Nhưng hôm nay anh lại mặc một chiếc quần jeans bó sát, chiếc điều khiển nhà bị chui tọt xuống đáy túi quần, khiến cho mãi mà không lôi ra được.
Thấy vậy, ai nấy đều không nhịn được mà phá lên cười, bố con lão Trương vừa cười khẩy, vừa nhìn với ánh mắt khinh bỉ và chế nhạo.
Lúc này, Trương Huy đi đến trước mặt Sở Phàm, ngẩng đầu lên nói: “Cậu chính là Sở Phàm à.”
“Anh là, anh là ai vậy nhỉ?”
Tay trái Sở Phàm cố gắng móc túi quần, tay phải giơ ra định bắt tay với Trương Huy, ai ngờ đâu Trương Huy không hề muốn bắt tay với anh mà chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào Sở Phàm rồi cười khẩy, một bầu không khí gượng gạo cứ thế lan trùm ra.
“Tôi chính là Trương Huy, nghe nói Mộng Vũ đá cậu đúng không?”
Trương Huy đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt ngông ngênh không biết lấy tự tin từ đâu, hắn cưới nói.
Ba năm trước, vốn dĩ hắn có thể rước người đẹp về dinh, kết quả lại bị một thằng vô danh tiểu tốt không biết từ đâu đến cướp mất, nếu không phải cuộc hôn nhân đó là do bà Trần sắp đặt thì hắn đã lao đến nhà hỏi cho ra nhẽ rồi.
Giờ đây Trần Mộng Vũ cuối cùng cũng bỏ cậu ta, không ngờ cậu ta lại mặt dày đi theo đuổi Trần Mộng Dao! Mà Trần Mộng Dao còn xinh đẹp hơn cả Trần Mộng Vũ nữa chứ, loại cóc ghẻ như cậu ta sao toàn muốn ăn thịt thiên nga thế này?!
“Không, anh hiểu nhầm rồi, khi tôi và cô ta vẫn còn hôn ước nhưng cô ta lại đi dan díu với người đàn ông khác, không giữ đúng chuẩn mực đạo đức của một người phụ nữ, nên tôi bỏ luôn cô ta rồi.” Sở Phàm nghĩ một lúc thấy những chuyện này vẫn cần phải nói cho rõ ràng. Không phải vì muốn thanh minh cho danh dự của anh, mà là sau này anh và Trần Mộng Dao kết hôn với nhau, nếu kiểu hiểu nhầm này không được gỡ bỏ thì sau này người ta vẫn còn sẽ chỉ trỏ sau lưng, nói Trần Mộng Dao ngu ngốc, lại đi nhặt lại cái thứ mà chị gái cô đã vứt bỏ.
“Im đi! Mày chỉ là cái loại ăn hại, đồ bỏ đi, đồ rác rưởi! Mày nói ai không giữ chuẩn mực đạo đức, có tin là tao xé tan cái mồm mày ra không!”
Sở Phàm vừa nói xong thì thấy luôn cái giọng the thé như xé trời của Bạch Ngọc Lan vang lên, bà ta lao vào Sở Phàm định cào vào mặt anh.
Sự cố đột xuất này khiến cho ai nấy đều bàng hoàng giật mình.
May mà Trần Thủ Quốc vừa nghe Sở Phàm nói xong biết ngay là sẽ có chuyện, nên ông ta đã đề phòng sẵn, trong lúc cần thiết nhất sẽ đứng ra ngăn vợ mình lại. Giờ nhà họ Trần bọn họ đã đủ mất mặt rồi, nếu vì chuyện này lại làm ầm lên, e rằng thể diện của nhà họ Trần sẽ không còn gì nữa.
