Một cỗ áp bách nhàn nhạt phát ra từ người Katherine, giống như khúc dạo đầu của bão tố. Trong lòng Trần Duệ nhất thời cảm thấy nguy hiểm, mắt hơi híp lại.
Trong phân tích chi nhãn, thực lực tổng của Katherine không ngờ đã vượt qua mức S lúc trước, đạt tới S . Xem ra trong khoảng thời gian này, thực lực của nàng cũng tăng lên rất nhiều. Có thể khẳng định, điều đó có công lao của hắc sắc dược tề mà hắn tặng lúc trước.
Xem như tự mang đá đập chân mình.
"Chờ một chút, nàng trở mặt cũng quá nhanh a, ta còn chưa nói không đáp ứng."
Katherine ngẩn ra, khí tức thu liễm không ít, thấy hơi ngoài ý muốn: "Vậy vừa rồi..."
"Nàng không biết có một từ gọi là "dè dặt" sao? Vừa rồi là ngẫu nhiên dè dặt một chút thôi." Trần Duệ mặc kệ loại áp bách này, dựng thẳng một ngón tay: "Ta chính thức bày tỏ thái độ của mình, mặc kệ là Katherine hay là Kristina, hoặc cái thân phận gì gì nữa, vương phu, trượng phu, nam nhân của nàng, chỉ có thể là ta!"
Loại ánh mắt kiên định này làm Katherine hơi động dung, khí thế của nữ hoàng bệ hạ đã bắt đầu xìu xuống, chỉ nghe người này bỏ thêm một câu: "Sinh người thừa kế gì đó tất nhiên không thành vấn đề, ta cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Những lời này làm mặt Katherine hơi nóng lên, nhưng nửa ngày cũng không nghe được nửa câu dưới, cặp lông mày đẹp hơi nhíu lại: "Còn gì nữa không?"
"Còn có... ắc, sinh thêm mấy người thừa kế cũng không thành vấn đề!"
"Thế thôi?"
"Hả?"
Sát khí Katherine nháy mắt tăng vọt, thanh âm cũng lạnh xuống: "Ngươi đang lừa gạt ta?"
"Không, đây là chân thành. Ta nói, chỉ là chuyện giữa một nam nhân và một nữ nhân, hơn nữa là chuyện có hảo cảm, tăng thêm từng bước tới quan hệ nam nữ thân mật, chẳng liên quan gì đến đế quốc, cũng không liên quan đến lợi ích. Đây là đáp án của ta." Trần Duệ nhìn thẳng Katherine: "Năm đó ta đã từng nói, sẽ dùng lực lượng là cả ma giới phải run rẩy, đi tới âm Ảnh đế quốc cướp nàng đi. Ở Thủy Tinh sơn cốc ta cũng để lại lời nhắn 'nhất định sẽ trở lại'. Biết tại sao ta chưa đi không? Bởi vì lực lượng của ta còn chưa đủ."
(Còn chưa đủ.)
(Chưa đủ làm nàng thực sự buông bỏ.)
Katherine bỗng nhiên tâm ý tương thông, hiểu rõ được cái câu mà hắn không nói ra miệng kia. Trong con ngươi thâm thúy, sự tĩnh lặng như hồ nước đã nhộn nhạo lên, giống như bị một cục đá ném vào.
một hồi im lặng, Katherine mở miệng: "Không phải ngươi muốn... thống nhất ma giới để thực hiện nguyện vọng này chứ? Nếu như thế, ta chỉ có đánh giá là "ngu xuẩn vẫn hoàn ngu xuẩn". Hôm nay ta đến ám Nguyệt không để nghe ngươi nhắc đến thề, cho nên ngươi không cần nói nhảm. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết một câu, ngươi đã không muốn gia nhập âm Ảnh đế quốc, vậy thì chúng ta chỉ có thể trở thành kẻ địch."
Trần Duệ thở dài một hơi, làm ra bộ dạng chẳng chút chống cự: "Vậy thì muốn động thủ sao? Diệt trừ uy hiếp lớn nhất đến sự sinh tồn của đế quốc? Nàng muốn giết chết ta, dường như ta chẳng có chút lực phản kháng nào."
Katherine nhìn thấy ánh mắt của hắn, khí thế chợt biến mất: "Ta không giết nổi ngươi, không chỉ bởi vì sự trấn định của ngươi, càng bởi vì trực giác của ta. Dù cho có áo choàng âm Ảnh trong tay, dù cho ta cách quốc độ hóa chỉ một bước, đừng bảo là ngươi không biết quốc độ hóa là cái gì, cũng đừng có hoài nghi trực giác của nữ nhân."
Trần Duệ cười khổ, trực giác của nữ nhân thật là cường đại, ngay từ đầu Katherine đã không có sát ý thật sự.
