Giữa trưa ngày thứ hai, Trần Duệ về đến nhà thì đã tới thời gian ăn trưa.
Như bình thường, Olivia cùng Pagliuca và Lomond lại bắt đầu tranh đoạt thức ăn. Bạn điệt nhi và độc long đại gia là hạng thần kinh không ổn định, mặc dù phụ thân bán thần của hắc long ŧıểυ thư ở một bên nhìn chằm chằm cũng không có chút ý nhượng bộ nào cả. Có lẽ đây cũng là ứng với câu nói thường ngày của độc long đại gia: "chết cũng muốn ăn".
So với ba tên tham ăn này, phỉ thúy long ŧıểυ thư Luobei và hắc long đại ŧıểυ thư Julia có tướng ăn coi như văn nhã, về phần Delia vẫn luôn nhã nhặn thì căn bản không thể so sánh.
Đồ ăn va chạm kịch liệt, ánh mắt sắc bén giao phong, miệng nhai nuốt đồ ăn nhồm nhoàm như một bản hòa âm.
Lão Augustine Las thì ngồi uống rượu, cũng không có ý tứ thiên vị nữ nhi của mình. Hắn cũng nhìn ra, Olivia rất vui vẻ, thích đùa giỡn cùng những người bạn này.
Dĩ nhiên, Long Hoàng đại nhân là một kẻ bao che khuyết điểm đúng chất. Độc long và tên Lomond chết tiệt kia dám đoạt khẩu phần lương thực của Olivia, khoản này sổ sách lưu đến khi "chỉ điểm" tu hành sẽ tính.
Olivia thành công đoạt được cây bắp cải, bỗng nhớ tới điều gì, đưa tới trước mặt Isabella: "Tỷ tỷ, cái này tỷ thích ăn."
Lão cha già ngồi bên ức đến đỏ mắt. Phải biết rằng, Olivia cướp thức ăn với tất cả mọi người ngay chả lão cha là hắn đây cũng không tha nhưng duy chỉ với Isabella là nɠɵạı lệ.
"Cảm ơn, tỷ ăn một miếng là đủ rồi." Isabella cười híp mắt rồi xiên lấy một miếng, có chút sủng nịch nhìn cô nàng hắc long đang phùng mang trợn má ăn. "Ăn từ từ thôi! Olivia, nếu Trần Duệ tới đây, tỷ nói hắn làm thịt nướng cho muội ăn nhé?"
Hắc long ŧıểυ thư gật đầu giống như gà mổ thóc. Bỗng nhiên mắt nàng sáng rực lên, tay chỉ ra chỗ cửa, miệng mơ hồ không rõ: "Thịt nướng… tới."
"Nhìn kìa, chúng ta thấy ai nào?" Lomond nhảy lên: "Đây không phải đội trưởng đại nhân hay sao? Đi bốn năm ngày giờ mới lại xuất hiện, đội trưởng đại nhân, lão nhân gia người khổ cực rồi, sẽ không vất vả quá tới độ thận hư luôn đó chứ hả?"
Hắn vừa nói chuyện, ba khay đồ ăn trước người đã bị đoạt mất, hai cái là Olivia, còn lại là Pagliuca. Long tộc vẫn quý thức ăn hơn cả, cứ ăn no xong rồi nói gì thì nói.
Trần Duệ cảm giác được ánh mắt quái dị từ mọi người, hận không thể ném chai rượu vào mặt tên đụt kia. Hắn khẽ khom người với Augustine Las, rồi mỉm cười gật đầu với Delia và Luobei, sau đó trực tiếp tới trước mặt Isabella. Ngay trước mặt mọi người, Trần Duệ cầm tay nàng: "Isa, tên điệt nhi này của chúng ta dường có chút không biết lễ phép, lát nữa ta sẽ quản giáo hắn cho tốt."
Lomond liền ỉu xìu. Dù ra sao thì Isabella cũng là cô mụ của hắn, mà tên khốn kiếp kia là người yêu của cô mụ đại nhân. Tính ra thì nguyên nhân ban đầu của chuyện này là do hắn gây nên.
