Lời nói của vệ sĩ hạng nhất rất có giá trị để tham khảo.
Nhưng sau khi Tôn Càn Khôn suy nghĩ kỹ, hắn đã từ chối.
“Giờ không phải lúc để trao đổi tin tức với Đinh gia. Hiện tại, Đinh gia vẫn đang chủ trương đứng ngoài lề quan sát. Họ căn bản không có dũng khí để đối đầu trực diện với Hứa gia, nên dù biết được chuyện gì, họ cũng sẽ không chủ động ra tay”.
“Chúng ta vẫn nên đợi đến khi Đinh gia không thể không hành động rồi hãy liên hệ với họ. Trước mắt cần phải cử người theo dõi Chu Dương, xem rốt cuộc hắn muốn làm thế nào, còn cả phía Tô gia, chúng ta cũng không thể lơ là được”.
Tôn Càn Khôn trầm giọng nói.
Giờ phút này, Tôn gia đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Chu Dương giao đấu trực diện với Hứa gia, sau đó họ có thể âm thầm ra tay giành lợi ích về cho Tôn gia.
Tình hình bên phía Đinh gia hài hòa hơn nhiều so với Tôn gia.
Đinh Chính Nghĩa rất hài lòng với quyết định của mình.
Hứa gia là sự tồn tại như thế nào, một gia tộc ẩn dật vô cùng lớn mạnh, đâu phải những gia tộc như họ có thể so sánh được.
Còn Tôn gia kia, bọn họ vẫn còn muốn đối đầu trực diện với Hứa gia, nhưng không phải cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, không có động tĩnh gì hay sao.
Tuy nhiên, khi Đinh Chính Nghĩa nghĩ đến Chu Dương và Tô gia, trêи mặt ông ta tràn đầy vẻ giễu cợt.
Hai kẻ không biết trời cao đất dày này vẫn trơ trẽn muốn tiêu diệt Hứa gia.
Nếu hai bên hợp tác với nhau thì có thể tiêu diệt được Hứa gia, vậy thì Hứa gia làm sao có thể trở thành một gia tộc ẩn dật được? Mấy chục năm qua, thậm chí hàng trăm năm, lẽ nào chưa từng có gia tộc nào có thù oán với Hứa gia, họ chưa từng nghĩ đến việc hợp tác sau đó tiêu diệt Hứa gia hay sao?
Có!
Tuy nhiên, kết quả cuối cùng của những gì họ làm chỉ có một.
Đó là thất bại, bị Hứa gia trấn áp và vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.
Theo quan điểm của Đinh Chính Nghĩa, Chu Dương và Tô gia hợp lực sẽ chỉ có một kết quả duy nhất, đó là tự hủy diệt chính mình, họ sẽ không còn chỗ dung thân ở Đông Hải này nữa.
“Thật là không biết trời cao đất dày!”
Đinh Chính Nghĩa cười lớn nhìn tảng băng mỏng vừa tan trong chiếc ao trước mặt với tâm trạng vui vẻ.
…
Bên kia, Chu Dương đã nghỉ ngơi một ngày rồi cũng tới Tô gia.
Lúc trước khi anh và Trần Thế Hào liên lạc với người đại diện Chu gia ở Đông Hải, họ chưa nói cho Tô Thế Minh biết, nên Tô Thế Minh cũng chưa biết gì.
Gia chủ Tô gia Tô Thế Minh, tứ đại vệ sĩ, Tô Vỹ và một số thành viên cốt cán mà Tô Thế Minh tin tưởng tuyệt đối đều có mặt. Tất cả đều nhìn Chu Dương với ánh mắt mong chờ.
Dù sao trước đây Chu Dương thực sự đã cho bọn họ rất nhiều bất ngờ, nhưng lần này, hai bên lại hợp tác cùng tiêu diệt Hứa gia, cho nên mọi người muốn nghe Chu Dương có sắp đặt gì.
Ít nhất, về thực lực, những gì Chu Dương thể hiện không còn yếu hơn Tô gia, thậm chí còn có sức mạnh ẩn giấu đằng sau, nó lớn mạnh hơn của Tô gia rất nhiều.
“Chu Dương, mấy ngày qua, rốt cuộc cậu đã đi đâu? Tôi đã nhờ người tìm cậu nhưng tìm mãi không thấy, hiện giờ thời gian eo hẹp như vậy, cậu đừng có bặt tăm bặt tích như vậy có được không?”
Vẻ mặt Tô Thế Minh có chút khó coi, ông ta nhìn Chu Dương mà trong lòng hoảng hốt.
Mấy ngày nay ông ta luôn ở trong tâm trạng lo lắng.
Kể từ khi đạt được sự hợp tác cuối cùng với Chu Dương ở Thúy Hồ Cư, tinh thần của Tô Thế Minh luôn căng thẳng.
Một Tô gia lớn mạnh, bám rễ ở Đông Hải hàng chục năm, rất có khả năng phải đối mặt với chuyện sinh tử vì một quyết định của mình.
Vì vậy, sau khi trở về, Tô Thế Minh đã tích cực chuẩn bị, để khi sẵn sàng đối đầu với Hứa gia, ông ta có thể có trạng thái tốt hơn và tự tin để đối phó với họ.
