Chu Dương lắc đầu, từ chối Thái Đầu Đinh rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Thái Đầu Đinh cứ như vậy, anh càng không muốn giao công việc cho hắn, còn hắn thì ngăn anh không cho bước vào.
“Anh nói với tôi vậy là có ý gì, xem thường tôi à? Hôm nay Thái Đầu Đinh tôi nói rõ cho anh biết, anh phải giao việc cho tôi, không giao thì không được vào, không có lựa chọn nào khác đâu!”
Ánh mắt Thái Đầu Đinh nhìn Chu Dương chằm chằm, vẻ mặt trở nên hung hãn như một tên cường hào ác độc.
Nghe thấy hắn nói vậy, không ít người vây quanh lặng lẽ lui về phía sau rồi rời đi. Mấy nhân viên bảo vệ đang ngồi trong góc nói chuyện cũng lẳng lặng nhìn qua, đứng đậy đi sang bên này.
Động tĩnh ở đây rõ ràng đã thu hút sự chú ý của họ.
Người đứng xung quanh còn rất đông, gây tắc nghẽn trong phòng khách.
“Chuyện gì vậy?”
“Thái Đầu Đinh, lại là cậu, hôm nay lại sao đấy?”
Các nhân viên bảo vệ chậm rãi đi tới, tách mọi người ra thì thấy Thái Đầu Đinh và Chu Dương đang đứng giằng co nên lên tiếng chế nhạo.
Hơn nữa, những người này dù nghe như đang trách mắng Thái Đầu Đinh, nhưng ánh mắt họ đổ dồn lên ba người Chu Dương, giống như khóa chặt anh trong tầm mắt không cho cơ hội rời đi.
Chu Dương hờ hững nhìn qua là hiểu ngay mọi chuyện.
Bảo sao Thái Đầu Đinh hiểu những bảo vệ này rõ như vậy, vì bọn họ cùng phe.
Mà mấy người này trông có vẻ không thèm quan tâm, nhưng thực chất thì không, bọn họ thông đồng với Thái Đầu Đinh, có sự quản lí chặt chẽ.
Một khi có ai phát sinh mâu thuẫn với hắn, bọn họ sẽ xông lên ổn định trật tự.
Trông có vẻ bọn họ duy trì an ninh, nhưng bọn họ thực ra là giúp phe mình đánh nhau.
Mà người phe họ chính là Thái Đầu Đinh.
“À, thì ra là vậy, các người cùng phe với nhau, cố tình chặn đầu tôi. May hôm nay tâm trạng tốt nên tôi không xử lí các người, còn hiểu chuyện thì cút mau đi, đừng để tôi thấy các người ở đây lần nữa”.
Chu Dương cười nhạt, vẻ mặt thờ ơ, khinh thường Thái Đầu Đinh và mấy người bảo vệ.
Người như thế trong mắt anh chẳng là cái thá gì, thậm chí không đáng để để cập đến.
Anh không cần phải lãng phí thời gian và sức lực với bọn họ.
Vì hôm nay Chu Dương có chút chuyện nên không muốn đánh nhau, chỉ cần bọn họ biết ý, ngoan ngoãn rời đi, thì anh sẽ không truy cứu trách nhiệm bọn họ nữa.
“Ha ha, cười chết tôi rồi. Đây là lần đầu tiên Thái Đầu Đinh này thấy có người dám nói chuyện như vậy với tôi như vậy. Anh kia, anh biết đây là đâu không đấy? Nói chưa kịp nghĩ à?”
Thái Đầu Đinh cười lớn, ánh mắt nhìn Chu Dương đầy dữ tợn.
“Hừ, thằng kia, sao mày dám nói như vậy với bọn tao. Xem ra mày khinh thường anh em chúng tao. Đã thế, hôm nay cho mày hai sự lựa chọn, một là đưa một trăm ngàn ra đây, rồi giao công việc cho Thái Đầu Đinh xử lí, còn mày ngoan ngoãn đứng chờ một bên”.
“Còn thứ hai, là bọn tao sẽ đánh mày một trận, đá mày ra ngoài”.
Mấy nhân viên bảo vệ hằm hè nói.
Thấy vậy, những người đang vây quanh nhanh chóng tản ngay ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đại sảnh chỉ còn ba người Chu Dương, Thái Đầu Đinh và mấy nhân viên bảo vệ.
