"Bệ hạ, Kim Diệu lãnh địa đầu tiên thông qua các điện Quang Minh, tặng miễn phí mũ trò chơi với số lượng có hạn cho tầng lớp quý tộc của các đế quốc và vương quốc thế giới nhân loại."
"Miễn phí?" Rex đại đế trên vương tọa nhíu mày. "Toàn bộ thế giới nhân loại? Cho dù chỉ một bộ phận thì khoản phí tổn cũng cực kỳ kinh người!"
"Đúng vậy, xác thực là rất kinh người. Theo tính toán sơ bộ của thần, khoản đầu nhập này gần như chiếm cả bảy thành tiền lời mua bán rượu Hoàng Long giai đoạn trước, thậm chí còn nhiều hơn." Giọng nói của lão Kovacs mang theo chút cảm khái: "Sau khi thần tính toán được ra thì phản ứng đầu tiên chính là tam điện hạ điên rồi. Rượu Hoàng Long có tài nguyên tốt như vậy sao lại không tranh thủ, rồi đi dính vào cái trò chơi ma pháp kia làm gì, hơn nữa còn đầu tư nhiều tài nguyên đến thế, nhưng mà..."
"Hiện tại, lầu tiêu thụ đầu tiên của trò chơi ma pháp đã khiến cả thế giới sôi trào..." Lão Kovacs cười khổ: "Trong đợt ra mắt bán mũ trò chơi ma pháp, sức mua gần như vượt qua đại thương hội tổ chức ba năm một lần của thế giới loài người, ngay cả tộc Tinh Linh cao ngạo cũng phải tới đây... mà đây mới chỉ là giai đoạn đầu! Trong số tiền lời kiếm được từ trò chơi ma pháp, mũ trò chơi chỉ chiếm một phần nhỏ, phí tổn bổ sung năng lượng cho nó trên lý luận có thể là vô hạn! Chúng ta có thể tưởng tượng được, trò chơi ma pháp này sẽ mang lại lợi ích lớn với thời gian lâu dài về sau như thế nào! Nếu nói Long tộc là người sáng tạo ra trò chơi ma pháp, vậy thì tam điện hạ chính là 'người mẹ' thứ hai của trò chơi này. Ánh mắt như thế, quyết đoán như thế, tài hoa như thế, cho dù là trong quốc vụ viện và thương vụ viện đế quốc hay thậm chí toàn nhân loại cũng không thể tìm được một người thứ hai sánh vai với ngài ấy!"
"Ba mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên ta nghe ngươi khen ngợi một người như vậy!" Rex đại đế hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Hắn quả thực rất chói mắt, quá chói mắt... và có lẽ còn càng thêm chói mắt!"
Môi lão Kovacs giật giật, như muốn nói điều gì đó nhưng thốt ra đến miệng lại thành câu: "Thần không biết!"
"Thượng cổ truyền thừa, chế khí tông sư, Quang Minh giáo hội, rượu Hoàng Long." Rex đại đế nói ra từng từ một, lông mày hơi chuyển động. "Những thứ đó coi như bỏ qua nhưng vì sao ngay cả..."
Hai chữ "Long cốc", Rex đại đế không làm sao nói ra được, trong lòng hắn là một ngọn sóng phập phồng. Trò chơi ma pháp chắc hẳn là "trò hay chính thức" mà Arthur nhắc tới!
Khác với người ngoài, Rex rất tinh tường về tin tức của Long cốc. Cho dù là rượu Hoàng Long hay trò chơi ma pháp, trước kia căn bản chưa nghe thấy một nửa phần tin tức, chỉ ước chừng một năm trước, nghe nói Long tộc và đảo Bạo Phong trở thành đồng minh. Họ lợi dụng "ảo cảnh thượng cổ" nào đó của đảo Bạo Phong để tiến hành thí luyện cho Long tộc và Long kỵ sĩ. Cái "ảo cảnh thượng cổ" này có quan hệ gì với trò chơi ma pháp? Có quan hệ gì với "thượng cổ luyện kim văn minh"?
Nói như vậy, cả Long tộc cũng...
"Không biết." Lão Kovacs đáp một câu, đầu rủ xuống rất thấp. Câu trả lời này không biết là cho câu hỏi "vì sao" của Rex đại đế hay là cho cái danh xưng còn chưa nói ra kia.
"Ngươi quả thực không biết!" Rex đại đế cười như không cười nhìn lão, giống như nhìn thấu tâm tư của vị cựu thần này. "Bởi vì ngươi chỉ là Kovacs mà hắn... là 'Arthur'."
"Arthur Roland!" Lão Kovacs bổ sung một câu dư thừa, lại làm cho Rex đại đế lâm vào trầm tư. Ngón trỏ đặt trên tay ghế gõ gõ từng nhịp.
