Sự việc này ngay cả Nhậm Phong ở quận Phổ Đà cũng có nghe nói đến, thậm chí nhiều người bên cạnh ông ta cũng đều đang nghe ngóng chuyện này.
Nghĩ đến Chu Dương, trong lòng Nhậm Phong đột nhiên chùng xuống.
Cậu ấy là một người trẻ tuổi can đảm, ít nhất theo cách nhìn của Nhậm Phong, người có thể đối phó với đám người Hứa Du một cách bình tĩnh như vậy không phải là một người không có bản lĩnh.
Và một số biểu hiện sau đó của anh cũng khiến Nhậm Phong phải nhìn Chu Dương với con mắt hoàn toàn khác.
Tất nhiên, trong số này, cháu gái Nhậm Thanh Thanh của ông ta cũng liên tục gọi tên Chu Dương ở nhà.
Nghĩ đến tình trạng gần đây của cháu gái, Nhậm Phong có chút buồn bực, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, ông ta vẫn che giấu tốt những cảm xúc khác của mình.
“Hừ, có chuyện gì vậy? Nhậm Phong, ông đừng có biết rõ mà còn cố tình hỏi!”
Một thanh niên đột nhiên hét lên, hoàn toàn không vì Nhậm Phong là người lớn tuổi hơn mà kính trọng ông ta, ngược lại còn trừng mắt nhìn Nhậm Phong với vẻ xấu xa.
“Tôi không tin rằng ông không biết những gì đã xảy ra ở Đông Hải trong khoảng thời gian này.”
“Hơn nữa, lần trước anh trai tôi đến tìm ông, tại sao giờ còn chưa trở về?”
Người thanh niên tên là Hứa Địch, là em trai của Hứa Du.
Lần trước Hứa gia đã cử Hứa Du ra ngoài, nhưng sau một thời gian dài như vậy, Hứa Du hoàn toàn không có phản hồi, thậm chí đã lâu không gửi một tin nhắn nào cho Hứa gia.
Điều này cũng khiến Hứa gia lập tức cảnh giác, là em trai, Hứa Địch đã rất chú ý đến vấn đề này.
Hứa Du là một người trẻ tuổi của hứa gia, và còn là tông sư võ giả duy nhất có một tương lai đầy hứa hẹn trong Hứa gia. Tương lai rất có thể hắn sẽ trở thành một vệ sĩ, mà như vậy, cả gia đình họ ở Hứa gia cũng sẽ nước lên thuyền lên.
Nhưng hiện tại không rõ tung tích của Hứa Du, Hứa Địch lập tức trở nên u ám, ngày đêm cầu mong Hứa Du không sao.
Và lần này, bốn vệ sĩ cùng liên thủ xuất hiện, Hứa Địch cũng xin đi theo.
Hắn thề là phải tìm được anh trai mình, dù là sống hay chết, ít nhất cũng phải có kết quả.
Nhậm Phong là người cuối cùng tiếp xúc với Hứa Du trước khi có tin Hứa Du mất tích nên đương nhiên ông ta là người đáng ngờ nhất.
Vậy nên Hứa Địch sẽ không đối xử với Nhậm Phong ra gì, nếu không phải bởi vì có bốn vệ sĩ ở đây, Hứa Địch phải bảo vệ thể diện cho họ, không thể làm cho Nhậm Phong quá xấu hổ, nếu không hắn thậm chí còn muốn đấm thẳng vào mặt ông ta, dạy cho ông ta một bài học nghiêm khắc.
“Cậu là?”
Nhậm Phong cố tỏ ra vẻ ngạc nhiên nhìn Hứa Địch hỏi.
“Hừ, tôi là Hứa Địch, anh trai tôi là Hứa Du, đừng nói với tôi là ông không biết tên anh trai tôi!”
Hứa Địch rất khó chịu.
“Thì ra là Hứa Du, tôi biết, chỉ là anh của cậu không về thì liên quan gì đến tôi? Tôi đâu thể bắt nhốt anh trai cậu lại được chứ. Hơn nữa, anh trai cậu là một tông sư võ giả, nhìn khắp Đông Hải này, gần như không có nơi nào mà cậu ta không đến được. Cậu ta đi đến đâu tôi làm sao biết được”.
Nhậm Phong nói với vẻ buồn bực, như thể ông ta thực sự không biết Hứa Du đi đâu vậy.
“Hơn nữa, mặc dù tôi sống ở Đông Hải, nhưng gần như tôi chỉ sống trêи mảnh đất rộng ba mẫu của mình. Về những vấn đề bên ngoài quận Phổ Đà, tôi luôn ngại hỏi thêm. Gần đây có chuyện gì lớn xảy ra ở Đông Hải hay không, tôi thực sự không biết. Hay là cậu nói cho tôi biết được không?”
Nhậm Phong dửng dưng nói.
Chỉ là một Hứa Địch, thực lực còn chưa đạt đến cảnh giới tông sư võ giả, lại còn trẻ tuổi như vậy mà lại tỏ vẻ trước mặt Nhậm Phong, không đời nào ông ta chịu nghe theo hắn. Không dạy dỗ cho hắn một bài học, khiến hắn biết thế giới này hiểm ác như thế nào, Nhậm Phong nơi nào sẽ quen hắn, cũng không dạy hắn để cho hắn biết thế giới này nham hiểm như thế nào đã là nể mặt bốn vệ sĩ kia lắm rồi đấy.
