Hắc long ŧıểυ thư ở núi Sekeruide kia không ngờ lại là con gái của lão đại Long đảo!
Trần Duệ kinh ngạc đến há hốc miệng.
Ở trước mặt Olivia, Long Hoàng bệ hạ của chúng ta vừa thịnh khí lăng nhân thì nay lại hóa thành một đại thúc cười vô cùng hiền lành. Augustine Las cầm xâu thịt nướng con gái cho, đưa lên miệng thưởng thức. Động tác cẩn thận thế kia cứ như là sợ ăn quá nhanh sẽ lãng phí tâm ý của con gái rượu. Trần Duệ nhìn cảnh này đột nhiên nhớ tới ŧıểυ phượng hoàng luôn miệng kêu "ba ba" kia, trong lòng dâng lên sự ấm áp chen lẫn nỗi thương cảm.
Augustine Las nhìn thấy ánh mắt của Trần Duệ thì nhíu nhíu mày. Lúc này, Olivia mới phát hiện ra Trần Duệ, cao hứng nhảy qua: "Lão bản, ngài đã về rồi!"
"Ừ, Olivia, lâu rồi không gặp ngươi." Trần Duệ theo thói quen vỗ vỗ bả vai của Olivia nhưng lập tức cảm nhận được ánh mắt sắc bén như đao của đại thúc hiền lành bên cạnh bắn tới cho nên vội vàng dừng động tác lại.
Olivia không cảm thấy gì khác thường, nịnh nọt nói với Trần Duệ: "Lão bản, ta không biết ngài trở về cho nên không mua một xâu cho ngài rồi."
Biểu cảm này của hắc long ŧıểυ thư khiến cho "đao" kia cắm vào lưng hắn càng mạnh. Trần Duệ nhìn hắc long ŧıểυ thư mang bộ dáng nịnh nọt trước mặt này mà thấy thụ sủng nhược kinh. Cô nàng này cướp đồ của người khác thì nhanh chứ có khi nào học kiểu... mua bán lỗ vốn thế này?
Hắc long ŧıểυ thư bộc lộ bộ mặt thật ngay trong câu nói tiếp theo: "Ặc, lão bản, ngài xem đến khi nào thì chúng ta tính toán tiền công còn nợ?"
Quả nhiên là như thế, Trần Duệ cười: "Được, nếu như rảnh rỗi..."
Đại thúc hiền lành dường như vô cùng bất mãn với thái độ thân thiện cùng nam nhân khác của con gái, liền ngắt lời: "Olivia, con cầm ba mươi vạn mua đồ gì vậy, mang ra cho cha xem một cái được không?"
"Gì cơ?" Olivia "hình như" không nghe rõ liền hỏi lại Trần Duệ một câu.
Giả ngây! Trần Duệ liếc mắt xem thường. Lấy sự hiểu biết của hắn với cô nàng này, số tiền ba mươi vạn kia nhất định là có vấn đề rồi. Đứng trước mặt đại thúc đang có oán niệm cường đại, Trần Duệ không hề suy nghĩ mà bán rẻ hắc long ŧıểυ thư luôn: "Cha ngươi hỏi ngươi dùng ba mươi vạn để mua cái gì?"
"Hả?" Olivia lại "hình như" không nghe rõ, hỏi Trần Duệ một câu nữa.
Trần Duệ: "..."
Mắt thấy không thể tránh khỏi, hắc long ŧıểυ thư sờ soạng cả nửa ngày liền lấy ra một viên đá màu lam: "Con mua một viên thần thạch có ma lực này từ tay một thương nhân tên Gypsy. Nghe nói nó có thể cải biến vận mệnh của một con người... à, một con rồng."
Trần Duệ liếc mắt nhìn viên đá kia một cái liền đổ hết cả mồ hôi lạnh. "Thần thạch" kia chính xác là nhặt được khi hắc long ŧıểυ thư đi du ngoạn ở hồ Laba cùng Alice. Lúc đó, ŧıểυ la lỵ còn quấn lấy Trần Duệ, bắt hắn kể một câu truyện cổ tích về thương nhân Gypsy mua bán vận mệnh.
