Rõ ràng Tô Vỹ vô cùng tôn trọng anh và Ngưu Xuyên, vì vậy mới luôn đi tìm anh.
Còn anh sau khi quay về Đông Hải vẫn luôn bận rộn xử lý đủ mọi chuyện lộn xộn, thậm chí còn vì giúp một tài xế xa lạ mà đi xử lý chuyện của Hoa gia, nhưng lại không đi tới Tô gia một chuyến. Điều này quả thật anh không đúng.
Cũng không hẳn là không có thời gian… mà là anh thật sự không coi chuyện này là chuyện quan trọng, cảm thấy đi đến Tô gia lúc nào cũng được, vì vậy Chu Dương khi trả lời Tô Vỹ mới ngượng ngùng như thế.
“Được rồi, không nói chuyện phiếm nữa, lần này tìm tôi có việc gì, mau nói đi, ở bên này tôi còn đang bận nữa”, Chu Dương hỏi.
Để che giấu chuyện mình không coi trọng Tô gia, anh bắt buộc phải giả bộ vô cùng bận rộn, điều này khiến Chu Dương cảm thấy hơi áy náy.
Quả nhiên vì một lời nói dối, sau đó sẽ cần tạo ra càng nhiều lời nói dối hơn.
May mà Tô Vỹ không quá để tâm.
Hoặc là nói cậu ta hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến chuyện này.
Giọng của Tô Vỹ nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
“Lão đại, có chuyện rồi, Hứa gia đã đến Tô gia nhà em”, Tô Vỹ nói.
“Cậu nói cái gì?”, Chu Dương lập tức đứng bật dậy: “Xảy ra chuyện gì? Cậu nói rõ ràng cho tôi nghe đi”.
Chuyện này quá nghiêm trọng, Tô gia tổng cộng chỉ có bốn tông sư võ giả, làm sao có thể là đối thủ của Hứa gia.
Nếu như Hứa gia ra tay với Tô gia, có lẽ sẽ dẫn tới việc Tô gia bị tiêu diệt.
Mặc dù chuyện Tô gia bị tiêu diệt không liên quan đến Chu Dương. Nhưng dẫu sao đó cũng là đồng minh của anh, hơn nữa biểu hiện của Tô gia vẫn luôn tốt, trước nay chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, Chu Dương cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ bỏ rơi Tô gia.
Vì vậy anh muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hứa gia thật sự đã ra tay rồi sao?
Bây giờ Tô gia thế nào rồi? Còn mấy người sống sót?
Lúc này Tô Vỹ mới nói: “Lão đại, anh đừng kϊƈɦ động, tạm thời dường như vẫn chưa xảy ra chuyện gì, đối phương chỉ có hai người tới”.
“Cho dù có thực sự đánh nhau, bên này bọn em còn có bốn tông sư võ giả, hoàn toàn không sợ bọn họ”.
Tô Vỹ đột nhiên hạ giọng nói: “Nhưng mà lão đại à, lần này bọn họ tới hoàn toàn không có ý định đánh nhau, em cảm thấy bọn họ giống như đang lôi kéo Tô gia”.
“Anh có cần qua đây xem không? Em sợ bố của em không chịu được áp lực”, Tô Vỹ khẽ nói.
Cả thế giới đều biết Hứa gia lớn mạnh đến mức nào, đương nhiên Tô Vỹ cũng biết, nhưng cậu ta vẫn tin tưởng rằng Chu Dương có thể đánh bại Hứa gia.
Vì vậy cậu ta không hi vọng nhìn thấy cảnh Tô gia đi cậy nhờ Hứa gia.
Nhưng khả năng này cũng vô cùng lớn.
Dẫu sao trong mắt của Tô gia, Chu Dương cũng đã sắp không dựa vào được nữa, lòng tin có thể nói đã gần như không còn.
Rõ ràng là nhân vật lãnh đạo liên minh, vào đêm trước khi khai chiến lại biến mất không chút dấu vết.
Mặc dù trước khi đi Chu Dương cũng đã nói với Tô gia, anh muốn đi tìm cách đánh bại hoàng đế võ giả.
Nhưng chuyến đi này kéo dài hơn hai tháng, không một chút tin tức.
Mà trong hai tháng này, Hứa gia đã xuất hiện.
Lúc này Tô gia rốt cuộc đang phải đối mặt với áp lực như thế nào? Hoàn toàn không một ai biết được.
Hơn một tháng nay, Tô Vỹ và Tô Thế Minh vẫn luôn lo lắng chuyện Hứa gia tìm đến tận cửa.
May thay Hứa gia dường như đã quên đi bọn họ, từ đầu đến cuối không hề tìm bọn họ gây khó dễ.
Nhưng vào lúc Tô Thế Minh cho rằng không có chuyện gì, Hứa gia lại tới.
