Thậm chí, dù có Chu Thế Minh dẫn đường phía trước, bọn họ cũng bắt buộc phải kiểm tra. Những nhân viên kiểm tra kia như thể không quan tâm đến sự tồn tại của Chu Thế Minh, cứ tiếp tục công việc kiểm tra của mình.
Ba người Chu Dương cũng không nề hà, chủ động kiểm tra.
“Được rồi, lão gia ở trong kia, mọi người theo tôi vào trong”.
Chu Thế Minh khẽ nói, ngầm ý nhắc bọn họ hãy nhẹ nhàng, rồi đi thẳng vào phòng làm việc.
“Vào đi”, một giọng mệt mỏi vang lên từ trong phòng.
“Két”.
Chu Thế Minh trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Ba người Chu Dương cũng đi vào theo.
“Bố, bố nhìn ai tới thăm này”.
Chu Thế Minh đi vào trong tới bên cạnh Chu Vỹ Hải, khẽ nói, khuôn mặt nở nụ cười.
“Ừ?”
Chu Vỹ Hải ngẩng đẩu, nhìn thấy ba người Chu Dương đằng trước.
Thời gian ánh mắt ông ấy dừng lại trêи ba người họ không khác biệt nhau lắm.
Chu Dương còn thấy Chu Vỹ Hải nhìn mình lâu hơn một chút.
“Trần Thế Hào, Tôn Liên?”
Chu Vỹ Hải mười mấy năm nay chưa gặp Trần Thế Hào và Tôn Liên, nhưng ấn tượng với hai hậu bối này vẫn rất sâu sắc, chỉ cần nghĩ lại một chút là nhớ ra ngay.
“A, lão gia, gần đây trí nhớ tốt vậy sao”.
Trần Thế Hào cười ha hả, rõ ràng việc Chu Vỹ Hải nhớ ra mình khiến ông ấy rất vui.
“À, già quá rồi, không ngờ còn gặp mọi người. Lại đây ngồi xuống nói chuyện với tôi một chút nào. Mười mấy năm qua có chuyện gì, hai người cùng ra đây có phải là quay về với nhau rồi không? Nói vậy thì, cái tên Thiều Hoa đó không ổn sao?”
Chu Vỹ Hải tuổi đã cao, gặp lại người quen khiến ông kϊƈɦ động, cứ nói mãi không thôi.
“À, bố, bố đoán xem thanh niên kia là ai?”
Chu Thế Minh thấy vậy thì ho nhẹ vài tiếng, chỉ tay vào Chu Dương, khuôn mặt nở nụ cười tinh quái.
“Ừ? Ừ…”
Chu Vỹ Hải nhìn theo hướng Chu Thế Minh chỉ, nhìn thấy Chu Dương. Ánh mắt ông nhìn anh chốc lát, như đang nhớ lại gì đó, nhưng cũng chỉ nhẹ giọng ừ ừ, chứ không nói gì thêm.
Điều này làm Chu Thế Minh cụt hứng, vốn là ông muốn Chu Vỹ Hải ngộ nhận Chu Dương là con trai Trần Thế Hào.
Nhưng nếu lão gia không muốn nói gì, thì ông cũng không vì xấu hổ mà rời đi, ông tự tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Trần Thế Hào nói lần này đến đây tìm lão gia vì có chuyện cần nói, nên Chu Thế Minh sẽ dành thời gian còn lại cho Trần Thế Hào nói chuyện.
“Lão gia, năm đó sau khi rời khỏi Chu gia, tôi tới Đông Hải, còn Tôn Liên thì đi tỉnh Tương Tây…”
“… Mà hai chúng tôi đến cuối năm ngoái mới gặp lại nhau.”
…
Trần Thế Hào chậm rãi kể lại chuyện mười mấy năm qua, hoàn toàn kể hết mọi chuyện suốt quãng thời gian dài đó.
Rõ ràng Trần Thế Hào rất chú tâm tới câu hỏi của Chu Vỹ Hải, nghiêm túc báo cáo lại cho vị trưởng bối về cuộc đời mười mấy năm qua của mình.
Đây cũng là lần đầu tiên Chu Dương nghe ông ấy kể hết mọi chuyện lớn bé suốt quãng thời gian ấy.
Lúc này, Chu Dương mới nhận ra, Trần Thế Hào không hề đơn giản ung dung như anh tưởng, có vẻ vì rời khỏi Chu gia, nên gặp phải nhiều chuyện không dễ dàng gì.