Làm cựu thần đã nhiều năm, lão Kovacs mơ hồ phát lạnh trong lòng, chỉ có hai loại tình huống bệ hạ có thói quen đó, đầu tiên là bất an, thứ hai là... sát ý.
Cho dù là loại nào... lão Kovacs đều cảm thấy không rét mà run.
Rex đại đế phất tay, lão Kovacs khom người đi ra ngoài, không hề phát giác ra sau gáy đã đẫm mồ hôi lạnh.
Đế vương của Long Hoàng đế quốc đứng dậy, bước đi trong thư phòng một lúc, bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, nhìn bức họa treo trên tường. Trong họa là một nữ tử đoan trang xinh đẹp đang chìm trong ánh trăng trước cửa sổ, mỉm cười chăm chú nhìn hắn.
Cũng tắm mình trong ánh trăng.
Tử Uyển cung.
Dưới cây quế trong hoa viên.
"Đây là khóa học cuối cùng." Veronica mỉm cười ngồi xuống. "Tiếc là Isa không tới, hôm nay ta chuẩn bị bánh hoa hồng nàng thích nhất."
Trần Duệ nhìn cái đĩa trống không, cười nói: "Cho nên, vì cái tiếc nuối đó, ta thay nàng ấy giải quyết."
Veronica nhìn hắn oán trách: "Cũng không biết phần một chút mang về cho Isa, nam nhân làm sao lại ích kỷ như vậy."
"Ha ha." Lòng bàn tay Trần Duệ xuất hiện thêm hai khối điểm tâm tinh xảo. "Lão sư, ta đã vụng trộm lấy hai khối cho vào trong không gian giới chỉ."
"Ngươi ấy..." Veronica mỉm cười lắc đầu, tay đột nhiên được nhét thêm vào một chiếc đĩa nhỏ."
"Lão sư, đây là bánh pút-đing ta tự mình làm trước khi đến đây, một món điểm tâm mới, ngươi nếm thử xem."
"Ngươi tự làm?" Veronica kinh ngạc nhìn món điểm tâm có mùi thơm hoa quả này. Nàng cầm một khối đặt vào miệng, đôi mắt hơi sáng lên: "Ngon quá!"
"Lão sư thích là tốt rồi, từ nay về sau ta sẽ thường xuyên làm cho ngươi ăn."
Veronica nhìn cái bánh pút-đing trong tay, mắt đột nhiên đỏ lên, cúi đầu xuống.
"Lão sư?"
"Không sao, chỉ là cảm thấy ấm áp." Veronica ngẩng đầu, dị trạng trong mắt đã sớm biến mất, vẫn mỉm cười như cũ: "Lão sư rất vui, bởi vì đã lâu không có cảm giác này."
"Lão sư... nếu như ngươi muốn, ta sẽ luôn làm cho ngươi."
"Nếu như..." Veronica cười càng thêm lạnh nhạt. "Ta đã rơi vào vực sâu (thâm uyên) không thấy ánh mặt trời."
Thâm Uyên... sao? Ánh mắt Trần Duệ nhìn thẳng vào nàng, chậm rãi vươn tay ra. "Như vậy ta sẽ dùng đôi tay này lôi ngươi từ trong vực sâu ra."
Ngón tay Veronica run rẩy, chậm rãi giơ lên, làm như muốn vươn tới hai tay của hắn nhưng cuối cùng lại đổi phương hướng, sờ vào mặt hắn.
Cái vuốt này nhẹ nhàng ấm áp như trong trí nhớ của "Arthur".
Chỉ là trong cảm ứng của "Trần Duệ", cảm xúc của Veronica lúc này mang theo bất an và sợ hãi, còn có một loại khí tức che dấu đã lâu ngày.
Khí tức kia vô cùng quen thuộc với Trần Duệ.
Hủy diệt.
Bàn tay ấm áp đang vuốt ve trên mặt hắn lúc này giống như một lưỡi đao sắc bén nhảy múa ngang qua cổ.
Chỉ cần đối phương muốn, đầu và thân sẽ phân biệt làm hai nơi... Nếu như, Trần Duệ là "Arthur" trước kia.
Trần Duệ không né tránh, chỉ nhìn thẳng vào mắt nàng. Trong tích tắc đó, hắn hoảng hốt cảm thấy trí nhớ của mình càng trở nên rõ ràng.
Trong học viện, thiếu niên gặp gỡ Veronica giống như tỷ tỷ của mình. Từ nhỏ không có mẹ, thiếu niên bị vị lão sư này hấp dẫn rất sâu.
Không có cưỡng bức về thân phận, không có tà niệm dư thừa, chỉ có khát vọng quan tâm và ý muốn thân cận.
Chân tình luôn có thể đả động người ta, Veronica vốn luôn có chút quái gở rốt cục cũng tiếp nhận người đệ đệ này.
Tình tỷ đệ vô cùng thuần túy ban đầu đã khiến Arthur vui sướиɠ hai năm.
