Trong phòng chỉ có ba người bọn họ, khi Chu Dương xông vào, bọn họ dường như đang ôm nhau run rẩy.
Nhìn thấy Chu Dương bước vào, Tạ Linh Ngọc rất phấn khích, bà Tạ thì phàn nàn còn bà Chu cảm thấy rất được an ủi.
Chu Dương hiểu được Chu gia hẳn là đã xảy ra chuyện gì, anh trầm giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Biểu hiện của Tạ Linh Ngọc rõ ràng nhất, cô nói với Chu Dương rằng không lâu sau khi Chu Dương rời đi, không biết từ đâu xuất hiện một tiên sư tự xưng là tổ tiên của Chu gia, lấy đi tất cả thế lực của Chu gia, không biết đã đưa đi đâu mất.
Đột nhiên, toàn bộ Chu gia trở nên vắng tanh.
Nhưng điều này cũng không quan trọng, bởi vì các võ giả về cơ bản không quản lý công việc kinh doanh của gia đình cho lắm, nên tài sản của Chu gia vẫn vận hành và rất ổn định.
Có điều chỉ vài ngày trước, người của ba gia tộc lớn là gia tộc Độc Cô gia, Đệ Ngũ gia và Thương gia đột nhiên đưa người xông vào, lục soát toàn bộ Chu gia, và bắt những người đàn ông còn lại của Chu gia cùng những người đàn ông phụ trách công ty.
Dưới sự bảo vệ của Chu gia, ba người bọn họ mới còn sống được.
Người của ba gia tộc lớn rất độc đoán, nhưng người của Chu gia thể hiện rằng dù thế nào cũng không được động vào ba người phụ nữ mà Chu Dương đã đưa đến đây.
Nếu như bọn họ dám động vào, Chu gia chắc chắn sẽ quyết một phen sống mái với họ.
Nghe vậy, Chu Dương cảm thấy hơi cảm động.
“Ba gia tộc lớn sao?”, Chu Dương suy tư một lúc: “Bọn họ hẳn là nhận được một tin tức nào đó”.
Lại nói, trong trận chiến siêu cấp giữa nền văn minh và đạo trời lần này, bên chịu tổn thất lớn nhất thực ra chính là Hứa gia.
Tuy nhiên, mặc dù Hứa gia đã hết thời, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Chu Dương cũng không phát hiện ra có ai đến tìm Hứa gia gây phiền phức.
Lý do rất đơn giản, có rất ít gia tộc biết được người trong thế giới nhỏ đã tử trận hết.
Nói cách khác, tuy rằng Chu gia đã thất thế nhưng không ai biết chuyện này cả.
Nếu ba gia tộc lớn dám đến Chu gia gây sự, thì có lẽ họ đã biết được tin tức thế giới nhỏ đã bị xóa sổ rồi.
Nhưng làm thế nào họ biết được tin này? Chu Dương không mất nhiều thời gian để hình dung ra.
Vì ba gia tộc lớn đã sản sinh ra rất nhiều tiên sư, các tiên sư đó của họ đều là bài vị linh hồn trong gia tộc.
Sau đó, các bài vị linh hồn của ba gia tộc lớn bị vỡ vụn nên họ nhận ra một số vấn đề.
Sau khi tìm hiểu, họ biết được rằng tất cả các tiên sư của Chu gia cũng đã ngã xuống, ngay cả các tiên sư cũng đã ngã xuống, vậy liệu những người được đưa đến từ thế tục này có còn sống nổi không?
Vì vậy họ suy ra rằng toàn Liên quân võ đạo đã bị xóa sổ, kể cả Chu Dương.
Bởi vì nếu Chu Dương không chết, Liên quân võ đạo sẽ không đến mức bị tận diệt, chắc chắn anh sẽ cứu được một vài người.
Đây là lý do tại sao họ có hành động chống lại Chu gia.
Lúc trước Chu Dương dùng vũ lực mới trấn áp được bọn họ.
Nhưng hiện giờ, thế lực của bốn gia tộc lớn đều đã cân bằng, ba gia tộc lớn liên thủ hạ gục Chu gia là chuyện đơn giản hơn bao giờ hết.
Lông mày Chu Dương khẽ cau lại, nhưng anh cũng không quá tức giận, bởi vì chuyện nhỏ này khó có thể lay động tâm can của anh.
Nhưng vẫn cần phải dạy cho những gia đình này một bài học.
"Đồ phế vật như mày! Mày nói xem đây rốt cuộc là chuyện gì? Không phải là gia tộc siêu giàu sao? Không phải là gia tộc hạng nhất ở phương Đông ư? Tại sao chỉ qua một đêm lại thành ra thế này?", lúc này, bà Tạ lại bắt đầu than thở.
Bà ta chính là người như vậy, nếu Chu Dương tỏ ra giàu có thì bà ta sẽ quỳ xuống ɭϊếʍ gót, nếu phát hiện Chu Dương thất thế thì nhất định sẽ là người đầu tiên nhảy ra chế nhạo.