Augustine Las trừng mắt nhìn "thần thạch" có thể cải biến vận mệnh của một con rồng kia. Trong nháy mắt, khí tức khủng bố tỏa ra ngoài: "Tên thương nhân lừa đảo đáng chết kia ở chỗ nào?
"Gì cơ?" Olivia tiếp tục không nghe rõ, hỏi lại Trần Duệ.
Mọi người: "..."
Ngay khi Long Hoàng bệ hạ đang gầm thét đòi thiêu hủy Ám Nguyệt thì ở cửa truyền tới tiếng bước chân.
"Olivia, ngươi chạy nhanh như vậy làm cái gì?"
Thanh âm quen tai này vang lên khiến cho trái tim Trần Duệ đột nhiên đập nhanh hẳn. Tầm nhìn của hắn lập tức chuyển ra hướng cửa lớn, một nữ tử đeo diện sa đang bước vào. Trong tích tắc, ánh mắt hai người chạm nhau, trong đó chỉ còn hình dáng của đối phương. Không có nụ hôn kịch liệt, không có cái ôm tình tứ mà chỉ đứng xa xa nhìn, thiên ngôn vạn ngữ cũng không cần thốt ra.
Mãi cho tới khi... eo của thằng cha nào đó bị ŧıểυ thư đeo kích véo một cái thì mới thanh tỉnh lại.
"Về rồi à?" Giống như Mejia, Isabella cũng chỉ bình đạm hỏi một câu như vậy nhưng bất cứ ai cũng nhìn rõ, khí chất hờ hững bình thản trước kia của nàng giờ đây đã trở nên quyến rũ, tràn đầy sức sống. Nàng lúc này giống như đã biến thành một người khác vậy.
Long Hoàng đại nhân đứng một bên không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Julia, không phải bảo ngươi đi cùng với Olivia sao? Làm sao ngươi lại để nó bị lừa mất ba vạn hắc tinh tệ?"
Thì ra trở về cùng Isabella còn có hắc long đại ŧıểυ thư Julia lần trước bị Lola đánh bại ở chiến trường.
"Ba mươi vạn hắc tinh tệ?" Julia sửng sốt, dường như không hề biết gì về chuyện này.
Augustine Las nhíu mày nói: "Hôm nay Olivia dùng tiền tiêu cái gì?"
Julia lắc lắc đầu: "Olivia ŧıểυ thư hôm nay chưa tiêu đồng nào cả, ngược lại còn nhặt được hai bạch tinh tệ... Ồ, đúng rồi, nàng vừa rồi còn dùng thanh danh của Athena để ăn chịu tại quán Lẩu Áo Choàng. Trước khi trở về còn đóng gói một trăm xiên thịt nướng mang đi để ăn trên đường, tới gần nhà thì còn thừa có một xiên..."
Mọi người trong sân viện đều để lộ ra sắc mặt cổ quái. Cha cho ba mươi vạn hắc tinh tệ, nàng không hề tiêu lấy một đồng mà toàn là đi... tham ô! Đây quả thực là một "kẻ đào mỏ" danh xứng với thực.
Khuôn mặt Long Hoàng đại nhân co giật vài cái. Ngón tay vẫn còn đang cầm xiên thịt nướng run rẩy: "Olivia?"
"Gì cơ?" Olivia lại không nghe rõ, hỏi Trần Duệ một câu.
Mọi người: "..."
Lát sau.
"Hu hu..." Olivia khóc lóc: "Người ta đau đầu quá, trí nhớ người ta không tốt mà, quên hết mất rồi."
"Đầu con đau à?" Augustine Las nhất thời kinh hãi, đứng thằng người lên, nhẹ nhàng ôm lấy con gái: "Trí nhớ không tốt cũng không sao, chỉ có một chút tiền thôi mà, không cần phải để ở trong lòng."
"Trí nhớ người ta không tốt mà..." Olivia gật đầu, con mắt đầy nước còn có vẻ đắc chí.
Trần Duệ nhìn rõ tất cả. Vì thế, hắn lấy ra một cái vòng tai bảo thạch màu đỏ: "Lola, vòng tai Hoa Hồng Lửa này tặng cho nàng."