Thái Đầu Đinh và đám bảo vệ một phe, mục tiêu là ba người Chu Dương.
“Chậc, lại thêm một đứa không hiểu chuyện”.
“Đúng vậy, tôi bảo Thái Đầu Đinh ở đây mười mấy năm rồi, làm gì còn ai dám gây sự với hắn? Chẳng lẽ ba người kia lúc trước đến đây không hỏi thăm tình hình nơi này sao?”
“Hầy, Thái Đầu Đinh thật đáng ghét, chẳng lẽ không ai dám đứng lên dạy dỗ hắn sao?”
“Này, đừng nói linh tinh, anh chán sống à. Thái Đầu Đinh là người nhà Thái gia, mà Thái gia là gia tộc hạng hai ở Đông Hải. Có ai còn sống mà dám tìm Thái Đầu Đinh gây phiền toái đâu. Mấy người bảo vệ này cũng đều là người Thái gia, bọn họ cùng phe Thái Đầu Đinh, ai mà đọ được họ.”
…
Mọi người bàn luận sôi nổi, ánh mắt đồng tình nhìn ba người Chu Dương, nhưng nhìn Thái Đầu Đinh và nhóm bảo vệ lại đầy căm ghét và sợ hãi.
“Xem ra, các người không muốn yên ổn rời đi”.
Chu Dương thở dài, trong lòng bất đắc dĩ.
Anh tới đây là vì có chuyện, chứ không hề muốn phát sinh mâu thuẫn gì với người ở đây, lãng phí thời gian.
Nhưng trời xanh phụ lòng người, để người không hiểu chuyện tới gây rắc rối.
Mà tên Thái Đầu Đinh này, ban đầu Chu Dương còn tưởng đó là người tốt, nhiệt tình, nhưng xem ra hắn là sói đội lốt cừu.
“Nếu các người không muốn đi, thì cũng đừng hòng đi nữa”.
Chu Dương trầm giọng, thanh âm lạnh lẽo đến rùng mình, khiến Thái Đầu Đinh và mấy người bảo vệ thầm run rẩy
Điều này làm bọn họ sợ hãi, tập trung nhìn Chu Dương.
Nhưng rất nhanh sau, bọn họ lại hung hăng trở lại.
Chu Dương dù sao chỉ có ba người, mà trong đó còn có một phụ nữ.
Còn bên phía Thái Đầu Đinh có tận chín người, tám bảo vệ từng làm tại Thái gia, bản lĩnh rất lớn, một tay có thể đánh hai, ba người đàn ông trưởng thành là chuyện dễ dàng.
“Hừ, tên khốn, nếu mày không biết tốt xấu, thì đừng trách bọn này độc ác! Anh em đâu, xông lên, cho tên khốn kia một trận, để tất cả mọi người ở đây biết kết cục đắc tội với chúng ta là như nào!”
Thái Đầu Đinh hét lớn một tiếng, dẫn đầu chạy lên, tay lăm le quả đấm xông về phía Chu Dương.
Theo hắn thấy, Chu Dương khá trẻ nên sức còn yếu, nhất định rất dễ đối phó.
“Ha ha, đúng là tự tìm cái chết!”
Chu Dương khẽ quát, nhanh chóng giơ quyền nghênh đón.
Anh không để Trần Thế Hào giúp đỡ, vì anh thấy tuy Thái Đầu Đinh và mấy tên bảo vệ có chín người song hoàn toàn không tạo được chút uy hϊế͙p͙ nào với anh. Anh tự mình giải quyết nhanh chín tên này, không muốn lãng phí thêm thời gian.
Nắm quyền của Chu Dương đấm mạnh vào quả đấm của Thái Đầu Đinh, chợt lúc này vang lên tiếng rắc rắc.
“Ối! Tay tôi!”
Đột nhiên tiếng xương gãy vang lên, sau đó là tiếng kêu la thảm thiết của Thái Đầu Đinh. Quả đấm vừa này còn quơ quơ mà giờ đã gục xuống. Sắc mặt hắn trở nên nhợt nhạt, mồ hôi đầm đìa, nhìn như vừa từ phòng xông hơi đi ra.
Sự việc này khiến mọi người lập tức ngây ra vì sợ hãi.