Thậm chí, ngay cả ba vệ sĩ đạt đến cảnh giới của tông sư võ giả cũng cho rằng như vậy.
Đinh Chính Nghĩa thấy lời nói của mọi người đều thống nhất, trêи mặt nở nụ cười hết sức hài lòng.
Ông ta cảm thấy hành động trước đây của mình rất đúng, Đinh gia chỉ cần giữ thái độ yên lặng quan sát những thay đổi khi Hứa gia xuất hiện là được.
Bây giờ, Chu gia liên kết với Tô gia, nói muốn tiêu diệt Hứa gia như vậy, thì hành động trước đây của Đinh Chính Nghĩa đương nhiên rất hợp lí.
Đinh Chính Nghĩa lo lắng một vài thành viên trong Đinh gia sẽ nói muốn hợp tác với Tô gia, cùng nhau chống lại Hứa gia, Đinh Chính Nghĩa đã từng nghĩ đến việc phải dạy dỗ những người đó một trận.
Nhưng thái độ của mọi người trong Đinh gia khiến Đinh Chính Nghĩa rất hài lòng.
“Rất tốt, mọi người ý thức được như vậy thì tốt, trước mắt thế cục hỗn loạn sắp xuất hiện ở Đông Hải, Hứa gia xuất đầu lộ diện là một mối nguy hiểm, đồng thời cũng là một cơ hội đối với chúng ta”.
“Nếu Đông Hải vẫn diễn biến như tình hình hiện giờ thì Đinh gia chúng ta muốn vực dậy một lần nữa cũng rất khó, nhưng với sự xuất hiện của Hứa gia, thế lực ở Đông Hải chắc chắn sẽ có một trận hỗn loạn, mà điều này chính là cơ hội của Đinh gia chúng ta”.
Đinh Chính Nghĩa hào hùng nói, ánh mắt sáng rực nhìn mọi người, cuối cùng tập trung nhìn bố của ông ta – Đinh Thái Sơn.
“Bố, bố nghĩ thế nào?”
Đinh Chính Nghĩa vẫn rất kính trọng Đinh Thái Sơn.
Dù sao, bây giờ gia chủ trêи danh nghĩa của Đinh gia vẫn là Đinh Thái Sơn, còn Đinh Chính Nghĩa có thể trở thành người quyết định trong Đinh gia, chẳng qua đều do Đinh Thái Sơn ủy quyền.
Bằng không, rất nhiều người muốn tranh đoạt vị trí này trong gia tộc to lớn như Đinh gia.
Không có Đinh Thái Sơn, chỉ đơn giản dựa vào một mình Đinh Chính Nghĩa thì rất khó quản lí những người này.
“Ừ, rất tốt, con làm việc thì bố yên tâm”.
Đinh Thái Sơn thản nhiên nói, rất hài lòng với con trai của mình.
Nhưng lúc ánh mắt của ông ta liếc sang cháu trai Đinh Phàm ở bên cạnh, lại sững sờ.
Hình như từ khi bắt đầu, đứa cháu trai này vẫn không nói gì, không giống như phong cách trước đây của hắn.
“Phàm Nhi, sao cháu không nói gì?”
Đinh Thái Sơn cười nói.
Đinh Thái Sơn dứt lời, mọi người trong Đinh gia mới phản ứng lại, Đinh Phàm với tư cách là con trai của Đinh Chính Nghĩa, hình như vẫn chưa lên tiếng, thậm chí vừa nãy hắn cũng không có bất kì thái độ nào.
Điều này hoàn toàn không giống với phong cách làm việc trước đây của Đinh Phàm.
Nếu là trước đây, khi Đinh gia bàn chuyện, Đinh Phàm sẽ luôn khoe khoang khoác lác trong phòng họp, nói không ngừng nghỉ, tuyệt đối không trầm lặng ít nói như hôm nay.
“Đúng vậy, Phàm Nhi, con làm sao vậy? Có phải không khỏe không?”
Lúc này Đinh Chính Nghĩa mới phản ứng, nhìn thấy con trai của mình vẫn không nói gì, trong lòng cũng rất ngạc nhiên.
“Ông nội, bố, cháu thấy sự hợp tác giữa Chu Dương và Tô gia không hề đơn giản như chúng ta tưởng tượng”.
Đinh Phàm nhìn bố và ông nội với ánh mắt nghiêm túc, trầm giọng nói.
Hắn là người từng tiếp xúc với Chu Dương nhiều nhất so với những người trong Tô gia.
Mặc dù trước đây hắn chỉ gặp Chu Dương một lần, hơn nữa còn không mấy vui vẻ, nhưng nói thẳng ra, bây giờ sợ rằng trong số những người của Đinh gia, chỉ có hắn là người tiếp xúc trực tiếp nhất với Chu Dương, chứ không phải nghe một số lời đồn về anh.