Vừa nghe thấy mấy chữ "vòng tai Hoa Hồng Lửa", lỗ tai của Olivia lập tức dựng thẳng đứng lên. Nàng dùng tốc độ kinh người xuất hiện trước mặt Trần Duệ: "Lão bản, vòng tai này không phải đã nói là cho ta sao?"
Trần Duệ kỳ quái hỏi: "Đâu có đâu, ta nói lúc nào nhỉ?"
Olivia chăm chú nhìn vào cái vòng tai, miệng thì nói: "Vào buổi sáng trước bốn ngày ngài đi Tử Vong chi hải, ngay ở cửa lớn Công Chúa sơn trang tại đế đô Đọa Thiên Sứ đó! Ngài nói khi về sẽ thưởng cho ta vòng tai này. Ta nhớ lúc ấy đồng hồ ma pháp còn chỉ chín giờ hai mươi phút năm mươi tám giây. Khi đó còn có tỷ tỷ và Alice làm chứng."
Mọi người đồng thời không nói lên lời. Trần Duệ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, hỏi: "Không phải là trí nhớ của ngươi không tốt sao?"
Olivia há há miệng. Ước chừng mười giây sau, đột nhiên hắc long ŧıểυ thư che kín đầu kêu lên: "Người ta đau đầu quá..."
Trần Duệ chưa kịp nói câu nào thì lập tức trong lòng đã sinh ra cảnh báo cực kỳ nguy hiểm. Hắn còn chưa phản ứng lại thì tiếng hét giận giữ của Long Hoàng bệ hạ đã vang lên: "Cái tên khốn khiếp nhà ngươi, dám làm hại Olivia đau đầu..."
Hắc long ŧıểυ thư liếc mắt nhìn qua kẽ tay đang ôm đầu thấy cái vòng tai Hoa Hồng Lửa kia đã tan biến liền lập tức ngăn trước mặt Trần Duệ: "Cha! Không cho người nói lão bản như thế, lão bản là người tốt!"
Augustine Las nhìn Olivia đột nhiên không đau đầu nữa, trong lòng kỳ thực nghẹn khuất, khó chịu khi cô con gái rượu của mình lại đi bảo vệ nam nhân kia: "Olivia! Đừng để nam nhân này lừa!"
"Lão bản sẽ không gạt con đâu!" Khóe mắt Olivia trộm liếc thấy vòng tai Hoa Hồng Lửa lại xuất hiện lần nữa, trong lòng vô cùng vui mừng. Nàng vội nói: "Đồng hắc tinh tệ đầu tiên của con là do lão bản cho, miếng thịt nướng đầu tiên con ăn là do lão bản làm, chiếc nhẫn không gian đầu tiên con đeo cũng là lão bản tặng... Oa, cha xem... lão bản thật là tốt!
Đương nhiên là tốt rồi! Trần Duệ, mặt không đỏ, tim không run, da không mỏng, tiếp nhận danh hiệu người tốt này. Trước kia Mejia nói Lola và Isabella xảy ra chuyện cũng không hẳn là phóng đại, rất có thể là chuyện liên quan tới vị Long Hoàng Augustine Las này. Rất hiển nhiên, hiện tại Long Hoàng đại nhân đã bị hắc long ŧıểυ thư kia kiềm chế. Chỉ cần đả thông then chốt Olivia này thì mọi nan đề sẽ giải quyết dễ dàng hơn.
Augustine Las nghe mấy câu này quả nhiên sắc mặt trở nên ảm đạm. Olivia cảm giác thấy sau lưng có một thứ đưa tới liền vòng tay ra tiếp lấy. Nắn nắn mấy cái, cảm thấy đúng là vòng tai Hoa Hồng Lửa, hắc long ŧıểυ thư không khỏi vui mừng khôn xiết.
ŧıểυ thư mê tiền có lòng tham không đáy nắm chặt lấy cơ hội, định kiếm thêm càng nhiều thù lao, khẳng khái nói: "Lần đầu tiên con gặp lão bản, người đã cho con một trăm hắc tinh tệ! Trọn một trăm đồng đó! Tiếp đó lão bản lại dùng thật nhiều thịt nướng thơm mềm đổi lấy ốc nguyên chi nhưỡng vô dụng, còn dùng một trăm hắc tinh tệ mỗi năm để thuê con ba trăm năm..."
