Lí Dục vẫn chưa biết chuyện Sở Phàm có bạn gái, cậu ta muốn ghép đôi Sở Phàm và Tăng Y Y, thực ra cũng là muốn tốt cho Sở Phàm, nếu Sở Phàm là một người bình thường, vậy thì chuyện cậu ấy thành đôi với Tăng Y Y, không khác gì tung cánh bay cao hóa phượng hoàng, đổi đời luôn ấy chứ.
Sở Phàm đang định lên tiếng thì Lí Dục lại ra hiệu bảo anh đừng nói gì.
Không biết phải làm gì, Sở Phàm đành cầm lấy thẻ phòng khách sạn.
Chứ anh không hề muốn xảy ra chuyện gì với Tăng Y Y cả.
Tuy giờ thái độ cách cư xử của Tăng Y Y đối với anh cũng rất tốt, muốn kết thân với anh, nhưng nếu mà nói để tiến sâu thêm thì hai người chắc đều không có cái ý nghĩ này, tự bản thân Tăng Y Y cho rằng cô ta là con nhà giàu danh giá, tuyệt đối sẽ không đi thích một người có gia cảnh bình thường đâu.
Còn đối với Sở Phàm mà nói, anh cũng sẽ không bao giờ làm những chuyện có lỗi với Trần Mộng Dao.
“Mọi người đều uống xong rồi chứ? Chúng mình đi thôi chứ nhỉ?” Lí Dục hỏi ý kiến của mọi người.
“Về thôi, uống tiếp nữa chắc xảy ra chuyện mất.” Trương Tĩnh xua tay, khuôn mặt đỏ bừng.
Đúng lúc mọi người đang đứng dậy chuẩn bị rời khỏi câu lạc bộ Nữ Hoàng, mấy tên con nhà giàu mặc đồ hiệu bước tới.
Người cầm đầu nâng ly rượu vang đỏ đi đến thẳng trước mặt Tăng Y Y.
“Người đẹp, nể mặt anh chút, uống một ly chứ nhỉ?”
“À phải rồi, để anh tự giới thiệu, anh là Mã Văn Siêu, con trai của chủ tịch tập đoàn Hồng Hà.
Ly rượu được giơ ra trước mặt Tăng Y Y.
Mọi người đứng xung quanh đều im ắng.
Đến cả Lí Dục cũng không nói gì lúc này.
Tập đoàn Hồng Hà là một tập đoàn lớn, nhà họ Tăng chỉ là công ty gia đình, không thể so với tập đoàn Hồng Hà được, dây chuyền công nghiệp của tập đoàn Hồng Hà ít cũng phải ở mức hàng trăm triệu, Mã Văn Siêu là cậu ấm của tập đoàn Hồng Hà, hàng ngày tiêu tiền như nước, ở đây cũng coi như là một người khá có tiếng.
Còn Tăng Y Y đang trong men say không hề đếm xỉa đến tên Mã Văn Siêu này là hạng người nào.
Cô ta cầm lấy ly rượu trước mặt, cứ thế hất thẳng luôn vào mặt Mã Văn Siêu.
“Mẹ kiếp, anh là cái thá gì, vì sao tôi phải nể mặt anh?”
Rồi vớ lấy chiếc túi LV của mình lên nói: “Chúng mình về thôi.”
Một đám người vội vàng ra khỏi câu lạc bộ Nữ Hoàng trước cái nhìn tức tối của Mã Văn Siêu.
“Anh Siêu, anh để cho bọn họ cứ thế mà đi à?” Một tên đàn em đứng cạnh tỏ vẻ không hiểu, bọn họ suýt nữa còn lao vào tẩn cho đám người đó một trận.
Với thủ đoạn của Mã Văn Siêu, kể cả giết người thì e rằng cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Mã Văn Siêu lấy tờ giấy ăn lau rượu trên mặt mình, hắn cười khẩy: “Để bọn họ đi? Dựa vào cái gì? Cô ta là con cháu nhà họ Tăng, tao có hàng trăm cách khiến nhà cô ta phải tan cửa nát nhà, đến lúc đó cô ta chỉ còn cách ngoan ngoãn lên giường với tao thôi.”
“Anh Siêu định đối phó với nhà họ Tăng à?” Đám người ngạc nhiên.
“Đúng thế, vốn dĩ trong kế hoạch của tập đoàn Hồng Hà chúng tao, nhà họ Tăng bọn họ không nên tiếp tục tồn tại nữa, tao vừa đến mời cô ta uống rượu, nếu cô ta vui vẻ đồng ý, làm người phụ nữ của tao, thì tao có lẽ sẽ dùng cách nhẹ nhàng hơn chút với nhà bọn họ.”
“Nhưng giờ thế này, hờ hờ......”
Điệu cười của Mã Văn Siêu khiến người khác phải cảm thấy e dè nể sợ.
Còn Tăng Y Y vừa đi khỏi câu lạc bộ, nhưng cô ta không hề biết nhà họ Tăng của mình đang phải đối mặt với một tai họa vô cùng lớn.
“Vừa rồi cái tên Mã Văn Siêu kia gia thế cũng khủng phết, tôi từng nghe tới tập đoàn Hồng Hà rồi, đây là tập đoàn hàng đầu về ngành giải trí đấy.” Lí Dục nói xong nhìn sang Tăng Y Y.
“Thế thì đã sao? Tớ chỉ cần nhìn ai ngứa mắt thì sẽ không việc gì phải nể mặt, kể cả là bố trời cũng thế thôi.” Tăng Y Y ngếch cổ nói với giọng ngạo mạn.