"Kỳ thật, chỉ riêng sự tín nhiệm vô ý lộ ra của Delia, lại thêm việc vị nữ sĩ đeo khăn che mặt kia yên tâm để ngươi đi với ta, ta đã đoán được điểm này. Thực lực của ngươi, hẳn đã mạnh tới mức... ít nhất có thể bình yên rời đi trước mặt ta. Sớm biết như thế... ban đầu đã giữ ngươi lại U Dạ thấp địa, hoặc giữ mạng của ngươi lại. Đáng tiếc, nhân sinh không thể nào quay đầu lại."
Trần Duệ thở dài một hơi: "Nàng chưa từng thực sự quay đầu lại, sao lại biết không thể quay đầu? Cũng giống như, nàng chưa từng thực sự buông bỏ, làm sao biết nàng không buông bỏ được?"
"Không cần uổng phí tâm cơ, dù là thứ gì cũng không thể lay động ý chí của ta. Có lẽ ngươi là nam nhân duy nhất làm ta động lòng, nhưng không thể nào khiến ta buông bỏ sự chấp nhất của mình." Sau khi thẳng thắn nói ra hảo cảm của mình với Trần Duệ, Katherine không như bỏ được gánh nặng nào đó, ánh mắt lại càng trở nên kiên định: "Nếu tương lai ngươi thật sự muốn dùng việc chinh phục âm Ảnh đế quốc để đạt được nguyện vọng ngu xuẩn kia, cho dù ngươi có thành công, thứ ngươi lấy cũng chỉ là thi thể của ta. Ta nói đến thế thôi, không quấy rầy ngươi nữa, ngươi có thể đi. Đối với nhân tài như ngươi, ta sẽ giữ lại một đường sống, trước khi hoàn toàn trở mặt, ngươi không cần lo lắng bí mật thân phận bị tiết lộ. Nếu ngươi thay đổi chủ ý, ta lúc nào cũng hoan nghênh. Cho nên... lần tới gặp mặt, hoặc là trong hoàng cung của ta, hoặc là trên chiến trường."
Quả nhiên trước sau vẫn chấp nhất như thế.
Vì bảo vệ tất cả nhân dân.
Cô độc ngồi thẳng trên vương tọa lạnh lẽo ấy.
Trần Duệ nhìn chăm chú vào cặp mắt xinh đẹp của Katherine, phảng phất muốn khắc sâu sự kiên định của nàng vào trong lòng.
Katherine vốn định cự tuyệt, ánh mắt dừng lại trên cây sáo nhỏ màu đỏ quen thuộc trong tay Trần Duệ, cuối cùng gật đầu.
Tiếng địch du dương vang lên, làm Katherine ngoài ý muốn chính là, không phải khúc nhạc "độc vũ dưới ánh trăng" quen thuộc kia, mà là một khúc nhạc chưa từng nghe qua. âm thanh réo rắt thê lương quanh quẩn trong lòng, mang theo sự sầu não sâu nặng, mang theo sự chấp nhất không quay đầu.
Nàng nhắm mắt lại, giống như nhìn thấy ngoài cửa sổ, ánh tăng cô độc, ảo ảnh mờ ảo trùng điệp, khách qua đường vội vã, ánh mắt không nỡ, bóng lưng càng lúc càng xa.
Cuối cùng có một ngày, toàn bộ phiền muộn và thương cảm đều không còn nữa, ngay cả linh hồn cũng tan thành mây khói. Nhưng dấu vết của thời khắc khi hai trái tim, hai sinh mệnh cùng xuất hiện lại vĩnh viễn khắc sâu, giống như sao băng trên trời kia, dù chỉ lóe lên trong nháy mắt, nhưng cũng không hề hối hận.
Tiếng nhạc biến mất, Katherine bất tri bất giác đắm chìm trong đó mở to mắt, một giọt lệ tuôn rơi nơi khóe mắt, kinh ngạc vuốt ve sự ướt át trên mặt, lại phát hiện trong phòng chỉ còn một mình nàng.
Dù kết quả thế nào, rốt cuộc cả đời... cũng không hối hận sao?
Thật lâu sao.
"Tên đáng chết... cả tên khúc nhạc cũng chưa nói."
Không biết có phải do tiếng nhạc ảnh hưởng không, thanh âm bé xíu này không còn sự bình thản, không còn sự tĩnh lặng nữa.
Huyết Sát đế quốc, lãnh địa Thiết Quyền.
Edmond cả người đẫm máu, lảo đảo vội vã chạy trong rừng.
Thành Thiết Quyền bị công phá, lực lượng cuối cùng trong tay hắn bị hao tổn gần hết.
Nửa giờ trước, thân vệ của hắn vì bảo vệ hắn mà bỏ mình sạch, hắn đã trở thành một tên cô độc chân chính.
