Hai người họ cũng bàn bạc thêm vài chuyện, thấy trời đã khuya, thần sắc Chu Vỹ Thiên không còn tốt nữa, ba người Chu Dương định cáo từ.
Nhưng vì thể chất của lão gia không tiện, thường ngủ trong phòng làm việc, nên trong phòng làm việc mới thường có vách ngăn.
Chu Dương phục vụ Chu Vỹ Thiên chu đáo, chờ ông ta chìm vào giấc ngủ rồi mới cùng Tôn Liên và Trần Thế Hào rời đi.
Lúc này, trong đại sảnh tầng một của tòa nhà làm việc tại bến cảng Thuấn Thiên vẫn rất ồn ào, người người tới đây làm việc nườm nượp không nghỉ.
Chu Dương nhìn xung quanh, không thấy mấy nhân viên bảo vệ, mà cũng không thấy Tiết Đông Lai, nên nghĩ chắc giờ bọn họ về rồi.
Rời khỏi bến cảng Thuấn Thiên, nhóm Chu Dương không đi đến địa điểm tiếp theo, mà nghỉ ngơi tại một khách sạn.
Lúc này trời đã tối, không thích hợp để đi tìm người khác.
Một đêm yên lặng.
Ngày hôm sau, Chu Dương dậy rất sớm. Sắc trời không tệ, không khí cũng mát mẻ.
Ba người họ ăn điểm tâm rồi đi thẳng tới địa điểm tiếp theo.
Theo kế hoạch của Trần Thế Hào, trừ tòa nhà tài chính Thiên Địa đầu tiên và bến cảng Thuấn Thiên là vô cùng quan trọng, thì địa điểm còn lại, dù cũng có thể trợ giúp lực lượng cho Chu Dương, nhưng tác dụng không nhiều, cùng lắm là hô hào để tăng khí thế thôi.
Nếu muốn lấy đá chọi đá với Hứa gia, không thể dựa vào thứ như vậy.
Do đó trong lòng Chu Dương lúc đầu không quá để tâm, nên cũng chỉ tính cho có sự hiện diện của bọn họ.
Nhưng anh không ngờ, Trần Thế Hào lại nói, không dựa vào mấy người này được, bọn họ vẫn có ý đồ.
Từ sáng sớm đến tối mịt, ánh trăng đã sáng rực trêи cao, một ngày có mười hai giờ, bọn họ phải tiếp xúc gần mười công ty, toàn bộ đều từ chối.
Những người này ít nhiều đều biết Tôn Liên và Trần Thế Hào, thấy hai người họ cùng tới đây thì cũng tôn trọng, đích thân đón tiếp.
Nhưng Chu Dương thấy vẻ mặt bọn họ nóng vội không kiên nhẫn, như thể sự xuất hiện của Trần Thế Hào và Tôn Liên sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt đến bọn họ.
Trong lời bọn họ nói, Chu Dương nghe được không ít lời bóng gió.
Những người này tình nguyện tiếp đón Trần Thế Hào và Tôn Liên bởi vì thân phận Trần Thế Hào, là người Trần gia ở thủ đô.
Nếu chỉ nhìn vào quan hệ giữa Chu gia và Trần Thế Hào, bọn họ thậm chí cũng không muốn đối diện với Trần Thế Hào và Tôn Liên.
Nghe thấy những người đó nói vậy, trong lòng Chu Dương không hiểu lắm, vậy là bọn họ coi thường Trần Thế Hào và Tôn Liên, hay là bọn họ quan hệ không tốt với Chu gia.
Bọn họ là chi trưởng của Chu gia, có thể quản lí công ty xí nghiệp của Chu gia ở Đông Hải, trong Chu gia được hậu thuẫn tin tưởng.
Nên anh không nói cho bọn họ thân phận của mình, cũng không nói hai lão gia Chu Vỹ Hải và Chu Vỹ Thiên giúp đỡ mình.
Nói những điều này, có khi chẳng có tác dụng gì, lại còn khiến nhiều người Chu gia cảnh giác.
Dù sao, thân phận, chức vụ của Chu Vỹ Thiên và Chu Vỹ Hải, những thứ họ nắm trong tay đều là công ty lớn ở Đông Hải. Tòa nhà tài chính Thiên Địa và bến cảng Thuấn Thiên, không chỉ trong Đông Hải mà khắp cả nước, đều là những công ty phát triển mạnh.
Nhất cử nhất động của bọn họ, sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý nhiều người Chu gia.