Câu nói này của cô ta lại khiến cho Sở Phàm bất giác nhíu mày.
Cũng cá tính đấy chứ, nếu là đa số những cô gái khác, gặp được một anh con nhà giàu gia thế khủng hơn nhà mình thì chắc chắn sẽ vồ vập tới ngay, bất kể là vì muốn được tiếp cận với người đẳng cấp hơn mình, hay là vì muốn tạo mối quan hệ để tốt cho sự phát triển sau này của dòng họ, thì gần như không ai lại từ chối cả.
Dù sao những anh chàng con nhà giàu này vẫn tốt hơn chán so với mấy thể loại lông bông ngoài xã hội.
“Vậy Y Y, giờ cậu nhìn Sở Phàm có còn thấy ngứa mắt nữa không?” Lí Dục đứng bên cạnh trêu đùa.
“Trước đây thì đúng là ngứa mắt thật, tớ nghĩ Sở Phàm là một tên ăn mày, nhưng giờ thì không còn như vậy nữa, Tăng Y Y tớ cũng là một người biết ơn mà, tuy tớ thấy Sở Phàm không cùng đẳng cấp với chúng ta, nhưng tớ cũng không xem thường Sở Phàm như trước đây nữa.” Tăng Y Y nói với giọng hơi ngà ngà say.
Sở Phàm đứng phía sau sắc mặt lỗ rõ vẻ khó hiểu.
Tăng Y Y nói với giọng điệu như vậy, anh thực sự không có lý do gì để giận nữa.
“Ha ha ha, biết đâu thời gian nữa cậu lại thích Sở Phàm cũng nên.” Lí Dục lại trêu tiếp.
“Hờ Hờ, đùa chẳng vui gì cả.” Tăng Y Y mượn men say, cười với giọng chế nhạo.
Tuy cô ta đã thay đổi cách nhìn đối với Sở Phàm, nhưng không thể thay đổi được sự thật rằng Sở Phàm chỉ là một người bình thường, là con cháu trong một dòng họ lớn như nhà họ Tăng, Tăng Y Y tuyệt đối sẽ không thể nào thích một kẻ chỉ có hoàn cảnh tầm thường được.
“Mà...... cũng muộn lắm rồi, giờ trường cũng đã đóng cổng, chúng mình tìm khách sạn ngủ tạm đi.” Lí Dục nói xong nháy mắt với Sở Phàm, cái điệu bộ đó Sở Phàm nhìn cái đã hiểu ngay.
Tên này đúng là ý đồ chẳng trong sạch gì cả, cứ một mực muốn ghép anh với Tăng Y Y, Sở Phàm không biết phải nói gì lúc này nữa.
Dưới sự dẫn đầu của Lí Dục, cả đám người đi vào khách sạn Tử Kinh Hoa ở ngay bên cạnh đó.
Sở Phàm lấy thẻ phòng ra, phòng của anh ở tầng ba, trong khi mọi người vẫn còn đang đứng ở quầy lễ tân để nhận phòng, thì một mình Sở Phàm đi lên tầng ba, mở cửa vào phòng rồi nằm xuống ngủ luôn không biết trời đất gì nữa.
Cho đến ngày hôm sau tỉnh dậy, anh mới nhìn thấy không biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ của Lí Dục.
“Cái đồ khốn nhà cậu, tôi không còn gì để nói luôn ấy, tối qua Tăng Y Y đã say mèm như thế rồi, cậu cố can đảm hành sự thì có phải sau này cô ấy là người của cậu rồi không? Kể cả hai người không thành, nhưng cậu và Tăng Y Y cũng đã có một kỷ niệm không thể nào xóa nổi.”
Một dòng tin nhắn dài dằng dặc xuất hiện trước mắt Sở Phàm.
Sở Phàm cười, rồi gọi điện lại cho Lí Dục: “Anh cả ạ, không giấu gì cậu, tớ đã có người yêu rồi, tối qua đông người nên tớ không tiện nói thôi.”
“Cái gì cơ?”
Sở Phàm giải thích cho Lí Dục một hồi, khi nghe thấy bạn gái của Sở Phàm là Trần Mộng Dao, phản ứng của Lí Dục cũng không khác gì Lâm Khải với Triệu Hiểu Kim, phải nói là phục Sở Phàm đền sát đất.
Sau khi chào bọn Lí Dục mỗi người một tiếng, Sở Phàm rời khỏi khách sạn một mình.
Anh đồng ý đến buổi gặp gỡ này cũng chỉ là vì bọn Lâm Khải và Triệu Hiểu Kim, hai tên độc thân này đang khao khát tình yêu đến cháy bỏng, cũng không biết tối qua có được vui vẻ gì với Vân Vân và Thiến Thiến không nữa.
Nhưng mấy chuyện này Sở Phàm có lo thì cũng chẳng có tác dụng gì, phải xem khả năng của hai bọn họ đến đâu thôi.
Buổi trưa Sở Phàm đến công ty đón Mộng Dao đi ăn, hai người gọi một combo tình yêu, khi vừa về đến cổng nhà họ Trần, thì bị gọi vào trong nhà.
Vừa bước vào đến phòng khách, cảnh tượng trước mặt khiến Trần Mộng Dao giật nảy mình.
Gần như tất cả cô dì chú bác đều ở đây, bà Trần ngồi ở chính giữa, ánh mắt hằm hằm nhìn vào Sở Phàm và Trần Mộng Dao.
“Tôi nghe nói Sở Phàm mua nhà ở Thanh Lâm Các? Có chuyện như vậy không?” Bà Trần hỏi to, khiến toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Sở Phàm và Trần Mộng Dao.