"Đúng là nên quản giáo hắn một chút." Cô mụ đại vô tình nói một câu, khiến cho điệt nhi thiếu chút nữa trốn vào một góc tường mà vẽ vòng tròn tự kỷ. Chẳng qua rất nhanh ŧıểυ thư đầu lĩnh tình bảo lại ý vị thâm trường bổ sung thêm một câu: "Nhưng mà hắn nói không hề sai. Ba ngày nay, chàng ở đế đô đã cực khổ rồi."
Trần Duệ nghe câu nói đầy bất mãn của cô mụ đại nhân thì vội vàng kêu oan. Thực sự ba ngày này hắn đều coi chừng Tetema, chỉ có tối hôm qua là đi một chuyến tới hoàng cung, nói chuyện cùng nữ hoàng bệ hạ một đêm.
Một đêm này dĩ nhiên là nữ hoàng bệ hạ nằm trong lồng ngực hắn mà nói, nhưng mà thật sự là nói đúng chính sự. Vất vả quá độ hay gì gì đó tất nhiên là hắn cũng mong muốn nhưng nữ hoàng bệ hạ nói rõ, trước đám cưới không được nghĩ linh tinh.
Đế quốc Đọa Thiên Sứ hiện nay có nền kinh tế vô cùng tốt. nɠɵạı trừ hai lãnh địa trọng điểm Ám Nguyệt và Shade ra, các lãnh địa lớn nhỏ còn lại cũng nhờ chính sách mới mà gia tăng phát triển. Các gia tộc và lĩnh chủ vì chiến tranh cùng chuyện tham gia góp vốn mà điêu đứng thì nay cũng dần giàu có lại. Người dân trong thuộc địa cũng có cuộc sống tốt hơn, càng trọng yếu là tương lai một vùng quang minh, tỷ lệ sinh trưởng gia tăng đáng kể.
TV ma pháp và báo chí trở nên thông dụng trong toàn bộ phạm vi đế quốc, lượng TV ma pháp bán ra hết sức kinh người. Tiền lời từ TV cùng quảng cáo qua báo chí dần bộc lộ thế mạnh, được nhiều thương gia chú ý. Quản lý và thực thi cụ thể do bộ truyền thông mới thành lập phụ trách. Tộc trưởng Leiduo của gia tộc Toro nhậm chức bộ trưởng. Bộ truyền thông không những mang đến là tiền lời trong kinh tế mà các lãnh địa có thể nghe được thông tin từ đế đô trong thời gian sớm nhất, có tác dụng tuyên truyền rất tốt.
Nhờ các nhân tố đó, thực lực đế đô ngày càng gia tăng, vị trí của nữ hoàng Mejia trở nên không thể bị dao động.
Đối nɠɵạı, hợp tác với Ám Ảnh đế quốc đặc biệt thành công, một trong những tiêu chí chính là giải đấu vòng tròn giữa hai nước được tổ chức, khiến cho cả người hâm mộ bóng đá trong toàn bộ ma giới đều dõi theo. "Truyền hình" cũng cố định phát sóng vào các khung giờ cố định. Điều này khiến cho rất nhiều thương gia của Huyết Sát đế quốc tới Đọa Thiên Sứ đặt mua TV ma pháp.
Nội loạn trong Huyết Sát đế quốc vẫn còn đang diễn ra, chỉ là nhị hoàng tử Edmond liên tục bị đánh bại mấy trận, phải dần lui binh. Cuối cùng, Edmond lui quân về Thiết Quyền lãnh địa nằm phía bắc của Locker yếu tắc. Nếu như không có gì bất ngờ thì đại hoàng tử Lanka sẽ giành được chiến thắng cuối cùng.