Sau khi xác định phía sau không còn truy binh, Edmond thở hổn hển dựa vào một thân cây, chống trường kiếm trong tay chậm rãi ngồi xuống, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh ngôi thành rách nát. Lúc ấy quân đội dưới tay hắn hoặc chết hoặc hàng, mắt thấy không thể cứu vãn, hắn tự thân giết chết mười mấy thê thiếp của mình, để tránh bị đám Lanka lăng nhục, đang định tự sát thì bị thân vệ đánh bất tỉnh liều chết cứu ra.
Tuy rằng giữ được một mạng, nhưng khuất nhục to lớn khi thất bại và đả kích đã làm vị nhị hoàng tử Huyết Sát này không thể chấp nhận được.
"Vì cái gì mà ma thần lại ban thắng lợi cho Lanka? Vì cái gì? Rốt cuộc ta đã làm gì sai?"
Tiếng quát phẫn nộ quanh quẩn trong rừng cây.
"Con không sai."
Một thanh âm hờ hững mà trầm thấp vang lên.
Thanh âm quen tai này làm Edmond giống như gặp phải sấm sét, tiếng quát ngừng lại.
"Phụ thân..."
Một thân ảnh xuất hiện trước mặt Edmond, vóc dáng không cao, tóc dài màu đen, khuôn mặt bình thường, cho dù đi tới đâu thì cũng chỉ coi như một kẻ qua đường. Nhưng, ở ma giới không ai dám coi thường kẻ "bình thường" này, ngược lại còn cần ngước nhìn hắn.
Bởi vì hắn là Raizen, đệ nhất cường giả ma giới, Raizen Mammon.
"Phụ thân, người chấm dứt tu hành từ khi nào..." Edmond giãy dụa đứng lên.
"Ngay khi biết con thất bại." Raizen hờ hững nhìn chăm chú con trai mình: "Ta thật thất vọng về con."
"Người luôn luôn thất vọng về con!" Hơi thở của Edmond trở nên dồn dập, liều lĩnh nói: "Con là đứa con cả chân chính của người. Trước đây, dù là Lanka hay Tirisfal cũng đều gọi con là ca ca. Con là người xứng với cái danh đại hoàng tử nhất Huyết Sát đế quốc! Sau đó... con biến thành nhị hoàng tử, bây giờ con chỉ muốn đoạt lại tất cả những thứ thuộc về con, đáng tiếc con sai rồi, quá sai rồi!"
Thanh âm của Raizen thực bình thản: "Ta nói rồi, con không có sai, Lanka cũng không sai, thậm chí... cả Tirisfal cũng không sai. Chỉ là, con đã thất bại.
Edmond suy sụp dựa vào thân cây, thở dài: "Không sai, con thua, thua hoàn toàn, hai bàn tay trắng."
"Cho nên ta thật thất vọng về con, bởi vì con không thể nhìn thẳng vào thất bại. Trước kia như thế, bây giờ vẫn như thế." Raizen chậm rãi lắc đầu: "Làm con ta, ta sẽ giữ lại tính mạng cho con, áo cơm không lo vượt qua quãng đời còn lại."
"Nuôi nhốt?" Trên mặt Edmond lộ ra vẻ mỉa mai, nắm chặt tay: "Để cho con trơ mắt nhìn kẻ thắng cuộc từng bước đạt được lực lượng và quyền lực đỉnh phong? Từ khi con hiểu chuyện, chỉ nhớ rõ một việc, chính là một câu người nói với con, đế quốc, không cần kẻ thất bại."
Mi mắt Raizen chậm rãi rủ xuống: "Từ xưa đã có câu, thắng làm vua thua làm giặc. Từ cổ chí kim đều là như thế."
"Không sai... đế quốc, quả thật không cần kẻ thất bại." Edmond nở nụ cười thảm, bỗng dưng trên mặt hiện ra một tia đỏ bừng không bình thường, lập tức dần trở nên xanh đen, nguồn gốc dị biến chân chính nằm trong tay hắn, trong đó có độc tinh để tự sát. Nếu không dùng lực lượng chống cự, chỉ cần mười giây sẽ bị độc phát thân vong.
Raizen lẳng lặng nhìn Edmond thất khiếu chảy máu dần ngã xuống, nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong mắt xẹt kia một tia bi thương, nhưng rất nhanh đã bị sự nghiêm nghị lạnh lùng che giấu. Bỗng nhiên đấm một quyền về phía không trung.
Nó vẽ ra một đa͙σ liệt ngân trong tầng mây, giống như mở ra một con mắt quỷ dị.
Chốc lát, mưa to như trút nước, vết máu trên xác Edmond được cọ rửa sạch sẽ.
Trong mưa, cái bóng dáng đế vương cô độc ấy dần dần đi xa.