Chu Dương rất buồn bực.
Anh muốn biết rõ thân phận của cô bé này rốt cuộc có quan hệ gì với Băng Nguyệt, nhưng vô cớ lại bị gọi là kẻ phụ tình.
Quan trọng là anh còn chẳng biết mình đã làm gì, vợ của anh là Tạ Linh Ngọc, tình cảm của hai người xem như không tệ, trước giờ anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô ấy.
Nếu phải nói thì có lẽ dạo gần đây quan hệ của anh và Thẩm Bích Quân có gì đó vượt hơn tình bạn.
Nhưng dù sao hai người vẫn chưa xảy ra chuyện gì, anh cũng chưa làm gì có lỗi với Tạ Linh Ngọc, càng đừng nói đến phụ tình gì đó.
“Rốt cuộc cháu đang nói gì vậy?”, Chu Dương nhíu mày, không thoải mái nói: “Bớt ở đó giả thần giả quỷ, cứ nói thẳng mục đích của cháu là gì đi?”
“Được thôi, muốn biết mục đích của tôi thì hãy đánh bại tôi trước đã”, cô bé vô cùng ngạo nghễ nói.
Cuối cùng Chu Dương cũng nổi giận, anh không có tâm trạng đứng đây chơi với cô bé này.
“Nếu đã như vậy thì chú cũng không khách sáo nữa”.
Chu Dương hạ quyết tâm.
Dù biết cô bé này có liên hệ gì đó với Băng Nguyệt nhưng nếu không đánh bại được cô bé thì Chu Dương sẽ không bao giờ biết được mối quan hệ giữa hai người họ là gì.
Nếu đã như vậy thì không cần phải nương tay nữa.
Chân khí hoàng đế võ giả hoàn toàn bộc phát, lần này Chu Dương dùng hết toàn lực của mình!
Cô bé khẽ biến sắc, hiển nhiên sức mạnh của Chu Dương ngoài sức tưởng tượng của cô bé.
“Người phụ nữ đó đúng thật là hào phóng”.
Ánh mắt cô bé nhìn Chu Dương đầy mờ mịt.
“Thực lực của chú đã đạt được cảnh giới này rồi, phỏng chừng cái giá cô ấy bỏ ra cũng không nhỏ nhỉ”.
Nguồn: Share truyện chàng rể đại gia
Lời nói của cô bé dường như để lộ ra tin tức nào đó.
Thực lực của Chu Dương là một người phụ nữ nào đó thăng cấp cho anh.
Mà thăng cấp thực lực cho Chu Dương thì người phụ nữ đó cũng phải trả cái giá tương ứng.
Rốt cuộc mọi chuyện là sao đây? Người phụ nữ tiếp thực lực cho Chu Dương là ai?
Muốn biết chân tướng chỉ có cách đánh bại cô bé trước mặt này.
Chu Dương không do dự, cơ thể vụt qua xuất hiện trước mặt cô bé, đưa hai tay bắt lấy cô bé.
“Mặc dù người phụ nữ đó cho chú không ít, nhưng nếu muốn đối phó với tôi thì chú còn kém lắm”.
Cô bé nở nụ cười quỷ dị, lúc Chu Dương sắp bắt được thì cô bé biến mất.
Chu Dương biết rõ chiêu thức của cô bé là xuất hiện trong chớp nhoáng.
Giây sau đó, cô bé xuất hiện trêи đầu Chu Dương.
Lại là cách tấn công cũ!
Một chân quét đến đá vào Chu Dương từ trêи xuống.
Khóe miệng Chu Dương khẽ cong, anh bình tĩnh nâng cánh tay lên.
Anh đã biết chiêu thức của cô bé là xuất hiện đột ngột, vậy sao anh có thể không phòng bị chứ?
Sau khi chặn đòn tấn công của cô bé, Chu Dương trở tay túm lấy mắt cá chân của cô bé, rồi kéo cô bé ôm vào lòng mình.
Thân hình cô bé khá nhỏ nhắn, Chu Dương hoàn toàn có thể ôm chặt lấy cô bé.
Cô bé bị anh ôm chặt cũng không thể động đậy.
“Chú thả tôi ra! Đồ đê tiện”, cô bé đỏ mặt giãy giụa nói.
Nhưng Chu Dương đã bắt được cô bé thì sao có thể buông ra được?
“Nói cho chú toàn bộ sự thật, chú sẽ thả cháu ra”, Chu Dương bình tĩnh nói.
Quả thực động tác ôm đối phương vào lòng hơi bất đắc dĩ.