Lần viếng thăm lúc trước của Katherine, nàng có ý lộ ra mưu đồ liên hiệp với Mejia, nhân lúc Huyết Sát đế quốc náo động mà trong đối phó với đế quốc hùng mạnh này. Nhưng Mejia đã khéo léo lảng tránh. Đọa Thiên Sứ đế quốc hiện tại không phải lúc phát triển bản đồ mà là nghỉ ngơi dưỡng sức nếu quá tham lam liều lĩnh thì coi như trộm gà không được còn mất nắm gạo, không cẩn thận thì ngay cả bản thân cũng chịu thiệt nghiêm trọng. Với tình thế ma giới trước mắt, duy trì thế chân vạc hiện tại dĩ nhiên là lợi bất cập hại đối với Đọa Thiên Sứ đế quốc.
"Ừm?" Hắc long ŧıểυ thư chun mũi: "Lão bản, ngài vẩy thêm cái gì vậy? Thơm quá à! Thịt nướng trước kia đâu có thơm như vậy."
Augustine Las trầm ngâm giây lát, nói:"Chắc là hạt giống cỏ lam tư. Cỏ lam tư là thực vật quang hệ, rất hiếm thấy ở ma giới."
"Đúng là cỏ lam tư, Long Hoàng đại nhân quả là hiểu biết rộng rãi." Trần Duệ đưa mấy xâu thịt tới cho Olivia.
Olivia cắn một cái, lập tức khoa trương quá mức, lệ rơi đầy mặt: "Thơm quá! Vẫn là tay nghề lão bản ngài tốt nhất. Ta thích ăn đồ ngài nấu cực kỳ! Lão bản trở lại thật sự là quá tốt rồi!"
Trần Duệ khẽ mỉm cười, lại đưa mấy xâu thịt qua. Hắc long ŧıểυ thư thiếu chút nữa nuốt gọn cả cây cây trúc xiên thịt. Augustine Las nhìn hai người một hồi rồi lại nốc một ngụm rượu lớn vào miệng.
"Thơm quá!" Một tên có da mặt dày cũng bị mùi thơm hấp dẫn: " Vẫn là tay nghề cô phụ đại nhân tốt nhất. Ta thích ăn đồ người nấu cực kỳ. Cô phụ đại nhân trở lại thật sự là quá tốt rồi!"
Mới nói một câu, lỗ tai hắn đã bị Isabella đang cười khanh khách ở bên xách lên khiến hắn la hét kêu đau. Trong tay lại có thêm mấy xâu thịt nướng cô mụ đại nhân đưa cho.
"Olivia." Augustine Las mở miệng: "Có muốn cả đời được ăn thịt nướng của hắn hay không?"
Hắc long ŧıểυ thư đang ăn uống ngon lành nên không kịp nói chuyện, chỉ vội vàng gật đầu
"Có muốn… Tương lai, ăn cái gì cũng được hắn làm cho không?"
Hắc long ŧıểυ thư lại gật đầu.
"Có muốn sau này ra ngoài ăn cái gì đều được hắn trả tiền hộ không?"
Hắc long ŧıểυ thư dùng sức gật đầu.
"Có muốn sau này tiền của hắn đều để con dùng không?"
Tròng mắt hắc long ŧıểυ thư như biến thành hình tinh tệ, đầu liều mạng gật gật.
Augustine Las cuối cùng gật đầu xác nhận, quay ra nói với Trần Duệ: "Ta nói rồi, Olivia không hề có ý kiến với hôn sự này, thấy chưa? Vậy cứ quyết định như thế đi."
Trần Duệ: . . .
Mọi người: . . .
"Ặc… Augustine Las đại nhân" Trần Duệ lau mồ hôi trên trán, nói: "Ta có vài câu muốn nói với ngài."
"Cũng tốt, ta cũng cần trao đổi với ngươi vài câu." Augustine Las nhìn mọi người một cái. Mấy vị Long tộc nhất thời hiểu ý đứng dậy. Lomond cũng mang Delia tới Ám Bộ, chỉ còn Olivia dường như còn luyến tiếc mấy miếng thịt nướng, ngồi mãi không đứng lên.
Isabella bước tới, giúp nàng lau chùi khuôn mặt đầy ố mỡ, lôi nàng trở về phòng.