“Cái lão chết tiệt này, tôi…”
Hứa Địch là một người tính khí hung bạo, khi Nhậm Phong nói như vậy làm sao hắn có thể chịu đựng được, hắn liền bộc phát tính khí ấy ra ngay lập tức, định lao vào dạy dỗ Nhậm Phong.
“Ử?”
Nhậm Phong liếc xéo, không có bất kỳ phản ứng nào.
Một trong bốn vệ sĩ đã nhanh chóng túm lấy Hứa Địch, vẻ mặt hơi bất ngờ.
“Hứa Địch, không được hỗn láo. Đây không phải là chỗ để cậu làm xằng. Cút ngay sang một bên! Nếu còn hỗn láo nữa thì cậu cút ngay về gia tộc cho tôi. Rõ là đồ làm mất mặt!”
Vệ sĩ này khiển trách Hứa Địch với vẻ mặt không chút cảm xúc, khiến cho Hứa Địch tiêu tan cơn bộc phát tính khí, sắc mặt hắn càng khó coi hơn.
Nhậm Phong nhìn thấy tất cả và chỉ im lặng.
Ông ta biết vài lời khiển trách vừa rồi của vệ sĩ đó là thật sự muốn khiển trách Hứa Địch, nhưng cũng có ý làm ra vẻ cho mình xem, muốn làm mình nguôi giận.
Nhưng Hứa Địch chỉ là một thanh niên, hoàn toàn chẳng là gì cả. Đương nhiên Nhậm Phong cũng không thèm đôi co với hắn, ông ta chỉ xua xua tay, sắc mặt cũng dần trở lại bình thường.
“Nhậm Phong, lần này chúng tôi xuất hiện là do gần đây có tin đồn ở Đông Hải, ông ở Đông Hải đã lâu, hãy nói tỉ mỉ cho chúng tôi nghe đi”.
Một ông lão mặc chiếc áo bào dài màu xanh trầm giọng nói.
Vừa dứt lời, những người khác, thậm chí cả ba vệ sĩ khác, đều ngồi ngay ngắn lên, không dám có bộ dạng gì khác.
Nhậm Phong khẽ liếc mắt nhìn vệ sĩ vừa nói chuyện, trong lòng ông biết ông ta có lẽ chính là người lãnh đạo đám người Hứa gia lần này, là một người có sức mạnh lớn nhất trong số bốn vệ sĩ Hứa gia.
Còn về những người khác, Nhậm Phong có thể tùy tiện đối phó, thậm chí không thèm tiếp lời. Nhưng với một người như vậy, Nhậm Phong không thể làm điều này, nếu không ông ta sẽ bị Hứa gia nắm được thóp, sau này sẽ dễ dàng hơn cho Hứa gia để tìm cớ xử lý mình.
Tuy nhiên, Nhậm Phong không có ý định kể tất cả những điều ông ta biết, ít nhất, ông ta phải để cho Chu Dương một khoảng thời gian đệm.
Sau khi cân nhắc một lúc, Nhậm Phong mới lên tiếng nói.
“Gần đây không có gì đặc biệt xảy ra ở Đông Hải, nhưng có một tin đồn.”
“Ồ? Tin đồn? Tin đồn gì?”
Vệ sĩ lãnh đạo hỏi Nhậm Phong, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Nhậm Phong, quan sát tất cả những thay đổi trêи khuôn mặt Nhậm Phong. Nếu Nhậm Phong che giấu điều gì hoặc có dấu vết dao động cảm xúc, ông ta có thể nắm bắt được ngay tức thì.
“Có tin đồn rằng Chu Dương, cổ đông của công ty Danh Dương đã liên thủ với Tô gia – một gia tộc hàng đầu ở Đông Hải. Hai bên liên thủ với nhau là muốn tiêu diệt Hứa gia, địa điểm chính là Thúy Hồ Cư. Hơn nữa khi đó ngoài Chu Dương và Tô gia ra, còn có cả Tôn gia, Đinh gia và các thế lực gia tộc lớn nhỏ khác ở Đông Hải nữa. Có đến gần trăm gia tộc đều biết chuyện này”.
“Và đây là những gì tôi nghe được từ một người bạn, sự thật rốt cuộc như thế nào tôi cũng không được rõ”.
Nhậm Phong nói xong, chậm rãi cầm chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ.
Ánh mắt của vệ sĩ đó dừng lại trêи khuôn mặt Nhậm Phong gần nửa phút mới dần dần thu lại.
Vừa rồi, ánh mắt của ông ta vẫn luôn nhìn vào khuôn mặt của Nhậm Phong, và ông ta đã nhìn thấy tất cả những thay đổi trong biểu hiện của Nhậm Phong, không thấy bất kỳ thay đổi cảm xúc nào ở Nhậm Phong, nên ông ta biết rằng có lẽ những gì Nhậm Phong đã nói là sự thật.
“Chu Dương kia chính là người mà Hứa Du tới tìm lúc trước. Nếu như ông đã biết Chu Dương, hơn nữa trước đó Hứa Du cũng ở chỗ ông, vậy giờ Hứa Du đang ở đâu ông có biết không?”
Chưa xong, tên vệ sĩ lại hỏi về chuyện của Hứa Du. Rất rõ ràng, hỏi về chuyện của Hứa Du cũng là nhiệm vụ quan trọng lần này của họ.