“Cái...... cái gì?!”
Bạch Ngọc Lan há hốc mồm trố mắt ra, hai con ngươi như sắp long ra đến nơi, sắc mặt bà ta tái nhợt đờ đẫn nhìn xung quanh, may mà mấy người bạn học cũ kia đang tham quan ở chỗ khác, cũng không nhìn về hướng này, chứ nếu nghe được thì chắc chắn sẽ cười cho thối mũi.
“Sở Phàm, mày định hại chết cả nhà họ Trần chúng tao à?!” Bà ta gằn giọng khàn khàn nói, ánh mắt mang đầy thù hận.
“Có gì đâu ạ, chẳng phải bác cũng đủ hãnh diện rồi còn gì, cả nhà lão Trương cũng bị lép vế so với bác, chẳng nhẽ còn chưa đủ sao?” Sở Phàm nói với giọng thản nhiên, nhưng lại khiến Bạch Ngọc Lan tức đến sắp phát điên.
Anh không hề nói sai, lần này mời đám bạn học cũ đến đây vốn dĩ chỉ là vì muốn đọ với nhà lão Trương, nhưng con người ai cũng tham lam cả, khi biết Sở Phàm sở hữu căn biệt thự trị giá hai trăm triệu này thì Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc đâu chỉ thỏa mãn với việc đọ nhà được nhà lão Trương thôi đâu?
“Sở Phàm, mày phải nói với tao vừa rồi đều là nói dối, chỉ là mày vừa đùa tao thôi đúng không!” Bạch Ngọc Lan hổn hển nói, cảm giác như sắp ngất đến nơi.
Bà ta đã bắt đầu lên kế hoạch vào ở căn biệt thự xa hoa này rồi mà giờ lại bảo căn nhà xa hoa này không phải là của bà ta, chuyện xảy ra trước và sau nó thay đổi quá nhanh, bà ta thực sự không thể chịu nổi. Trần Thủ Quốc cũng tối sầm mặt mày đứng bên cạnh, miệng lẩm bẩm một hồi không nói nên lời.
Sở Phàm nhìn sang Lê An một cái, cô ta hiểu được ý ngay, nên tiến về phía trước nói: “Hai bác ạ, Sở Phàm không hề nói dối, cậu ấy trả cho bên cháu một trăm nghìn tiền phí thuê nhà, bảo cho cậu ấy thuê căn biệt thự trung tâm này trong hai tiếng, giờ thời gian cũng sắp hết, mời bác trả lại chìa khóa biệt thự ạ.”
“Cô đừng có ăn nói linh tinh!” Bạch Ngọc Lan gằn giọng nói như không còn sức lực: “Cô tưởng tôi dễ lừa sao? Căn biệt thự siêu cấp này trị giá tới hai trăm triệu, mà chỉ cần một trăm nghìn đã thuê được hai tiếng, còn thiết lập robot quản gia thông minh theo chế độ của thằng ranh này, cô tưởng tôi là trẻ lên ba à?”
Lê An cười khẩy một tiếng rồi nói với giọng chế nhạo: “Bác gái ạ, chắc là bác không biết trên đời này có một thứ gọi là tình cảm rồi nhỉ? Sở Phàm là chỗ quen biết với sếp của Thanh Lâm Các chúng cháu, tiền thuê một trăm nghìn cho hai tiếng thì có gì mà không được, dù sao căn biệt thự này chẳng ai mua nổi, cứ để không cũng lãng phí, vừa được tiếng giúp đỡ lại vừa thu được một trăm nghìn, ai mà không thích?”
Không thể phủ nhận, mồm miệng Lê An kinh thật đấy.
Một tiếng gọi bác gái khiến Bạch Ngọc Lan tức đến mức suýt nữa thì rời khỏi luôn cái thế giới xinh đẹp này, bình thường bà ta thích trang điểm trau chuốt, buổi tối nào trước khi đi ngủ phải đắp mặt nạ sữa bò mới chịu, như thế chẳng phải là vì muốn trẻ hơn so với tuổi hay sao? Cuối cùng giờ đây lại bị Lê An gọi luôn là bác gái, đúng là không vừa!