Một khi Chu Dương bị lộ tin tức trước thời hạn, là anh sẽ bại lộ trước mặt mọi người trong Chu gia.
Chu Dương biết trong Chu gia, người biết thân phận thật của anh không nhiều, có khi không có, nhưng phải đề phòng mọi rủi ro.
Nhỡ có nhiều người chú ý đến, từ đó hoài nghi, đó chắc chắn không phải chuyện tốt với anh.
Về khách sạn, Chu Dương có chút ưu buồn.
Qua cuộc thăm hỏi cả ngày hôm nay và tình hình những người đó, Chu Dương nhận ra lúc này nội bộ Chu gia không ổn.
Chưa cần đề cập đến gia chủ Chu Hằng Thiên, Chu gia chí ít cũng là một thể thống nhất.
Những công ty ở Đông Hải, đều là của Chu gia, theo lí đều do gia chủ Chu Hằng Thiên phụ trách.
Nhưng nghe lời mấy người đó, Chu Dương biết, những thứ đó hoàn toàn không do gia chủ phụ trách, mà là người khác trong Chu gia phụ trách.
Tức là, không ít công ty ở Đông Hải của Chu gia, đều bị những người khác nhúng tay vào.
Nếu Chu gia xảy ra biến cố, những công ty này sẽ lập tức đổi chủ.
Trong lòng Chu Dương lo lắng, khuôn mặt đầy vẻ ưu sầu ảm đạm.
Trần Thế Hào và Tôn Liên nhìn nhau, thấy rõ sự khó xử trong mắt đối phương.
Hôm nay bọn họ sớm có dự liệu trong lòng, nhưng dù sao vẫn muốn giữ lại chút hi vọng.
Hi vọng mấy người kia sẽ tiếp đón bọn họ nghiêm túc chu đáo.
Nhưng kết quả hết sức thất vọng.
Những người gặp mặt họ, đều chỉ vì thân phận của Trần Thế Hào là người Trần gia ở thủ đô. Nếu không vì vậy, hôm nay họ sẽ không nói quá năm lời mà đóng thẳng cửa.
Nhưng khi gặp và nói chuyện với mấy người đó, Trần Thế Hào mới biết họ không hề để ý đến mình.
Mà họ chỉ cân nhắc chỗ hậu thuẫn bọn họ trong Chu gia sẽ có thái độ, phản ứng gì.
Thậm chí, có vài người thấy nhóm Chu Dương xin giúp đỡ thì lập tức trút bầu tâm sự, nước mắt lã chã, văn vẻ rằng tình cảnh bọn họ rất khó khăn, như thể giây tiếp theo sẽ phá sản.
Tuy nhiên, đà phát triển công ty hiện tại của họ rất tốt, rất suôn sẻ, thậm chí đều có những công ty đầu ngành trêи toàn Đông Hải.
Vậy mà bọn họ gọi đó là khó khăn khổ sở.
Trong lòng Trần Thế Hào biết, nhưng ông không vạch trần bọn họ.
Nói vậy chỉ khiến đối phương mất mặt, điều đó là không cần thiết, mà đó cũng không phải quy tắc đối nhân xử thế của Trần Thế Hào.
Nhưng nhìn biểu cảm của Chu Dương, ông thấy chuyện hôm nay có lẽ là sự đả kϊƈɦ lớn tới anh.
Hơn nửa năm này ngược gió ngược sóng, cơ hồ không chuyện gì làm khó được ông nữa.
Nhưng trước mặt, cả ngày trời trắng tay, với Chu Dương mà nói, trong lòng có lẽ khó vượt qua cửa ải này.
“Chu Dương, đừng nghĩ nhiều. Bị từ chối là chuyện thường tình, dù sao công ty bọn họ sao so sánh được với Hứa gia, nên lưỡng lự vậy là điều dễ hiểu”.
Trần Thế Hào nhẹ nhàng trấn an.
Trước mắt, ông chỉ có thể cố gắng an ủi Chu Dương, để anh biết tất cả mọi chuyện dù anh nói hay ông nói, kết cục đều giống nhau.
“Tôi ổn, chỉ là không ngờ tình hình Chu gia giờ phức tạp như vậy. Nghe mấy người đó nói, tôi cũng biết, Chu gia hiện tại vẻ ngoài với nội tình không giống nhau. Bên trong từ sớm đã chia bè phái, ai cũng muốn làm gia chủ”.