“Hả? Sao không đơn giản? Phàm Nhi, con nghĩ nhiều rồi, Chu Dương cũng chỉ là một cổ đông của công ty Danh Dương, nửa năm gần đây có chút danh tiếng thôi, trước mặt gia tộc hạng nhất như Đinh gia chúng ta, Chu Dương căn bản không là gì, còn chuyện Tô gia đồng ý hợp tác với Chu Dương, e rằng cũng là vì bốn tông sư võ giả bên cạnh Chu Dương”.
Đinh Chính Nghĩa nghe con trai nói như vậy, khẽ xua tay, không hề xem trọng.
Ông ta biết rõ quá khứ của Chu Dương, cũng từng phái người đi điều tra những chuyện của Chu Dương, theo ông ta thấy, Chu Dương cũng chỉ có vậy, dựa vào may mắn trở thành cổ đông của công ty Danh Dương, nhờ hai sản phẩm mỹ phẩm mới gây xôn xao dư luận ở Đông Hải mà thôi.
Chuyện này căn bản không là gì trước mặt Đinh gia.
Công ty Danh Dương cũng chỉ là một công ty có tiềm năng trước mặt gia tộc hạng nhất như Đinh gia thôi.
“Nhưng bố à, trước đây con từng tiếp xúc với Chu Dương, anh ta tuyệt đối không phải như bố tượng tượng đâu”.
Đinh Phàm nhìn thấy bộ dạng thờ ơ của bố mình, liền hạ giọng nói.
“Sao? Chuyện gì?”
Lần này, không chỉ Đinh Chính Nghĩa mà ngay cả Đinh Thái Sơn và những người khác đều nhìn Đinh Phàm.
Đinh Phàm trước đây từng tiếp xúc với Chu Dương sao?
Bọn họ không hề biết chuyện này.
“Vốn dĩ đây không phải là một chuyện vẻ vang gì, ban đầu con không định nói ra, nhưng vì chuyện của Hứa gia, con nghĩ mọi người đã xem nhẹ anh ta”.
“Trước đây Lý Minh Phong của Lý gia, Thái Hùng của Thái gia…”
…
Đinh Phàm nhanh chóng kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra trong câu lạc bộ Silver Lake trước đó.
“Cho nên, quan hệ giữa Chu Dương và Trần Thế Hào của câu lạc bộ Silver Lake rất thân thiết, thậm chí Trần Thế Hào không ngại đắc tội với Lý gia và Thái gia”.
Đinh Phàm nói rất chân thành, hắn cũng suy nghĩ rất thấu đáo.
Nếu như Chu Dương chỉ là một người đơn giản? Một cổ đông của công ty Danh Dương, thì tại sao mối quan hệ giữa anh và Trần Thế Hào của câu lạc bộ Silver Lake vô cùng thân thiết, Trần Thế Hào còn làm mất mặt Lý Minh Phong của Lý gia và Thái Hùng của Thái gia trước nhiều người chỉ vì Chu Dương?
Thậm chí, Trần Thế Hào còn đánh Thái Hùng bị thương trước mặt mọi người.
Đinh Phàm nói xong, toàn bộ đều trầm mặc, mọi người nhìn hắn với những cảm xúc khác nhau.
Bất ngờ, không tin, kinh ngạc, bàng hoàng, đủ mọi cung bậc cảm xúc lẫn lộn.
Thế nhưng, không ai thật sự tin Chu Dương là một người có gia cảnh không tầm thường và vững chắc.
Dù sao, nếu thân phận của Chu Dương thật sự không đơn giản thì bọn họ không thể không biết.
Hơn nữa, toàn bộ Đông Hải cũng không tồn tại một Chu gia đặc biệt quyền lực như vậy.
Trong mắt mọi người, chuyện Trần Thế Hào giúp Chu Dương, không ngại đắc tội với Lý gia và Thái gia, có lẽ bởi vì trước đây Chu Dương từng giúp Trần Thế Hào chuyện gì đấy.
“Phàm Nhi, con nghĩ nhiều rồi, cho dù là vậy, Chu Dương cũng không phải là đối thủ của Hứa gia, cộng thêm cả Tô gia nữa, vốn dĩ cũng không phải là đối thủ của họ, bằng không, Tôn gia sẽ nhẫn nhịn được sao?”
Đinh Chính Nghĩa nói xong, liền xua tay không quan tâm, kiên quyết giữ lập trường của mình với Chu Dương.
Những người khác coi lời nói của Đinh Phàm như gió thổi ngoài tai.
Đinh Phàm bất lực, hắn cũng biết, bây giờ ở Đinh gia, tuy bố hắn đang có quyền phát ngôn, nhưng không nắm quyền lực trong tay, còn mọi người xung quanh vẫn luôn khao khát vị trí đó.
Cho nên một đại thiếu gia của Đinh gia như hắn, mặc dù địa vị rất cao quý, nhưng lời của hắn cũng không trở thành tâm điểm để mọi người chú ý.
Đinh Phàm bất lực, chỉ đành từ bỏ.