Ngược lại, Trần Thế Hào rời khỏi Chu gia cũng là vì vết thương lòng với Tôn Liên, nên lúc trước khi Trần Thế Hào rời đi, ông cũng không tiết lộ thân phận mình với ai cả.
Mọi thứ Trần Thế Hào có được ở Đông Hải, đều một tay ông liều lĩnh mà có.
“Không tồi, được lắm, cậu được lắm. Tiểu Liên cũng không tồi. Hai người rất xứng đôi, thằng bé Thiều Hoa đó không có cái phúc phận này”.
Chu Vỹ Hải nghe xong, gật đầu liên tục, nhìn Trần Thế Hào và Tôn Liên với khuôn mặt vui vẻ yên tâm.
“Nói đi, ở Đông Hải lâu như vậy mà cậu không tới tìm tôi, giờ đến tìm có chuyện gì không? Là vì đứa nhóc này sao?”
Chu Vỹ Hải chuyển chủ đề, giọng trở nên nghiêm túc hơn, trong nháy mắt trêи người ông tỏa ra khí thế bức người.
“Vâng, đây là Chu Dương”.
Trần Thế Hào khẽ gật đầu, vẻ mặt cũng nghiêm túc không kém.
“Xin chào ông Chu”.
Chu Dương chậm rãi đứng dậy, cúi đầu chào Chu Vỹ Hải, giọng điệu cung kính tôn trọng.
Không cần nói nhiều, Chu Vỹ Hải là ông chú của mình, nên lễ phép là chuyện phải làm.
Lúc này Chu Dương mới nhìn rõ Chu Vỹ Hải.
Chu Vỹ Hải là một ông lão đã hơn bảy mươi tuổi, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, hốc mắt lõm sâu, làn da điểm đồi mồi, nhưng đôi mắt ông sáng ngời, nhìn không giống dáng vẻ của một ông lão đã hơn bảy mươi.
Hơn nữa, khí thế trêи người ông rất mạnh mẽ. Khi anh đối mặt với người Tôn gia, Tô gia, Đinh gia cũng không có cảm giác khí thế bức người như vậy. Nhưng khi đối diễn với Chu Vỹ Hải, lại thấy bị chèn ép bức bối.
Cảm giác này khiến Chu Dương rất bất ngờ, càng khiến anh thêm tôn kính Chu Vỹ Hải, không dám bất kính dù chỉ một chút.
“Chu Dương…”
Ánh mắt Chu Vỹ Hải dừng lại trêи mặt Chu Dương, tỉ mỉ quan sát, trong miệng không ngừng lẩm bẩm tên anh. Ánh mắt ông ấy nhìn anh càng lúc càng sáng, như thể nhìn thấy thứ gì quý giá.
“Cậu…”
Đột nhiên cơ thể Chu Vỹ Hải bị chấn động, ánh mắt lập tức trở nên kinh ngạc, sợ hãi, nhưng đồng thời có cả chút mừng rỡ.
Trong lòng Chu Dương lạnh toát, không biết có phải Chu Vỹ Hải nhận ra thân phận của anh hay không.
Chu Dương nhìn Trần Thế Hào, nếu có ai nói thân phận anh cho Chu Vỹ Hải, thì khả năng chỉ có Trần Thế Hào.
Nhưng Trần Thế Hào chậm rãi lắc đầu.
Chu Dương sợ hãi, anh biết xác suất cao Chu Vỹ Hải biết anh là ai, nhưng rốt cuộc là do ai nói?
“Thật giống, giống lắm, Thế Minh, con ra ngoài trước đi”.
Chu Vỹ Hải nhỏ giọng nói vài câu, ra lệnh cho Chu Thế Minh bảo ông ấy ra ngoài trước.
Lần này, ai nấy đều kinh ngạc.
Chu Dương còn đang mù mờ không hiểu chuyện gì xảy ra, thì tự nhiên Chu Vỹ Hải lại bảo ông ra ngoài.
Không chỉ Chu Dương, Trần Thế Hào và Tôn Liên cũng vậy, vẻ mặt đầy bất ngờ, không ai hiểu sao lão gia lại nói ra yêu cầu như vậy.
Nhưng lời lão gia đã nói, Chu Thế Minh không dám cãi lại, miễn cưỡng ra khỏi phòng, nét mặt không mấy vui vẻ.
Sau đó, trong phòng làm việc chỉ còn ba người Chu Dương và Chu Vỹ Hải.
“Bố cậu có phải là Chu Hằng Thiên không?”