Sắc mặt của Augustine Las và Trần Duệ đồng thời biến đổi. Hắc long ŧıểυ thư hồn nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt ca tụng "công tích vĩ đại" của Trần Duệ, hoàn toàn không hề nhìn thấy trên trán cha mình đã nổi lên gân xanh. Nàng còn đắc ý kể về cuộc sống bảo tiêu của mình.
Long Hoàng bệ hạ gần như sắp "nổ tung" thì nghe thấy Olivia nghiêm trang nói: "Lão bản là người tốt, dạy con rất nhiều thứ, tỷ như thế nào là một bảo tiêu chuyên nghiệp... Nếu có người chặn đường thì con sẽ giúp hắn đánh, trên đất có ma pháp hỏa lôi thì con sẽ đi giẫm nổ hết, trên đường có hố thì con phải nhảy vào lấp đầy... Lão bản còn nói, nếu có nam nhân nào dám tiếp cận tỷ tỷ thì con phải đánh hắn thành đầu heo. Nếu như cổng viện nhà tỷ tỷ khóa thì con phải len lén giúp lão bản mở. Nếu như lão bản leo tường vào thì con phải xem như không thấy. Nếu như lão bản muốn xxx tỷ tỷ thì con phải canh cửa giúp... Đúng rồi, con vẫn quên không hỏi, cái xxx kia bán ở chỗ nào vậy? Con cũng muốn ăn..."
Đại thúc đã kìm nén không nổi, một chữ cũng không muốn nghe tiếp, quay sang nhìn Trần Duệ đang muốn chuồn, phẫn nộ thét lên. Âm thanh mang lực lượng cường đại khiến cho cả ma pháp trận trong sân viện cũng phải run rẩy: "Cái thằng ranh khốn kiếp kia!"
Olivia dường như bị dọa nhảy dựng lên, đột nhiên che kín đầu. Ba tiêu ký lăng hình ở mi tập chợt lóe sáng, tròng mắt màu đen dần biến thành bạch sắc, trên khuôn mặt để lộ biểu tình khó chịu. Mái tóc đen của nàng bắt đầu bay múa đầy trời, móng tay nhanh chóng mọc dài ra đến nửa xích, cả người tràn đầy khí tức thô bạo. Trong phân tích chi nhãn, tổng hợp thực lực của hắc long ŧıểυ thư không ngờ đã đạt tới S+.
"Chết rồi!" Augustine Las kinh hãi, không để ý tới Trần Duệ nữa. Giữa mi tâm lão đồng thời cũng hiện lên ba tiêu ký lăng hình. Một cỗ lực lượng ôn nhuận bọc lấy Olivia. Biểu tình của nàng lúc này vô cùng hung ác, giống như là không nhận ra Augustine Las, giương nanh múa vuốt xông lên công kích nhưng rồi lại bị lực lượng ngăn trở, vẫn không thể nào tiến tới gần.
"Olivia!" Isabella gọi tên hắc long ŧıểυ thư, không để ý tới nguy hiểm mà chậm rãi tới gần. Trần Duệ đang muốn tới ngăn cản thì tay đã bị Lola kéo lại. Tiên nữ long ŧıểυ thư đối mắt nhìn Trần Duệ một cái rồi lắc lắc đầu.
Olivia nghe được thanh âm của Isabella thì thân thể liền run lên, động tác công kích cũng dừng lại. Theo từng tiếng gọi của Isabella, đôi mắt hung lệ của Olivia dần trở mông lung rồi chảy ra từng giọt lệ: "Mama!"
Nàng kêu lên một câu rồi ngất đi, may là được Isabella kịp thời ôm vào trong lòng. Augustine Las triệt bỏ lực lượng, nhìn Isabella gật đầu một cái. Long Hoàng bệ hạ cất tiếng thở dài thườn thượt. Nhìn lão lúc này giống như đã già đi mấy trăm năm tuổi đời. Mặc kệ hắn có lực lượng cường đại thế nào thì lúc này cũng chỉ là một người cha tràn đầy lo âu cho con cái...