Bạch Ngọc Lan giằng co một hồi, sau khi thấy không giãy ra được mới thôi, dù đầu tóc rũ rượi như một mụ điên nhưng bà ta vẫn cố hét lên: “Thằng họ Sở kia, từ nay về sau mày sẽ không còn bất kỳ liên quan gì đến nhà họ Trần chúng tao nữa, Mộng Dao với mày cũng phải chia tay ngay, trừ khi nó không muốn làm con gái nhà họ Trần nữa, nhưng nếu nó dám làm như vậy thì bà mày đây sẽ chặt gãy chân nó, bà mày khổ sở nuôi nó lớn lên là để cho nó ăn cây táo rào cây sung hả!”
“Cháu chỉ là có sao nói vậy thôi, trong thời gian còn hôn ước Trần Mộng Vũ đã làm gì thì mọi người đều biết, bác không thừa nhận cũng có tác dụng gì đâu?”
Sở Phàm cũng tức, anh chỉ là nói ra sự thật chứ có gì đâu mà Bạch Ngọc Lan có cần phải điên lên như vậy không? Còn uy hiếp Trần Mộng Dao buộc phải chia tay anh, vậy chuyện hôm nay làm chẳng phải đã vô ích hay sao?
Quả nhiên những người bạn học đứng xem xung quanh đều bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
Khu Tịnh Yên lớn như vậy, con cái của mọi người cũng đa phần là học cùng trường.
Trần Mộng Vũ đang trong thời gian còn hôn ước với Sở Phàm lại thân mật qua lại với Quách Siêu, ít nhiều cũng bị đồn ra ngoài, ai bảo cô ta đi hẹn hò rồi đi dạo phố, chẳng bao giờ biết che giấu gì cả, suốt ngày kè kè bên cạnh Quách Siêu, kiểu gì chẳng có người nhìn thấy.
Ngay lập tức, những ánh mắt đứng xem vui đều đổ dồn về phía Bạch Ngọc Lan.
Bạch Ngọc Lan tức đến tím người, suýt nữa thì ngất luôn, bà ta nghiến răng gầm gừ nói: “Đi, đi về nhà ngay, bà mày hôm nay không muốn đôi co với loại ăn hại như mày, lần sau còn gặp lại tao sẽ tát cho vỡ cái mồm mày ra!”
“Còn mày nữa, cũng đi về nhà ngay, sau này không được qua lại với nó nữa, nếu không tao đánh cho gãy chân biết chưa!”
Bạch Ngọc Lan nhìn hằm hằm vào Trần Mộng Dao mà nói.
Trần Mộng Dao ngơ ngác, cô không ngờ rằng hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, đúng lúc cô đang không biết phải làm thế nào thì Bạch Ngọc Lan đã kéo tay cô đi.
Sở Phàm nhíu mày, đi lên phía trước gỡ tay của Bạch Ngọc Lan ra, nói với giọng lạnh lùng đanh thép: “Có gì thì từ từ nói, đừng có động chân động tay!”
“Có gì từ từ nói, tao nói cái con mẹ mày à!”
Bạch Ngọc Lan căm phẫn đến tột đột, chỉ thẳng mặt Sở Phàm mà chửi: “Cái loại có vô giáo dục như mày lại dám cãi tao chứ gì, nếu không phải nhà họ Trần chúng tao nuôi mày ba năm trời, thì mày đã chết đói ngoài đường rồi, giờ thì giỏi, còn ở đây vu oan cho con gái tao không giữ chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ?”
“Mày nghĩ là mày xứng đáng để nó giữ chuẩn mực đạo đức với mày à? Mày là cái thá gì, tiền không có, quyền thì không, hỏi đến địa vị cùng không nốt, mua được cho con gái tao một cái điện thoại còn phải đi ship đồ ăn cả tháng trời, mày nghĩ là mày có tư cách gì xứng với nó!”
