Đối với cái thứ nhỏ nhặt như Đinh gia, Chu Dương hoàn toàn không để tâm tới.
Ngay cả Tô gia là đối tác hợp tác của anh, thậm chí Tô Vỹ, người thừa kế duy nhất của Tô gia cũng coi anh là lão đại, anh hà tất phải coi trọng người của Đinh gia.
Vì vậy anh không muốn lôi kéo những thứ vô dụng này, dứt khoát bảo đối phương cút đi.
Nếu đã là đối thủ không cùng đẳng cấp, còn có gì để nói nữa?
Chỉ là phản ứng này của anh trong mắt của người khác lại không như vậy.
Đinh Hùng coi anh giống như một kẻ ngốc.
“Ha ha, rốt cuộc tên thiểu năng như mày từ đâu ra vậy?”
“Mày biết mày đang nói gì không? Lẽ nào mày không thấy người đứng đầu của Tạ gia đã cúi đầu nhận lỗi với tao rồi sao?”
Đinh Hùng kiêu ngạo nói, vốn dĩ hắn không hề ngạo mạn như vậy, mặc dù thái độ của người trong Tạ gia vô cùng cung kính với hắn.
Nhưng quá cung kính ngược lại khiến hắn cảm thấy trống rỗng, giống như bây giờ Chu Dương đứng ra phản kháng lại khiến hắn có cảm giác vui vẻ khác thường.
Đúng vậy, phải phản kháng chứ! Mày càng đấu tranh tao càng cảm thấy mình lớn mạnh.
Đinh Hùng hào hứng nghĩ.
Hành động của Chu Dương trong mắt hắn là cuộc đấu tranh vô ích nhất, vì thế hắn không hề coi Chu Dương là đối thủ, lúc này đang suy nghĩ lát nữa sẽ hành hạ Chu Dương như thế nào.
“Này, ông là người đứng đầu của Tạ gia đúng không, chuyện này là sao? Tạ gia các ông tại sao lại có người bất mãn với tôi như thế?”
Đinh Hùng đùa cợt nhìn bác cả Tạ gia hỏi.
Thậm chí hắn còn lười ra tay, chỉ muốn ở một bên xem kịch hay.
Dưới ánh mắt của Đinh Hùng, bác cả lúc này giống như một con khỉ, hèn mọn gật đầu: “Vâng, vâng, Đinh thiếu gia nói đúng, chuyện này là Tạ gia chúng tôi xử lí không tốt, làm bẩn tai của Đinh thiếu gia, tôi sẽ xử lý thay cậu!”
Sau khi nói xong, bác cả Tạ gia xoay người phẫn nộ nhìn Chu Dương: “Phế vật! Ai cho cậu nói năng như vậy với Đinh thiếu gia! Mau chóng cút cho tôi!”
“Đúng thế, đều tại tên phế vật như mày, vốn dĩ chúng tao với Đinh thiếu gia không có nhiều chuyện như vậy, tất cả đều tại mày đắc tội với Đinh thiếu gia!”
Bà Tạ cũng ở một bên trách mắng.
Cảnh tượng vô cùng khôi hài.
Hai người Tạ gia cung kính với Đinh Hùng, thay hắn chửi mắng Chu Dương – người duy nhất ra mặt cho bọn họ.
Chuyện này thực tế từ đầu đến cuối đều không có chút liên quan nào đến Chu Dương.
Tạ Linh Ngọc lắc đầu, cô đã hoàn toàn mất hết hi vọng với người của Tạ gia.
Vẻ mặt của Chu Dương vẫn thờ ơ như cũ.
Người của Tạ gia có đức tính ra sao anh đã quá rõ ràng.
Anh cũng lười tính toán với Tạ gia, chỉ có điều bây giờ tên Đinh Hùng này quả thật rất quá đáng.
Anh đã bảo hắn cút nhưng hắn lại dám ở đây ra oai?
Đúng là tự tìm đường chết!
Vì vậy Chu Dương cũng không phí lời nữa, anh giơ tay lên tát thẳng xuống.
“Tôi đã bảo cậu cút đi, cậu không nghe rõ sao, vẫn không hiểu tiếng người à?”
Yên tĩnh.
Cái tát này khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Chu Dương lại to gan như vậy!
Bác cả và bà Tạ nhanh chóng phản ứng lại, lập tức quỳ xuống cung kính với Đinh Hùng, sau đó chửi bới Chu Dương.
Bà Tạ thậm chí còn muốn chạy tới tát Chu Dương vài cái, chỉ có điều đã bị Chu Dương nhẹ nhàng nắm cánh tay ngăn lại.
Đinh Hùng cũng đã có phản ứng.
Ôm lấy mặt, ánh mắt thù hận nhìn Chu Dương: “Được lắm thằng ranh, mày lại dám ra tay với tao”.
“Xem ra, mày thật sự vẫn chưa hiểu danh nghĩa đại thiếu gia của Đinh gia tao là có nghĩa gì”.