Sở Phàm thấy Bạch Ngọc Lan tức tối như vậy, anh và Trần Mộng Dao đứng bên cạnh lén lút nhìn nhau cười, cảm giác thật sảng khoái biết mấy, người ghê gớm phải có người ghê gớm hơn trị mới được, loại đàn bà trơ tráo như Bạch Ngọc Lan thì cứ phải giao cho người mà mồm miệng cay độc hơn cả bà ta để đối phó bà ta mới xong.
Những điều mà Lê An vừa nói đều là đã thương lượng với anh từ trước, chỉ có nói như vậy mới có thể lấy được chìa khóa căn biệt thự một cách thuyết phục nhất, như vậy cũng khiến cho Bạch Ngọc Lan không nghi ngờ đến thân phận của Sở Phàm nữa.
Thấy Bạch Ngọc Lan vẫn chưa muốn giao chìa khóa ra, Lê An lại đi đến phía trước, thấp giọng nói một cách nghiêm nghị: “Bác gái, nếu bác không hợp tác với công việc của cháu, thì cháu phải gọi bảo vệ đến đuổi người đi đó ạ, đến lúc đó chỉ sợ người bị mất mặt là bác thôi?”
Vừa nghe thấy câu đó, Bạch Ngọc Lan như như sực tỉnh, vội vàng lấy điều khiển nhà ra ném cho Lê An, sau đó quay người về hướng đám người kia còn đang chụp hình tự sướng mà nói: “Mấy người rốt cuộc muốn xem đến lúc nào thế, còn không mau đi thôi, chúng tôi phải về nhà đây!”
“Haiz, Ngọc Lan, mấy người không ở căn biệt thự này luôn à?” Có người ngốc ngếch hỏi.
“Có ở hay không thì liên quan gì tới ông, tôi bảo mấy người mau cút đi, còn chưa nghe thấy à?!” Đầu Bạch Ngọc Lan như muốn nổ tung, bà ta cứ thế chửi luôn.
Người đó hậm hực nhún vai, rồi gọi mấy người bên cạnh đi ra. Có người đi trước, những người còn lại thấy vậy tuy vẫn tiếc nuối nhưng cũng không ở lại nữa, túm năm tụm ba đi khỏi đó.
Theo như kế hoạch ban đầu là nhà lão Trần phải mời ăn cơm đấy, nhưng khi thấy được căn biệt sự siêu cấp xa hoa này, còn được chụp ảnh các kiểu ở đây, bọn họ ai nấy đều vô cùng thỏa thích, nên không tính toán đến bữa cơm nữa.
Chờ cho tất cả mọi người đêu đi hết, Bạch Ngọc Lan mới tức tối nhìn hằm hằm vào Sở Phàm mà nói: “Thằng ranh con, giờ đến tao mà mày cũng dám đùa giỡn đúng không?”
“Bác gái nói vậy là có ý gì ạ?” Sở Phàm giả vờ như không hiểu: “Chỉ là cháu thấy bực mình vì nhà lão Trương cứ ra oai trước mặt hai bác, sỉ nhục hai bác, nên mới nghĩ cách chi chút tiền để thuê căn biệt thự này, giờ mục đích của bác đã đạt được, còn gì mà không hài lòng nữa?”
“Hờ hờ.” Bạch Ngọc Lan tức tối cười khẩy, chỉ vào Mộng Dao: “Vậy thì tôi hiểu rồi, nếu tôi không nhầm thì một trăm nghìn tiền thuê nhà vẫn là Mộng Dao chi ra chứ gì, căn nhà hai trăm triệu thì không mua được, nhưng một trăm nghìn tiền thuê nhà thì nó chắc chắn là có!”
“Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, anh Sở Phàm không có dùng tiền của con!” Trần Mộng Dao đã giải thích quá mệt mỏi, vì sao người nhà cô lại cứ chắc nịch rằng Sở Phàm lấy tiền của cô để dùng cho những việc đó chứ?