“Với lại, đàn ông nghèo thì đã đành, mày có thể nghèo nhưng phải có khí phách, nghèo nhưng có ý chí, thì ít nhiều tao cũng sẽ để ý đến mày, mày thích Mộng Dao, biết đâu tao cảm thấy có chút áy náy trong ba năm nay với mày mà đồng ý cho hai đứa đến với nhau, nhưng mày xem mày đã làm những gì, lừa gạt tình cảm của Mộng Dao, lợi dụng thân phận là người phụ trách dự án của nó rồi lừa đảo dụ dỗ nó, lấy tiền của nhà họ Trần chúng tao đi bao cả khách sạn, mời ca sỹ nổi tiếng về hát, còn mua liền lúc hai chiếc xe Mescedes! Mày muốn rút hết ruột nhà họ Trần chúng tao để trả thù chúng tao chứ gì?!”
Mỗi một câu mà Bạch Ngọc Lan nói ra là bà ta lại đẩy Sở Phàm một cái, đẩy cho anh cứ thế đi lùi về phía sau.
Sắc mặt Sở Phàm tối sầm lại, nhưng vẫn nín nhịn trong lòng, bất kể Bạch Ngọc Lan có quá đáng đến đâu đi nữa, anh cũng không thể đánh bà ta trước mặt mọi người được, nhất lại là trước mặt Trần Mộng Dao, nếu anh làm như vậy thì e là Trần Mộng Dao sẽ cắt đứt quan hệ với anh mất.
“Đấy đều là tiền của cháu, cháu không lấy của Mộng Dao một đồng nào hết!”
Không biết đây là lần thứ mấy giải thích điều này rồi, giọng điệu của Sở Phàm tỏ rõ vẻ không kiên nhẫn được nữa.
“Mẹ kiếp, đến lúc nào rồi còn ở đây mà ra oai?”
Bạch Ngọc Lan cười khẩy, hai tay chống nạnh, nhìn về phía mấy người bạn học cũ mà nói: “Mọi người cũng thấy rồi đấy, thằng ranh này bắt đầu từ giây phút này đã không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Trần chúng tôi nữa, cậu ta muốn ra oai thế nào thì là chuyện của cậu ta, chúng tôi không chịu trách nhiệm với cậu ta gì hết, cậu ta nói có nhà ở Thanh Lâm Các thì là cậu ta có, mấy người cứ tìm cậu ta mà hỏi, chúng tôi không quan......”
“Tít, chào mừng cậu Sở đã về nhà, nước ấm đã được chuẩn bị đầy đủ, cậu tắm cho thoải mái nhé, ti vi cũng đã mở sẵn kênh mà cậu thích, cậu cứ việc nghỉ ngơi, nếu có bất cứ yêu cầu gì xin hãy gọi cho tiểu Thanh nhé.”
Đột nhiên, một giọng nói nữ giới trong trẻo tự động vang lên, tất cả mọi người đều như chết lặng.
Không biết Sở Phàm có được chiếc điều khiển cửa từ lúc nào, anh hướng vế phía căn biệt thự rồi bấm nhẹ, tất cả hệ thống đèn bên trong căn biệt thự đều sáng lên, cửa lớn cũng được mở ra, giọng nói nữ giới mà vừa rồi nghe được chính là phát ra từ bên trong.
“Đây là...... robot quản gia thông minh sao?”
Một người từng tìm hiểu trước về căn biệt thự trung tâm của Thanh Lâm Các đứng thộn mặt ra rồi lắp bắp nói.
Thứ mà được mọi người ca ngợi nhất ở căn biệt thự trung tâm này chính là robot quản gia thông minh được sử dụng trong toàn bộ căn biệt thự, bất kể có yêu cầu gì, chỉ cần nói là xong, robot quản gia sẽ xử lý ngay lập tức.
Và giờ đây Sở Phàm ấn nút xong, cả căn biệt thự được khởi động, lẽ nào cậu ta đúng là chủ của căn biệt thự này à?
Lúc này, ai nấy đều kinh ngạc và có chút khiếp sợ, Bạch Ngọc Lan há hốc mồm, gần như nín thở, gương mặt bà ta đỏ au, hai mắt trố ra không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt mình!