Tuổi dần lớn, tâm tư thiếu niên lặng lẽ dần biến hóa. Trong sinh mệnh của hắn, nɠɵạı trừ người mẹ ốm chết ra, không còn bất cứ nữ nhân nào có thể thay thế Veronica, hắn sớm coi vị "tỷ tỷ" này là nữ nhân mà cả đời này hắn hướng tới.
Mãi cho đến khi quan hệ thông gia tuyên bố.
Bàn tay ấm áp kia đã rời xa hắn, nước mắt thiếu niên mơ hồ.
Mặc kệ trời mưa chạy về Long Hoàng đế quốc.
Sau đó, hắn quỳ ở ngoài tẩm cung Rex đại đế suốt ba ngày, cho đến khi hôn mê bất tỉnh, bệnh nặng một hồi.
Đáng tiếc, vẫn không cách nào cứu vãn kết quả kia.
Veronica dường như nhìn thấy được câu chuyện cũ kia trong ánh mắt của hắn, một loại tâm tình khác bắt đầu xuất hiện. Nó cuốn vào một chỗ với hủy diệt và sợ hãi, không phân thắng bại.
Khí tức hủy diệt càng mãnh liệt hơn, dường như muốn bộc phát ra ngoài.
Tinh lực của Trần Duệ đã vận sức chờ phát động nhưng bất ngờ là không hề có giết chóc, cũng không hề có hủy diệt, chỉ có hai cánh môi run rẩy nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn.
Mặc dù cách một tầng khăn che mặt nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được cái ấm áp kia, dường như cả linh hồn cũng bị nó hòa tan mất.
Ấm áp dần phai nhạt.
"Ngày mai ngươi còn phải đi Lam Diệu đế quốc, đây coi như là lời đưa tiễn của lão sư cho ngươi. Từ nay về sau lập gia đình, hãy đối tốt với công chúa Bisi, và cả Isa cùng Lola nữa."
"Lão sư..." Trần Duệ có thể cảm giác được giờ phút này lực lượng tranh đấu chẳng những không yếu bớt mà ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Bàn tay bị nàng giấu sau lưng run rẩy, da thịt trên mu bàn tay đã xuất hiện vết rạn nứt kỳ dị. Ngón tay do siết chặt mà cắm hẳn vào lòng bàn tay, máu tươi thấm ra rơi trên đất.
Nhìn nụ cười dịu dàng ấm áp kia, nếu như không phải biết rõ chuyện vừa xảy ra, hắn còn có thể cho rằng nụ hôn vừa rồi chỉ là hôn tạm biệt bình thường.
Bình tĩnh mà ấm áp.
Một cảm giác quen thuộc khác.
Những giọt trí nhớ vốn đã bị nghiền nát vụn nay từng chút một ghép vào với nhau.
"Đi đi, ta hơi không thoải mái, cần nghỉ ngơi!" Thanh âm của Veronica có vẻ rất bình tĩnh.
Trần Duệ nhẹ nhàng vuốt lên chỗ vừa rồi bị hôn, nhìn thật sâu vào người trước mặt. "Veronica, chờ ta."
Giờ khắc này, hắn không dùng xưng hô "lão sư" mà trực tiếp gọi tên nàng, sau đó xoay người rời đi.
Đi vài bước, những cánh hoa bên người Veronica đột nhiên lặng lẽ hóa thành bột mịn.
Trần Duệ giống như chẳng hề phát hiện ra, vẫn bước thẳng về phía trước không quay đầu lại, một mạch rời khỏi Tử Uyển cung.
Ngay trong tích tắc Trần Duệ biến mất, không gian bên người Veronica bỗng nhiên đại biến, trở thành một mảng trời đỏ máu. Trong cổ họng nàng phát ra tiếng hô đáng sợ, lực lượng hung lệ bành trướng, giống như có mãnh thú nào đó đang tàn sát bừa bãi. Nhất thời, trời long đất lở, cả không gian cũng đều đang run rẩy.
Các cung nữ đứng ở nơi xa không nhìn thấy những thứ này, cho dù cẩn thận quan sát cũng chỉ có thể thấy cái bóng phía dưới gốc cây hơi vặn vẹo, cánh hoa đào rơi xuống lần lượt biến mất... Họ căn bản không biết biến hóa chân chính của không gian.
Thật lâu sau, lực lượng không gian kinh khủng kia cũng ngừng lại.
Chỉ còn một thân ảnh thướt tha mỏng manh dùng bàn tay đã biến thành lợi trảo đáng sợ của mình vịn vào hai tay ghế, run rẩy ngồi xuống. Nàng cuộn mình lại, giống như cánh nhạn cô độc không nơi nương tựa.
Dưới ánh trăng tĩnh mịch, một đôi mắt sáng như ánh sao đang yên lặng nhìn chăm chú hết một màn này.