Mặc dù người đến chỉ có hai tông sư võ giả, nhưng hai người này là đại diện cho cả một gia tộc ẩn dật Hứa gia.
Nói cách khác, nếu như chuyện này ông ta không giải quyết cho tốt sẽ khiến cả Tô gia rơi vào tình thế muôn đời không thể khôi phục lại được.
Tô Thế Minh thực ra cũng đã biết tin tức Chu Dương đã quay về Đông Hải.
Bởi vì hai ngày trước Tô Vỹ đã nhìn thấy Ngưu Xuyên, sau khi về nhà đã nói với bố mình.
Nhưng Tô Thế Minh không biết bây giờ Chu Dương có thái độ gì.
Rõ ràng đã quay về Đông Hải nhưng lại không liên hệ với Tô gia bọn họ, rốt cuộc là có ý gì?
Vì vậy mới nói trong mắt Tô Thế Minh, Chu Dương đã không còn đáng tin cậy như trước, sự tín nhiệm cũng đã xuống đến mức thấp nhất.
Bây giờ Hứa gia đã tìm đến tận cửa, cho dù ông ta có liên hệ với Chu Dương cũng không kịp nữa.
May mà Hứa gia lần này chỉ tới hai tông sư võ giả, mục đích không phải hủy diệt Tô gia mà là lôi kéo, đây cũng xem như là một chuyện tốt với Tô Thế Minh.
Nhưng, phải lựa chọn thế nào đây?
Ông ta muốn từ chối lời mời của Hứa gia sao?
Nếu như từ chối, thái độ của Chu Dương cũng không rõ ràng, đến lúc đó Tô gia chắc chắn sẽ chết!
Đồng ý với lời mời của Hứa gia.
Nếu như đồng ý vậy sẽ coi như phản bội lại Chu Dương.
Chỉ là bây giờ phản bội Chu Dương dường như cũng không phải vấn đề lớn.
Tô Vỹ đang nghĩ tới bố của mình có lẽ sẽ nghĩ như vậy, do đó mới lén lút lẻn ra ngoài gọi điện thoại cho Chu Dương.
Chu Dương nhận được cuộc điện thoại cũng vô cùng coi trọng, lập tức đồng ý nhanh chóng qua đó xem xét.
Phòng khách Tô gia.
Hai tông sư võ giả của Hứa gia và Tô Thế Minh ngồi đối diện nhau.
Hai tông sư võ giả này là Hứa Phụng Thiên và Hứa Phụng Quân.
“Tô gia chủ, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, thật đúng là nhân tài”, Hứa Phụng Thiên hàm ý sâu xa nói.
Tô Thế Minh cười ngượng ngùng: “Đâu có đâu có, vẫn là trưởng lão Hứa có phong thái nhất, tôi đây đâu thể xem là nhân tài gì”.
“Tô gia chủ quá khen rồi”, Hứa Phụng Thiên khẽ cười, ngữ khí đột nhiên thay đổi: “Nhưng mà nhân tài thông minh như gia chủ Tô đây không nên đưa ra một số quyết định ngu ngốc chứ, phải không?”
“Lúc trước tôi có nghe nói Tô gia các ông và Chu Dương đã kết thành đồng minh, còn nói muốn tiêu diệt Hứa gia, không biết có chuyện này hay không?”
Hứa Phụng Thiên cười giả tạo, hỏi.
Nguồn: Share truyện chàng rể đại gia
Trong lòng Tô Thế Minh kinh ngạc, thầm nói quả nhiên tới rồi.
Ông ta đương nhiên không cho rằng Hứa Phụng Thiên và Hứa Phụng Quân lần này tới đây để uống trà nói chuyện phiếm.
Dù sao trước đó Tô gia đã từng nói lời muốn tiêu diệt Hứa gia.
Chỉ là ông ta không ngờ được câu hỏi của Hứa Phụng Thiên lại sắc bén như vậy.
Điều này khiến ông ta không biết nên trả lời thế nào.
Dẫu sao Tô gia từng nói muốn tiêu diệt Hứa gia, đây là chuyện cả thành phố Đông Hải đều biết, hoàn toàn không thể giả được.
Lúc này ông ta thừa nhận cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Nhưng phải thừa nhận sao?
Sau đó sẽ nói với Hứa Phụng Thiên: “Ồ, không sai, chúng tôi từng nói muốn giết chết các ông, bởi vì chúng tôi nhìn không thuận mắt với các ông đã rất lâu rồi”.
Nói như vậy sao?
Nói cái khỉ gì chứ! Sau khi nói xong lời này, cho dù Hứa gia có muốn lôi kéo Tô gia, hai bên chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù.
Vì vậy Tô Thế Minh lúng túng một lúc, không biết nên trả lời như thế nào.
Dù sao trong sâu thẳm trái tim ông ta vẫn muốn nương nhờ Hứa gia.