“Đừng ai phí lời nữa, mày, còn cả các người nữa, toàn bộ Tạ gia, đừng hòng rời khỏi đây!”
“Còn muốn thành lập thế gia sao? Dám làm đại thiếu gia của Đinh gia là tao bị thương, tao sẽ đè chết tất cả chúng mày!”
Đinh Hùng nói, sau đó rút điện thoại ra gọi điện.
Bác cả Tạ gia và bà Tạ hoảng đến mức suýt tự cắn lưỡi, không chút do dự nằm trêи mặt đất, ôm lấy chân của Đinh Hùng khóc lóc cầu xin tha thứ.
Nhưng thỉnh cầu của bọn họ đều vô dụng, Đinh Hùng liên tục dùng chân đá vào mặt bọn họ.
Chỉ có Chu Dương nhìn thấy toàn bộ cảnh trước mặt đều cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Tên Đinh Hùng này lại muốn ra oai chứ không bằng lòng rời khỏi đây, nhất quyết muốn gọi người đến dạy dỗ Chu Dương.
“Tôi hiểu rồi, cậu chỉ nhìn thân phận thôi đúng không, bằng không cho dù có đánh chết cậu cũng không chịu thua đúng không?”
Chu Dương khâm phục tên Đinh Hùng ngoan cố này.
Đây căn bản là một kẻ thiểu năng.
Cho dù hắn có lai lịch lớn mạnh, thân phận cao quý, nhưng hắn bây giờ chỉ như bao cát bị treo lên để đánh.
Hắn không thể tạm thời chịu thua, sau đó chờ ông đây đi khỏi rồi mới gọi người sao?
Cứ nhất quyết phải cứng đầu cũng không chịu nhượng bộ?
Nhưng đối mặt với kẻ cứng đầu ngốc nghếch như vậy, Chu Dương cũng không có cách nào khác, anh gọi điện bảo Tô Vỹ tới đây.
Tô Vỹ – người thừa kế của gia tộc lớn thứ hai trong số các gia tộc hạng nhất, thân phận danh giá gấp hơn mười nghìn lần Đinh Hùng..
Để cậu ta tới, có lẽ mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Đinh Hùng vẫn cứng miệng, mặc dù trêи mặt đã sưng lên nhưng vẫn nghiến răng nói: “Mày tiếp tục đánh đi!”
“Phế vật giống như mày cũng chỉ có chút bản lĩnh đấm đá, mày hoàn toàn không thể hiểu được thế lực khổng lồ của gia tộc hay sức mạnh của tiền bạc!”
“Tao sẽ nhanh chóng cho loại người như mày biết đắc tội với tao sẽ ra sao, đến lúc đó mày sẽ cảm thấy hối hận vì đã đối xử với tao như vậy”.
“Nhưng đến lúc đó cũng muộn rồi, cho dù mày quỳ xuống tao cũng sẽ không tha thứ cho mày”.
Đinh Hùng ôm mặt hét lên.
Hắn cho rằng Chu Dương dám ra tay với hắn chỉ vì không có kiến thức, hoàn toàn không biết sự lớn mạnh của Đinh gia mới làm ra chuyện như vậy.
Dẫu sao trước kia bà Tạ cũng vì không biết Đinh gia như thế nào mới đắc tội với hắn.
Vì vậy điều này cũng đã khơi dậy lòng tự trọng của Đinh Hùng.
Hắn nhất định sẽ khiến đối phương mở rộng tầm mắt!
Hắn phải nhìn thấy vẻ mặt đầy bàng hoàng và hối hận của Chu Dương khi thấy được thực lực của Đinh gia!
Hắn tin rằng Chu Dương nhất định sẽ bày ra biểu cảm như vậy.
Vừa hay gia chủ Đinh gia – Đinh Nhất Vũ cũng đã đưa một nhóm người bảo vệ đi vào.
“Hùng Nhi, ai đánh con vậy?”, Đinh Nhất Vũ đi vào cửa lớn, vô cùng nghiêm khắc quét qua đại sảnh.
“Dám đánh người của Đinh gia, xem ra cậu đã chuẩn bị tốt để trả giá tương xứng rồi”.
Không nói nhiều lời, ánh mắt của Đinh Nhất Vũ nhìn chằm chằm vào Chu Dương.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì Chu Dương vẫn đang đánh Đinh Hùng, cho dù Đinh Nhất Vũ đã đi vào, anh cũng không dừng lại.
“Bốp bốp bốp bốp”, âm thanh tiếng tát tiếp tục vang lên, Chu Dương thậm chí không hề để ý tới Đinh Nhất Vũ, chỉ chuyên tâm đánh Đinh Hùng.
Điều này khiến sắc mặt của Đinh Nhất Vũ trở nên khó coi: “Thằng ranh, tôi đang nói chuyện với cậu đấy!”
“Tôi biết”, cánh tay của Chu Dương vẫn không dừng lại: “Ông nói là việc của ông, cứ tiếp tục nói đi đừng dừng lại!”