Chu Dương liếc bà ta một cái, không thèm quan tâm đến bà ta mà chỉ lạnh lùng nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không đối xử tệ với bà”.
"Linh Ngọc kết hôn với tôi, tôi cũng sẽ khiến cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất”.
Chu Dương đột nhiên nhìn Linh Ngọc: "Phải rồi, không phải anh còn nợ em một hôn lễ hay sao?”
Năm đó khi hai người kết hôn, Chu Dương là người ở rể, căn bản không có tổ chức hôn lễ gì cả, bởi vì Chu Dương là người được ‘gả’ đến Tạ gia.
Đó là lý do tại sao Chu Dương nói như vậy.
Tạ Linh Ngọc hơi ngẩn ra: "Giờ là lúc nào rồi mà anh còn có tâm trạng lo chuyện này”.
"Chuyện cưới xin không quan trọng đâu, có thể ở bên anh là em đã rất hạnh phúc rồi!"
"Anh đừng nghe mẹ em nói linh tinh, vẫn nên nhanh chóng tìm cách giải cứu người của Chu gia thì hơn”.
Tạ Linh Ngọc đã yêu Chu Dương, mối quan hệ giữa hai người đã thẳng thắn rõ ràng.
Cho nên đối với Chu Dương, Tạ Linh Ngọc không hề khách sáo, cô cũng không quan tâm Chu Dương có thể cho cô những thứ gây sốc gì, cô chỉ mong gia đình có thể sống yên ổn, ổn định.
“Như vậy sao được, những thứ anh nên làm thì anh vẫn phải làm”, Chu Dương mỉm cười xoay người rời đi.
“Anh định làm gì?”, Tạ Linh Ngọc hỏi với phía sau lưng anh.
“Gửi thiệp mời!”, Chu Dương không quay đầu lại nói.
Ba gia tộc lớn đều đang run rẩy.
Bọn họ trăm tính ngàn tính, nhưng điều mà bọn họ không ngờ tới là Chu Dương vẫn còn sống!
Cơn ác mộng kinh hoàng nhất của họ lại không mảy may hề hấn gì!
Tất cả quyền lực của ba gia tộc lớn của họ đều đã suy tàn, nhưng sức chiến đấu tối cao của Chu gia vẫn tồn tại nguyên vẹn!
Làm thế nào để chơi tiếp đây!
Hơn nữa điều quan trọng nhất là họ vừa bắt trói người của Chu gia và hiện đang bàn bạc cách phân chia tài sản của Chu gia.
Những người Chu gia bị bọn họ bắt trói ném sang một bên, bị tra tấn bầm dập, trong hoàn cảnh đó, Chu Dương đã đến.
"Chu, Chu tiên sinh…”, gia chủ Đệ Ngũ run rẩy nói.
"Đã lâu không gặp, gia chủ Đệ Ngũ”, Chu Dương híp mắt, sau đó nhìn về phía gia chủ Độc Cô gia và gia chủ Thương gia đứng phía sau ông ta: “Các người được lắm”.
“Không, không, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm!”, gia chủ Đệ Ngũ lập tức nói.
“Tôi còn chưa nói gì, ông đã biết là hiểu lầm sao?”, giọng điệu Chu Dương chế nhạo hỏi.
Những người Chu gia bị ba gia tộc lớn tra tấn kia lập tức trở nên kϊƈɦ động khi thấy Chu Dương tới.
"Các người nói thử xem, các người đã hiểu lầm chỗ nào?"
Gia chủ Đệ Ngũ nhìn thấy sự tình, cũng không vòng vo, lập tức đi tới cởi trói cho người của Chu gia, sau đó nói với Chu Dương: "Chu tiên sinh, thực xin lỗi, chúng tôi không nên bắt trói người của Chu gia”.
Chu Dương nhún vai: "Vậy rồi sao? Các người chỉ muốn nói xin lỗi với tôi thôi sao?"
Chuyện như thế này làm sao có thể dùng một câu xin lỗi là giải quyết êm xuôi cho được?
Lúc này, một người của Chu gia tiến lên, hỏi Chu Dương: “Thiếu gia, tôi có thể đập mấy lão chết dẫm này được không? Bọn họ thực sự quá đáng ghét rồi!”
Chu Dương gật đầu: "Làm gì cũng được, chỉ cần đừng để bản thân phải chịu uất ức, đánh hay không, hoặc là muốn đánh như thế nào, chỉ cần mọi người trút được cơn giận của mình là được”.
Nghe vậy, người của Chu gia đâu cần khách sáo nữa?
Họ trả lại tất cả các thủ đoạn mà ba gia tộc lớn đã sử dụng để tra tấn họ gấp hàng chục lần.
Còn Chu Dương chỉ lặng lẽ ở bên cạnh đứng nhìn, rồi nói với ba gia chủ đang bị đánh kia: "Thật ra hôm nay tôi tới đây, chủ yếu là muốn mời ba gia chủ các ông, ba ngày nữa tôi sẽ kết hôn, hi vọng ba vị có thể nể mặt tôi”.