"Augustine Las đại nhân, ngài nói trước đi."
"Hừ, ŧıểυ tử, ta giao Olivia cho ngươi. Ngươi nhất định phải để nó sống thật vui vẻ mỗi ngày, không được làm cho nó có chút ủy khuất nào. Nếu trong bảy mươi năm ngươi không thể thay thế Isabella trở thành người nàng không muốn rời xa nhất, như vậy…"
Trần Duệ nhún nhún vai: "Hình thần câu diệt? Tan thành tro bụi."
Trong mắt Augustine Las lóe lên một tia hàn quang: "Không, ta sẽ không giết ngươi mà ta sẽ để ngươi sống và giết sạch những kẻ khác... Nữ nhân ngươi yêu mến, bằng hữu ngươi tin cậy nhất, thậm chí chỉ cần là người ngươi quen biết!"
"Một chiêu này quả là quá tàn nhẫn." Trần Duệ híp mắt lại, nở một nụ cười kì dị: "Chẳng qua, chỉ cần chính bản thân ta không việc gì là được rồi."
"Đừng có giả bộ, đôi mắt ta còn chưa có mù đâu." Augustine Las hừ lạnh một tiếng: "Nếu như ngươi là một kẻ như vậy, Lola sẽ một lòng đối với ngươi sao? Isabella sẽ vì ngươi mà không tiếc mạng sống sao? Ta có thể yên tâm giao Olivia cho ngươi sao?"
Trần Duệ im lặng chốc lát, gật đầu: "Nếu như vậy, ta sẽ nói với đại nhân mấy câu trong lòng. Tới nay, ta coi Olivia như muội muội, tuyệt đối không có ý nghĩ nào khác. Đại nhân cũng thấy, Olivia ở đây thực rất vui vẻ, chúng ta cũng coi nàng như một thành viên trong đại gia đình. Cho dù là đại nhân không ép ta, ta cũng vẫn chiếu cố tới nàng, không để nàng chịu một chút ủy khuất. Nhưng hiện tại Olivia cái gì cũng không hiểu, nếu tương lai nàng gặp được người trong lòng, ta đây chẳng phải là đã hại nàng hay sao? Ta hy vọng có thể trở thành một người anh trai, ở bên cạnh bảo vệ nàng. Nếu sau này ta và nàng có tình cảm nam nữ, tự nhiên sẽ nước chảy xuôi dòng, còn nếu miễn cường thì… Ta sẽ làm Olivia mất đi hạnh phúc chân chính của mình."
Trong mắt Augustine Las chớp động hàn quang: "Đến hiện tại ngươi còn từ chối? Con gái của Augustine Las Xierla Salomon Kelie ta lại khiến ngươi nhìn không thuận mắt sao?"
"Chính vì ta xem Olivia là người bạn quan trọng nhất nên ta mới thẳng thắn đối đãi chân thành với cha nàng như vậy, chứ không cần phải giả bộ lừa gạt gì." Trần Duệ ngẩng đầu lên, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào Augustine Las. "Từ góc độ nào đó, ta từng được coi là kẻ ngu không ai bằng. Phải, như đại nhân nhìn thấy đấy, hiện tại ta chính là một kẻ ngu đần."
Augustine nhìn vào mắt Trần Duệ trong chốc lát, đột nhiên khuôn mặt lộ vẻ tán thưởng: "Mắt ta quả nhiên không nhìn nhầm người."
Ánh mắt Trần Duệ sáng ngời: "Ý đại nhân là…"
"Ngươi nói phải, có chút đa͙σ lý."
"Như vậy. . ."
"Ngươi cùng Olivia hiện tại liền kết hôn! Nếu không ta mang nữ nhân và bằng hữu của ngươi rời đi!"
". . ."
"Fuck!" Trần Duệ nhịn không được bật thốt lên, chỉ cảm thấy tài ăn nói mình chưa từng có thất bại như ngày hôm nay. Kế hoãn binh dĩ nhiên là phản tác dụng?