Ông ta cũng chuẩn bị thảo luận cụ thể với Chu Dương về các chi tiết của cuộc chiến với Hứa gia.
Tuy nhiên, điều khiến Tô Thế Minh ngạc nhiên là ông ta đã cử người liên lạc với Chu Dương, nhưng có thế nào cũng không liên lạc được.
Cho dù tự mình gọi điện thoại cho Chu Dương cũng không có cách nào kết nối.
Tô Thế Minh lập tức hoảng hốt, còn tưởng rằng Chu Dương đã bỏ chạy vì sợ hãi.
Cũng may, cuối cùng hôm qua ông ta cũng nhận được tin Chu Dương đã về, sáng sớm hôm nay ông ta liền gọi điện cho Chu Dương, mời anh đến Tô gia bàn chuyện.
“Ha ha, không phải là tôi ra ngoài lo vài chuyện sao. Hơn nữa tuy rằng chúng tôi nói là muốn tiêu diệt Hứa gia, nhưng cũng không thể gấp gáp trong một sớm một chiều được. Chắc chắn cũng phải chuẩn bị một chút chứ”.
Chu Dương cười nhạt, không hề quan tâm đến sự sốt ruột mà Tô Thế Minh thể hiện ra.
Anh không biết Tô Thế Minh thực sự lo lắng, hay là giả bộ lo lắng, muốn Chu Dương đưa ra thứ gì và sức mạnh gì để an ủi họ.
Nhưng những điều đó đều không quan trọng.
Lần này Chu Dương đi ra ngoài, có thể nói là thu hoạch được không ít, sự đảm bảo đối với việc đối phó với Hứa gia cũng nhiều hơn được vài phần.
Nghĩ đến đây, nụ cười trêи mặt Chu Dương càng rực rỡ hơn, anh nhìn Tô Thế Minh an ủi.
“Tô gia chủ, nói thật, mấy người không cần phải căng thẳng như vậy. Hứa gia tuy là gia tộc ẩn dật có lai lịch không nhỏ, nhưng chúng ta hợp lực với nhau cũng không phải là chuyện có thể xem thường”.
“Trước đây mọi người cũng đã thấy rồi, về phương diện sức mạnh, chúng ta hoàn toàn không phải sợ Hứa gia”.
“Mà bây giờ chúng ta nên tập trung vào việc bố trí sản nghiệp kinh tế”.
“Không sai, Hứa gia là một gia tộc ẩn dật, nhưng nếu họ đã lựa chọn việc xuất đầu lộ diện, vậy thì họ chắc chắn cũng giống như các gia tộc bên ngoài khác, ít nhất họ cũng phải có cơ ngơi thuộc về mình. Bằng không, làm sao họ có thể nuôi được một gia tộc lớn như vậy?”
“Tuy nhiên, Hứa gia đã ở ẩn lâu như vậy và đột ngột xuất hiện. Liệu họ có thể sắp đặt tốt được sản nghiệp, nuôi sống cả một gia tộc khổng lồ được hay không, không phải là chuyện đơn giản nữa”.
Chu Dương thản nhiên nói, trêи mặt luôn giữ nụ cười tự tin.
Điều này khiến Tô Thế Minh và những người khác nhìn nhau, đều cảm thấy những lời này của Chu Dương rất có lý, bọn họ không có cách nào phản bác lại được. Nhưng xét cho cùng, những gì Chu Dương nói họ cũng hiểu, tuy nhiên đó chỉ là lời nói suông, không hề có nội dung mang tính thực tế nào.
“Chu Dương, tôi hiểu cậu nói gì, nhưng Hứa gia không phải là một gia tộc bình thường, nếu có thể tồn tại lâu như vậy, hẳn là có rất nhiều thông tin lai lịch mà chúng ta không biết. Đương nhiên, bọn họ phải sắp xếp lại sản nghiệp, nhưng với nền tảng của Hứa gia, chắc chỉ mất một thời gian rất ngắn để tạo ra tài sản”.
Tô Thế Minh trầm giọng nói.
Ông ta cũng không quan tâm đến lời nói vừa rồi của Chu Dương, hiện giờ ông ta chỉ muốn chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Như vậy khi Hứa gia ra tay đột ngột, họ mới có thể ung dung bước đi từng bước một mà không phải thấp thỏm.
“Ha ha, đúng vậy, mấy ngày nay tôi không ở nhà cũng không ở công ty, chỉ để tìm và xử lý cách bố trí sản nghiệp của Hứa gia. Tôi muốn làm cho Hứa gia gặp khó khăn trong từng bước đi ở Đông Hải!”
Chu Dương tự tin nói.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ai nấy đều nhìn Chu Dương, có người khó hiểu, có người rất kϊƈɦ động và hứng khởi, có người lại không tin, biểu cảm lẫn lộn.
Đó thực sự là những gì Chu Dương vừa nói, hơi quá lố, nên cũng khiến họ bị sốc hơn một chút.
Mấy ngày nay Chu Dương không ở công ty, là để tìm người ngăn cản Hứa gia triển khai bố trí cơ ngơi ở Đông Hải?