“Mày im ngay! Ai cho mày nói mà nói?!” Bạch Ngọc Lan trừng mắt chửi với giọng hung dữ: “Cút về nhà ngay, từ nay về sau không được gặp thằng ranh này nữa, nếu không tôi đánh gãy chân!”
Nghe thấy vậy, Sở Phàm nhăn mặt nói: “Bác gái, bác hơi quá đáng rồi đấy, cháu đã làm cho bác hãnh diện như đúng những gì cháu hứa, giờ sao bác lại nuốt lời rồi không cho cháu và Mộng Dao yêu nhau nữa?”
“Mộng Dao là con gái tao, tao muốn cho nó yêu ai thì nó chỉ được yêu người đấy, liên quan gì đến mày?” Bạch Ngọc Lan gân cổ lên nói, không hề cảm thấy có chút xấu hổ nào vì độ trơ trẽn của mình, nhưng bà ta đã trơ trẽn rồi thì đương nhiên cũng chẳng thấy xấu hổ đâu.
“Nếu mày muốn yêu con gái tao thì cũng đơn giản thôi, đem một căn nhà thật sự ra đây, chứ không phải nhà thuê, mà đẳng cấp không được kém hơn so với nhà của lão Trương kia, chỉ cần đạt được điều kiện này thì tao mới không ngăn cản mày với Mộng Dao yêu nhau.”
Bạch Ngọc Lan nghĩ một lúc rồi quyết định không dập hết hy vọng của Sở Phàm.
Thực ra trải qua nhiều chuyện như vậy bà ta cũng bắt đầu nghi ngờ về số tiền của Sở Phàm, rốt cuộc có phải đều là lấy từ chỗ Mộng Dao hay không.
Đúng ra mà nói dự án mà Trần Mộng Dao phụ trách tổng cộng chỉ có vài triệu, Sở Phàm vừa mua xe vừa bao khách sạn, còn mời ca sĩ nổi tiếng về hát, rồi thuê biệt thự nữa, nếu thực sự là tiền do Trần Mộng Dao tham ô thì chẳng nhẽ tập đoàn Minh Châu lại không biết à? Tưởng người của tập đoàn Minh Châu toàn loại ngu ngốc hết chắc?
Nhưng bà ta lại không muốn tin là Sở Phàm trúng xổ số cho nên bà ta mới lấy Trần Mộng Dao ra làm mồi nhử, phải câu bằng được con cá Sở Phàm này lên, xem rốt cuộc cậu ta có năng lực đến đâu!
Sở Phàm vừa nghe thấy vậy liền thở phào một cái, cần một căn cao cấp hơn căn của nhà lão Trương thì trong tay anh giờ đây đã có sẵn rồi, đó là căn biệt thự liền kề ở Thanh Lâm Các, đẳng cấp phải nói là ăn đứt căn của lão Trương luôn.
Lệnh cấm lần này của dòng họ chỉ nhằm vào số tiền hai trăm triệu mua căn biệt thự trung tâm của anh, còn những số tiền anh đã tiêu khác thì không bị ảnh hưởng gì, dù sao lệnh cấm này cũng là nhất thời tăng thêm, chứ nếu thực sự đùng một cái đoạn tuyệt hết tất cả mọi thứ của anh, thì đúng là quá thể biến thái.
Chỉ có điều Sở Phàm chưa muốn kể chuyện anh còn căn biệt thự liền kề ngay bây giờ, không may lát nữa Bạch Ngọc Lan lại oang oang nói tiền mà anh mua căn biệt thự liền hề là tiền của Trần Mộng Dao, thì anh biết đi kêu với ai đây?
“Được rồi, về nhà cái đã!” Bạch Ngọc Lan thấy Sở Phàm không có phản ứng gì, lập tức kéo lấy tay của Trần Mộng Dao, định đưa cô về nhà.
Nhưng đúng lúc này, Trần Mộng Vũ cùng Quách Siêu mặt mày hớn hở chạy từ bên ngoài vào.