Vũ mỉm cười: “Vâng, vậy giờ vào trong thôi anh.”
Đi vào đến bên trong nhà hàng Thiên Nga Trắng, nhân viên phục vụ của nhà hàng vẫn có ấn tượng với Sở Phàm, dù sao có thể đặt được bàn số một ở vị trí đẹp nhất của Thiên Nga Trắng thì không phải ai cũng làm được, mấy hôm trước Sở Phàm cũng có đến đây lần nữa, cậu ta đương nhiên nhớ rất rõ.
“Chào anh chị, xin hỏi là mình đã đặt bàn trước chưa ạ?” Nhân viên phục vụ e dè hỏi.
Sở Phàm đang định hỏi Trần Mộng Vũ xem đã đặt bàn chưa, Trần Mộng Vũ lại đột nhiên khoác tay anh rồi lắc lư nũng nịu: “Phàm Phàm, lần trước anh với em gái em đều ăn ở bàn số một, giờ người ta cũng muốn ăn ở đó, anh đồng ý không thế!”
Vừa nói cô ta ôm chặt cánh tay của Sở Phàm, rồi dụi vào ngực anh, cái cảm giác dịu dàng này khiến Sở Phàm căng thẳng hít một hơi thật sâu, trong ba năm hôn ước với cô ta, đến tay còn chưa nắm, không ngờ hôm nay lại thân mật đến mức độ này, đúng là buồn cười.
“Vậy được, đặt bàn số một đi.” Sở Phàm nghĩ một lúc rồi đồng ý với yêu cầu của Trần Mộng Vũ.
Trần Mộng Vũ đột nhiên đối xử với anh như vậy, chắc chắn là vì tiền của anh, chỉ tiếc là lần này Sở Phàm lại bị hạn chế bởi lệnh cấm mới của dòng họ mình, nên trên người chẳng còn bao nhiêu tiền nữa, mấy hôm nay ăn cơm anh đều ăn tạm cho qua bữa, làm gì có tiền mà ăn ở nhà hàng cao cấp như Thiên Nga Trắng đâu, lại còn đặt bàn số một? Nghĩ cái gì thế?
Nhưng hôm nay là Trần Mộng Vũ mời cơ mà, nếu cô ta muốn bàn số một thì cứ bàn số một đi, dù sao nói ra cũng có mất tiền đâu, trong lòng Sở Phàm cười thầm.
Còn cậu nhân viên phục vụ vừa nghe thấy hai người lại đặt bàn số một, không khỏi thốt lên Sở Phàm đúng là đại gia VIP, quan trọng là vị đại gia này còn cưa được cả hai chị em đều xinh đẹp, phong cách sống này thì những kẻ tầm thường như cậu ta không dám mơ tới.
Nghĩ xong cậu ta lập tức sắp xếp bàn số một cho Sở Phàm và Trần Mộng Vũ ngồi, cũng may hôm nay không có ai đặt bàn số một cả, cho nên lúc này có sẵn luôn.
Vẫn là khu cao cấp khiến người ta không khỏi bồi hồi, sau khi Sở Phàm và Trần Mộng Vũ ngồi vào bàn, bắt đầu đến tiết mục gọi món, dù sao cũng không phải là anh trả tiền, Sở Phàm không khách sao gì hết, anh lật vài trang menu rồi gọi vài món lên tới mấy chục nghìn tệ.
Trần Mộng Vũ ngồi bên cạnh nhìn, từ sâu trong ánh mắt toát lên nụ cười khẩy: “Cứ gọi đi, gọi nhiều món đắt vào, lát nữa trả tiền thì tôi sẽ biết ngay anh rốt cuộc còn bao nhiêu tiền thôi!”
“Nói đi, hôm nay cô mời tôi đi ăn rốt cuộc là có chuyện gì?” Đưa quyển menu cho nhân viên, Sở Phàm cầm khăn giấy lên lau tay, rồi nhìn sang Trần Mộng Vũ hỏi.
Trần Mộng Vũ mím chặt môi, mỉm cười nói: “Là thế này, mục đích mời anh ăn bữa cơm này là vì muốn xin lỗi anh.”
“Xin lỗi á? Xin lỗi gì cơ?” Sở Phàm nhìn cô ta với vẻ nghi hoặc.
“Trước đây bố mẹ em hiểu nhầm chuyện anh cứ tiêu tiền của Dao Dao, nên đã nói với anh những lời rất quá đáng, rồi làm nhiều chuyện quá quắt với anh nữa, sau đó bà nội cho người đi kiểm tra sổ sách mới phát hiện ra nó không hề tham ô gì cả, càng không có chuyện cho anh tiền, cho nên em thấy những hành động của mình trước đây quá tồi tệ, nên mới muốn bù đắp lại cho anh.”
“Là chuyện đó à.” Sở Phàm cười một cách không quan tâm: “Người mà cô cần xin lỗi nhất trong chuyện này chẳng phải là Dao Dao sao, chứ tôi để ý đến chuyện đó làm gì?”
Trần Mộng Vũ nở một nụ cười gượng gạo: “Đúng vậy, chuyện này thực ra người bị tổn thương nhất vẫn là Dao Dao, cho nên em chẳng phải là không còn mặt mũi nào gặp nó, mới phải tìm anh xin lỗi rồi tiện thể anh chuyển lời giúp em mà.”
“Thì ra là thế.” Sở Phàm gật gù cười: “Tôi sẽ chuyển lời xin lỗi của cô cho cô ấy, còn giờ chúng ta ăn đi đã.” Nói xong Sở Phàm ra hiệu cho cậu nhân viên đứng bên cạnh có thể đem đồ ăn lên được rồi.
Sắc mặt của Trần Mộng Vũ hơi thay đổi, do dự một lúc mới nói: “Thực ra em còn một chuyện nữa, nếu em gái em không cho anh tiền, vậy tiền anh mua xe, rồi tiền tổ chức sinh nhật cho em gái em là từ đâu mà có?”
Nghe đến đây, trong lòng Sở Phàm cười khẩy, vòng vo tam quốc một hồi cuối cùng cô ta mới nói vào chủ đề chính.