Nhưng Chu Dương hoàn toàn xem đối phương là một đứa nhỏ hoàn toàn không có bất kì suy nghĩ nào kì lạ. Thế nên mặt anh không đỏ và tim không hề đập nhanh.
Cô bé vô cùng tức giận nhưng lại không còn cách nào khác, vì cô bé vùng vẫy mãi mà không thoát khỏi cái ôm của Chu Dương.
“Bây giờ cháu đã thua rồi, cháu vừa nói chỉ cần chú có thể đánh bại cháu, cháu sẽ nói sự thật cho chú”.
Chu Dương lạnh lùng nói.
Anh lười giao đấu với cô bé này, tất cả những gì anh làm đều vì muốn biết sự thật.
Nhưng lúc này cô bé lại giở trò.
“Tôi không nói đấy chú làm gì? Nếu không phục thì cứ giết tôi đi”.
Vẻ mặt kiêu ngạo và bướng bỉnh của cô bé khiến Chu Dương cảm thấy đau đầu, tất nhiên anh sẽ không giết cô bé này.
Đúng lúc này, một người phụ nữ xuất hiện trêи mái nhà.
“Thủy Nhi, đừng nghịch, quay về”, sáu chữ hờ hửng thốt ra, nhưng Chu Dương nghe thấy thì vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì anh lại không có bất kì dự cảm nào với sự xuất hiện của người phụ nữ này.
Người phụ nữ này xuất hiện mà như không!
Còn sáu chữ mà cô ta nói, tuy rằng giọng nói rất hờ hững nhưng lại mang theo uy nghiêm và cưỡng chế khiến kẻ mạnh ở mức như Chu Dương cũng thấy căng thẳng.
Rõ ràng thực lực của người phụ nữ này vượt xa Chu Dương.
Rất có thể đây là cấp bậc tiên sư!
Chu Dương thầm nâng cao cảnh giác, sau đó anh quay đầu lại.
Giây phút nhìn thấy người phụ nữ, anh ngạc nhiên đến ngây ngẩn người.
Người phụ nữ này chính là người mặc váy dài mà anh thấy trong căn phòng lúc trước!
Nhưng người phụ nữ anh thấy kia rất bình thường, thậm chí có cảm giác yếu đuối.
Còn người trước mặt này mặc dù vẻ ngoài giống hệt người kia nhưng uy lực của cô ấy lại như bậc đế vương!
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Khi nghe tiếng gọi của người phụ nữ, cô bé bị Chu Dương ôm cũng le lưỡi: “Mẹ à, con chỉ đang cho tên phụ tình này một bài học chút thôi, mẹ đừng như thế chứ!”
Nói rồi cô bé giãy khỏi cái ôm của Chu Dương, đi đến cạnh người phụ nữ.
Chu Dương cảnh giác nhìn hai người một lớn một nhỏ trước mặt.
“Các người là ai vậy?”
Chu Dương trầm giọng hỏi.
Người phụ nữ bình thản nhìn Chu Dương, nói: “Tôi tên là Bạch Nguyệt, con bé cạnh tôi đây là Nhược Thủy, con gái của tôi”.
Có vẻ như câu này đã giới thiệu ngắn gọn thân phận của hai người.
Nhưng hình như lại chẳng tiết lộ thêm bất kì thông tin nào.
Cô chỉ nói với tôi cái tên có tác dụng gì! Tên chỉ để gọi mà thôi! Cô tên Bạch Nguyệt hay Hắc Nguyệt không phải giống nhau sao? Có quan hệ gì với tôi chứ?
Chu Dương nghĩ đối phương đang đùa giỡn với mình.
“Tôi không hỏi tên của cô, tôi muốn hỏi tôi có quan hệ gì với cô không?”
“Hay là Băng Nguyệt trêи Thánh Sơn, có lẽ các người quen người đó. Các cô có quan hệ gì với cô bé?”
Chu Dương nghiêm túc hỏi.
Nghe Chu Dương hỏi như vậy, nét buồn bã thoáng qua trong mắt người phụ nữ.
Nhưng cô ấy không bác bỏ câu hỏi của Chu Dương, một người phụ nữ mạnh mẽ như cô ấy uy lực trêи người dường như có thể đè bẹp một tông sư võ giả bất kì lúc nào, nhưng hình như tính cách của cô ấy rất tốt.
Như thể chỉ cần Chu Dương có thắc mắc, cô ấy sẽ trả lời ngay.
“Băng Nguyệt cũng coi như là con gái của tôi”, người phụ nữ nói: “Dĩ nhiên cũng không hoàn toàn xem là con gái của tôi, thật ra nó không có huyết thống với tôi”.